Editor: Jung Tiểu Kú

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: Có đây không?

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: …Chủ thớt?

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: Ừ

Tịch Lạc Ninh gửi tin nhắn là trong một phút xúc động, hiện tại không biết nói gì nữa.

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Chủ thớt có vấn đề gì, có thể trực tiếp hỏi tui. Nhìn bạn có vẻ rất buồn rầu.

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: … Có chút tò mò chuyện cậu với bạn trai.

Bảo anh tự nhiên nói những chuyện này với những người xa lạ chắc chắn không có khả năng nhưng ngược lại có thể sẽ được nghe một chút chuyện cũ.

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Không có gì. Chính là thời thiếu niên trẻ trâu, luôn muốn tranh đấu, cuối cùng khiến cả hai đều bị thương. Vốn đã chia tay rồi, bọn tui lúc đó cũng rất tức giận. Anh ấy tìm bạn gái còn tui tìm bạn trai. Vẫn luôn giận dỗi đến lúc trước khi anh ấy kết hôn. Rốt cuộc tui không thể nào nhịn được nữa, chạy đi tìm anh ấy dâng chính mình lên …

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: A

Tịch Lạc Ninh không thể không thừa nhận, quả thật rất xoắn xuýt.

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Ha ha. Khi đó ngu ngốc, làm việc gì cũng không theo quy tắc khiến tất cả mọi người đều không vui. Nhưng anh ấy vẫn ở bên cạnh tới, ngay cả khi bố anh ấy ngã bệnh, anh ấy cũng gắng gượng không trở về. Chắc anh ấy cảm thấy tui đã bỏ ra quá nhiều! Những năm này anh ấy cũng rất chăm sóc tui, cố gắng nhiều năm như vậy, bây giờ người nhà hai bên rốt cuộc cũng đã chấp nhận cho bọn tui một cái gật đầu. Cũng có thể coi như đã hết khổ rồi. Nếu như cậu thật sự yêu bạn trai mình, vậy đừng tính toán nhiều nữa. Hoặc có thể thương lượng mỗi người tới một lần cũng được. Có tình cảm thì làm sao cho thoải mái là được, không có tình cảm thì khác gì cầm thú đâu? Nói cho cùng cũng chỉ là hình thức thôi mà.

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: Xem ra tình cảm giữa hai người rất tốt

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Cầu mong tình cảm của hai người cũng tốt đẹp như bọn tui.

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: Cám ơn lời chúc của cậu

[Bạn mạng] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Anh ấy đón tui tan làm rồi, trước vậy nhé. 88

[Bạn mạng] [Qua Đường Quân Đi Ngang Qua]: 88

Tịch Lạc Ninh nhìn chằm chằm ghi chép đoạn chat trên màn hình, có chút xúc động. Chuyện có thỏa hiệp hay không tính sau, anh đang suy nghĩ về hành động ngày hôm nay của mình. Anh không cho mình làm sai. Nếu được làm lại một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như thế. Nhưng việc căng thẳng với Địch Vân như vậy trên thực tế chính là giận dỗi.

Nghĩ lại, buổi trưa mặc dù Địch Vân rất tức giận nhưng không mắng thẳng vào mặt anh. Không biết là do để ý cơ thể anh hay là vẫn biết vì sao anh giận. Lấy tính cách của Địch Vân, làm được như vậy đã là rất khó khăn rồi.

Mặc dù Tịch Lạc Ninh tự nhận bản thân không sai nhưng ở trước mặt mọi người mà lại làm vậy, chính là rất không nể mặt Địch Vân. Không nói xin lỗi, ít nhất cũng nên có chút hối lỗi.

Cũng không thể cứ căng thẳng với Địch Vân như vậy được. Để Diệp Quân Trì thừa cơ mà chen bậy sao?

Tịch Lạc Ninh hạ quyết tâm, bưng bát trước tiên cứ xuống tầng nghe ngóng tình tình bên dưới xem thế nào. Kết quả Khương Tá chờ ở ngoài cửa, Tịch Lạc Ninh có hơi kinh ngạc, anh còn tưởng Khương Tá đi rồi chứ.

Khương Tá phản ứng rất nhanh, nhìn cái bát không trong tay Tịch Lạc Ninh, nói: “Tôi cầm xuống dưới là được rồi.”

Tịch Lạc Ninh không đưa cho hắn, chỉ nói: “Anh ở đây chờ Địch Vân?

Khóe miệng Khương Tá co quắp, giật giật, muốn hỏi về Địch Vân không thể thẳng thắn một chút sao? Hắn đứng ở đây rõ ràng là đang chờ anh không được hả? Mặc dù hắn mới tiếp xúc với Tịch Lạc Ninh không lâu nhưng tính tình của anh, hắn vẫn hiểu rõ. Này xem ra đang chuẩn bị đi giảng hòa rồi?

Trong lòng Khương Tá nhẹ thở ra. Tính tình Địch Vân và Tịch Lạc Ninh đều không tốt. Gặp nạn cũng chỉ có bọn hắn. Tất nhiên sẽ hi vọng hai người vĩnh viễn cứ ngọt ngọt ngào ngào, gió êm biển lặng.

Vì không muốn tiếp tục gặp nạn, Khương Tá gật đầu đáp: “Đúng. Cơm trưa boss còn chưa ăn. Chờ một chút xem anh ấy có bảo gì không.”

“Buổi trưa không ăn cơm?” Tịch Lạc Ninh kinh ngạc nói. Lấy năng lực uốn lưỡi ba tất của Diệp Quân Trì, vẫn không thể thuyết phục Địch Vân ăn cơm sao?

Khương Tá biết rõ Tịch Lạc Ninh để ý Diệp Quân Trì, liền nói: “Ngài Diệp đưa cơm cho boss nhưng boss không ăn. Không biết Boss nói gì đó, lúc đi ra ngoài sắc mặt ngài Diệp rất khó xem. Sau đó đi thẳng ra về luôn.” Hắn cảm thấy Diệp Quân Trì chỉ sợ sau này không thể trở lại đây được nữa.

Tịch Lạc Ninh tất nhiên sẽ hiểu ám chỉ của Khương Tá. Nghĩ lại những lời vạch rõ giới hạn mình nói lúc trưa với Địch Vân, một lần nữa cảm thấy mình quá xúc động, thầm than: “Bảo nhà bếp chuẩn bị một lần nữa đi.”

Khương Tá theo lời đi làm.

Nhà bếp chắc đã sớm chuẩn bị, không bao lâu thì cơm nước nóng hổi liền đưa lên.

Tịch Lạc Ninh bưng đồ ăn đưa vào cho Địch Vân. Anh nghe được tiếng mở cửa, lập tức lại giận dữ, cũng không ngẩng đầu lên mà cầm luôn đồ trong tay ném thẳng ra ngoài cửa: “Cút đi!”

Tịch Lạc Ninh nói: “Trước ăn chút gì đi.”

Địch Vân nghe được giọng của anh, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là sắc mặt vô cùng khó xem.

Tịch Lạc Ninh bưng thức ăn qua, vừa muốn đặt lên bàn, Địch Vân vung tay lên, đám đồ ăn rơi loảng xoảng xuống đất, mắng: “Bảo cậu cút!”

Tịch Lạc Ninh nhếch lông mày nhìn sắc mặt Địch Vân, đã giận đến xanh đen, xem ra thật sự giận lắm rồi. Từ khi gặp lại tới nay, đây là lần giận dữ nhất, lại còn do anh làm sai trước, Tịch Lạc Ninh đè buồn bực cùng cơn giận trong lòng xuống, xoay người gọi người đến thu dọn, sau đó lại bảo nhà bếp nấu cơm lần nữa.

Tịch Lạc Ninh sau khi sắp xếp xong xuôi rất hài lòng đến phòng đọc sách.

Phòng làm việc đã dọn dẹp sạch sẽ. Địch Vân ngồi trên ghế sinh hờn dỗi, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

“Giận rồi?” Tịch Lạc Ninh đứng ở cửa ra vào, mím môi hỏi. Thành thật mà nói, trong lòng biết không nên tức giận là một chuyện, thực sự giận dữ lại là chuyện khác! Anh là lần đầu tiên bị người ném bát đũa, tâm trạng tất nhiên sẽ không tốt. Giọng điệu cũng vì thế mà không mấy vui vẻ.

Địch Vân nghe xong, lập tức đứng đậy vỗ bàn, mắng: “Cậu muốn trở mặt đúng không?”

Tịch Lạc Ninh hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi. Mắt không thấy tâm không phiền.

Địch Vân đen xì mặt, vung tay lên, ném đổ cốc cà phê trên bàn.

Cà phê tung tóe đầy đất. Tịch Lạc Ninh cũng không nhịn được có chút giận: “Anh cuối cùng muốn làm gì? Đã nhường nhịn anh rồi mà anh còn không biết xấu hổ đúng không!” Anh cũng chưa từng phải nín giận như bây giờ. Mỗi lần đều là người khác dỗ dành anh đó!

Cho dù trước kia ở chung một chỗ với Địch Vân, Địch Vân không xin lỗi, không dỗ dành anh, cãi nhau rồi, khi hết giận, hai người đều hiểu ý mà không nói đến những chuyện vừa xảy ra.

“Tôi muốn làm gì? Tôi mới là người phải hỏi cậu muốn làm gì?” Địch Vân còn lớn tiếng hơn cả Tịch Lạc Ninh.

Tịch Lạc Ninh cố gắng nhịn không quát lên với Địch Vân nhưng một đôi mắt mở to nhìn chằm chằm anh ta, giống như có thể toát ra lửa.

Địch Vân thấy sắc mặt Tịch Lạc Ninh, lại càng bốc hỏa: “Cậu đây là làm sao? Không thể nói cậu được hả? Tịch Lạc Ninh cậu phải rõ ràng thân phận của mình là gì. Cậu không phải bố tướng của tôi! Nơi này không cho phép cậu được khoe sắc mặt đó!”

Tịch Lạc Ninh cũng không thể nhịn được nữa: “Thân phận của tôi là gì? Địch Vân, anh lại là cái khỉ gì mà dám ở đây quát tôi!”



Hai người cãi nhau một trận oanh oanh liệt liệt. Cuối cùng Tịch Lạc Ninh ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Tịch Lạc Ninh gọi điện thoại cho Văn Hữu dặn một tiếng, tắt điện thoại, trực tiếp lái xe đi ra ngoài giải sầu.

Trong ngành giải trí, áp lực rất lớn. Trước kia Tịch Lạc Ninh không có việc gì làm thường thích lái xe đi dạo khắp nơi xung quanh. Cũng không phải có nơi nào để đến. Chính là đi linh tinh. Thế mà vì vậy anh phát hiện được rất nhiều nơi đẹp.

Bây giờ thời gian rảnh nhiều, nhưng lại không thể ra ngoài.

Trước kia đều một mình đi ra ngoài. Nhiều năm gặp phải những chuyện khó khăn, vất ngã, anh cảm thấy mệt mỏi… Cuối cùng đều là người nhà tốn rất nhiều sức lực mới tìm được anh. Mặc dù bản thân anh không có chuyện gì nhưng lại khiến người nhà bị giày vò một trận.

Từ đó về sau, cha Tịch đã sống chết ra lệnh không cho phép anh ra ngoài một mình. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hiện tại anh không muốn ra ngoài. Dù sao anh muốn chính là cảm giác tự do này, bằng không thì đi đến một chỗ danh lam thắng cảnh nào đó không phải tốt hơn sao? Làm gì cũng có người sắp xếp, chuẩn bị lo liệu cho.

Những cái này cha Tịch đều không thích. Tấm lòng cha mẹ mãi mãi không đổi.

Tịch Lạc Ninh cuối cùng cũng chỉ có thể nghe lời.

Mặc dù tắt điện thoại đi một mình nhưng nếu Địch Vân muốn tìm anh

thì thật sự quá dễ dàng. Bởi vì anh không muốn gặp Địch Vân quá sớm nên Tịch Lạc Ninh cố gắng đi đường nhỏ.

Dọc đường đi không có cảnh đẹp gì đặc sắc cũng may khá thanh tĩnh, nếu muốn nghĩ ngợi có thể dừng lại.

Đi một chút lại dừng lại một chút tốn khá nhiều thời gian, rốt cuộc lúc này Tịch Lạc Ninh tỉnh táo lại.

Tịch Lạc ninh cùng Địch Vân là cùng một loại người. Bọn họ cãi nhau, chính là chỉ cãi nhau, sau khi hết giận cũng sẽ không để ở trong lòng.

Ví dụ như lần trước Địch Vân đến nhà mắng anh phóng túng các kiểu khiến anh vô cùng tức giận. Anh tức giận sẽ không thèm nể nang gì Địch Vân, không thèm để ý cảm nhận của Địch Vân, nhưng sau khi tỉnh táo lại hiểu ra, Địch Vân quan tâm anh nên mới mắng anh. Nếu như Địch Vân thật lòng muốn gặp anh, nhất định sẽ không keo kiệt nhìn anh một cái.

Địch Vân luôn luôn không được tự nhiên. Tịch Lạc Ninh hiểu rất rõ anh không được tự nhiên, cơn giận qua đi rồi sẽ không để bụng nữa, cũng không tính toán nữa.

Nhưng lần này không giống!

Tịch Lạc Ninh không thể nào chịu đựng được việc Địch Vân giận lên thì xem anh như người ngoài. Cho dù chỉ là sai lầm nhất thời, trong lòng Tịch Lạc Ninh cũng vô cùng để ý.

Huống chi mới có một giây trước, Diệp Quân Trì đã khiêu chiến với anh, một giây sau Địch Vân lại phủ nhận anh khiến anh có cảm giác Địch Vân yêu Diệp Quân Trì hơn. Địch Vân vì Diệp Quân Trì mới nói sai như vậy. Lý trí thì biết rằng Địch Vân không phải như vậy nhưng trong lòng lại vẫn rất để ý. Tịch Lạc Ninh ghét như thế. Hơn nữa… anh rất để ý lời nói của Diệp Quân Trì.

Rất nhiều sự thật chứng minh anh cùng Địch Vân một chỗ là không tốt. Diệp Quân Trì thì lại có thể.

Ví dụ như chuyện lần này. Tịch Lạc Ninh thừa nhận chính mình xử lí vô cùng không tốt. Mặc kệ là nổi giận trên bàn cơm mà quét đổ hết đồ ăn, hay việc tắt điện thoại bỏ nhà trốn đi cũng không quá lí trí. Nhưng anh không thể kiểm soát được bản thân. Anh khinh thường dùng những cách được gọi là uyển chuyển nhưng thật ra chỉ là dối trá đó để xử lí. Đây là tùy hứng và ngạo mạn của anh.

Còn nữa, anh cũng cần tỉnh táo!

Tịch Lạc Ninh biết rõ ở cùng một chỗ với Địch Vân sẽ không tốt. Nhưng chưa từng cố gắng đã từ bỏ thì đó không phải phong cách làm việc của anh.

Tịch Lạc Ninh đối với những người khác nếu không thích liền chia tay luôn, đều là thái độ tùy vào lòng mình. Cho nên cùng người khác yêu đương chưa từng vượt quá một năm. Ngắn nhất cũng chỉ không hơn một tuần.

Loại suy nghĩ vặn vẹo này khiến Tịch Lạc Ninh càng ý thức sâu sắc đến vị trí đặc biệt của Địch Vân trong lòng mình.

Ghen tuông khi gặp Diệp Quân Trì, càng khiến anh hiểu mình không muốn mất đi Địch Vân.

Nhưng giữa anh và Địch Vân thật sự tồn tại vấn đề. Mặc kệ là tính tình hay cuộc sống X, tình tình còn may, hàng ngày bọn họ ầm ĩ cũng coi như thành thói quen rồi.

Tịch Lạc Ninh nói không rõ loại cảm giác này, có chút giống bạn thân. Cho dù bọn họ có cãi nhau nhưng không ảnh hưởng đến sự tin tưởng dành cho đối phương.

Giống như hiện tại, một mình Tịch Lạc Ninh bỏ đi, quả thật đưa đến cơ hội cho Diệp Quân Trì. Nhưng Tịch Lạc Ninh biết rõ Địch Vân khi không có anh ở bên, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mờ ám gì với Diệp Quân Trì. Điểm mấu chốt trong nguyên tắc của Địch Vân, anh biết rõ.

Cho nên cuộc sống X mới thật sự là vấn đề lớn. Câu nói “Cậu ngay cả việc thỏa mãn nhu cầu bản năng nhất của anh ấy cũng không làm được, không phải sao?” đã kích thích Tịch Lạc Ninh không nhẹ. Chẳng khác nào mắng anh bất lực. Tịch Lạc Ninh sao có thể không tức giận chứ?

Trong trí nhớ của Tịch Lạc Ninh, cuộc sống X với Địch Vân vẫn luôn vô cùng thảm thiết. Nhưng ai nói Địch Vân không cảm nhận được vui thích chứ? Địch Vân giống anh, cũng không thích dùng phương thức âm hiểm, nhưng khi cùng anh yêu thương, Địch Vân đến đến đi đi vẫn luôn luôn dùng một ít âm mưu để đùa giỡn.

Có thể nói, Địch Vân thích làm với anh.

Thích, tất nhiên là thích, chuyện này bất cứ người đàn ông nào cũng thích. Vậy Địch Vân thỏa mãn không? Tịch Lạc Ninh chưa bao giờ tự hỏi vấn đề này? Nhưng đáy lòng nhất định đã có đáp án.

Mỗi lần nghĩ đến đây, Tịch Lạc Ninh liền vô cùng tức giận mà nghĩ. Địch Vân không thỏa mãn thì có gì hơn người? Anh cũng không phải không được thỏa mãn như vậy sao?



…….

Tức giận xong, Tịch Lạc Ninh lại im lặng. Nếu quả thật muốn sống về lâu về dài, vấn đề này chính là một quả bom hẹn giờ.

Tịch Lạc Ninh tất nhiên đã nghĩ qua đề nghị của người bạn trên mạng kia. Thương lượng với Địch Vân, mỗi người đến một lần. Nhưng muốn anh chủ động thương lượng với Địch Vân, nói những lời như vậy, Tịch Lạc Ninh cảm thấy không bằng trực tiếp nằm dưới còn hơn.

Địch Vân nhất định sẽ nói “Vợ à, cưng lại không chờ được tự dâng mình sao? Được rồi… Nếu cưng đã nhiệt tình vậy, anh đây sẽ thỏa mãn cưng…”

Thật sự rất mất mặt!

Đánh chết Tịch Lạc Ninh, anh cũng chẳng làm được vậy.

Không thể thương lượng với Địch Vân, vấn đề này lại phải giải quyết, anh lại không muốn dùng cách hại mình hại người trước kia!



Hơn nữa Tịch Lạc Ninh rất để ý lời nói của Diệp Quân Trì.

Nếu như Địch Vân thật sự dễ dàng bị thương, vậy Địch Vân trời sinh không thích hợp nằm dưới rồi. Nhưng Diệp Quân Trì nói có phải sự thật hay không còn phải chờ nghiên cứu. Là thật, hay chỉ muốn anh thấy khó mà lui? Bởi vì Diệp Quân Trì hiểu rõ niềm kiêu ngạo của anh, lại càng rõ tính tình của Địch Vân, để ai cam chịu nằm dưới so với lên trời còn khó hơn.

Tại sao phải cương quyết nằm trên chứ? Tịch Lạc Ninh gõ đầu, mong sẽ nhớ lại lí do ban đầu.

Trước kia, Tịch Lạc Ninh chưa từng nghĩ tới mình sẽ cùng một chỗ với Địch Vân. Hơn nữa sống chung với Địch Vân, cũng không phải tự nguyện mà sau khi xảy ra quan hệ, cảm thấy Địch Vân không tệ, anh mới chấp nhận!

Chỉ là với một người kiêu ngạo như anh mà nói, việc này quả thật vô cùng nhục nhã. Là vết nhơ cả đời không thể rửa sạch.

Mặc dù Địch Vân không phải cố ý. Thậm chí còn là giúp anh. Nhưng chút ít kí ức này lại đâm thật sâu vĩnh viễn trở thành cái gai trong lòng anh! Bởi vì mặc dù do bị thuốc nhưng lại giạng hai chân trước mặt người đàn ông khác. Bởi vì bị thuốc mà để lộ tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, bởi vì bị thuốc mà …

Tịch Lạc Ninh không thể nào chấp nhận một “mình” như vậy. Không thể nào tha thứ cho “mình” từng có ngày không cẩn thận như vậy. Những cái này là tổn thương bị giấu sâu dưới tận đáy lòng, thỉnh thoảng còn dằn vặt anh.

Sau khi quan hệ, Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân yêu nhau, là tình yêu vô cùng trong sáng.

Tình cảm giữa hai người vô cùng tốt. Rõ ràng tính tình hai người không hề hợp nhau, nhưng chưa từng cãi nhau dù chỉ một lần. Kể từ khi cố ý chuốc say Địch Vân, sau khi mượn cơ hội đó thượng anh ta, quan hệ giữa hai người mới xuất hiện vết nứt.

Trong trạng thái tỉnh táo, Tịch Lạc Ninh không cách nào ở mặt dưới. Địch Vân cũng giống như vậy. Mặc dù Địch Vân đối xử với Tịch Lạc Ninh rất tốt, nhưng với việc này lại rất kiên trì.

Tịch Lạc Ninh thời trẻ lông bông luôn cho rằng Địch Vân không phải rất thương anh. Trong lòng Địch Vân cũng cho rằng anh không quá thương anh ta.

Bây giờ lại bắt đầu một lần nữa, Tịch Lạc Ninh cảm thấy bọn họ của quá khứ thật sự rất ngây thơ, tùy hứng, ấu trĩ đến buồn cười. Rõ ràng vô cùng yêu đối phương, nhưng lại ầm ĩ đến cả người đầy thương tích. Hoàn toàn không hiểu nên yêu thương như thế nào.

Bọn họ đều sai. Anh sai ở chỗ không nên dùng cách đó để trải qua lần đầu tiên đúng nghĩa giữa anh và Địch Vân.

Tịch Lạc Ninh buồn bực nhìn trời. Chuyện kia đã xảy ra bao lâu rồi nhỉ?

Chuyện cách đây mười năm. Nhớ lại trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn.

Tịch Lạc Ninh có chút rối loạn. Liệu rằng một lần nữa ở chung với Địch Vân có phải lựa chọn chính xác hay không? Lại nghi hoặc anh bây giờ thỏa hiệp, vậy lúc trước phân trên dưới vì cái gì?

Tịch Lạc Ninh một mình đi đây đi đó, đi đến hơn nửa tháng. Địch Vân không tới tìm anh, thế nhưng người nhà họ Tịch lại tìm, kêu anh về nhà.

Tịch Lạc Ninh biết thời biết thế theo về nhà, tham gia một bữa tiệc sinh nhật của một bậc cha chú nào đó, tiện tay mở điện thoại di động lên. Khiến Tịch Lạc Ninh tức giận chính là Địch Vân không gọi bất cứ một cuộc nào đến, ngay cả tin nhắn cũng không gửi một cái.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm qua, đột nhiên có việc gấp đi ra ngoài, trên đường không có cách nào lên mạng nói một tiếng được, vẫn bị hành hạ đến hơn bốn giờ sáng nay mới về nhà.

Ngủ một giấc đến ba giờ chiều, tỉnh dậy bắt đầu gõ chữ …

Các bạn phải ngồi nhà chờ truyện cực khổ rồi

Hiện tại đang gõ chương thứ hai rồi, muốn bù lại cho ngày hôm qua …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play