Thật ra mà nói, ông cụ vốn định cùng với Nam Thế Dương cãi cọ một trận. Ai biết được thằng nhóc đó một chút phản ứng cũng không có.

Ở trước mặt một đứa nhỏ, nếu nó chống lại, hay nghe lời, hay là biểu hiện ngang bướng, thì cũng chứng minh được là nó có nghe lọt vào tai. Nhưng nếu nó không thèm để ý, không thèm nghe, thì chứng tỏ lời mình nói nó không hề để ý chút nào.

Loại người này, là loại khó dạy dỗ nhất.

Nói rồi khuyên, đến mức phát giận, cũng không được, ông cụ không nói nữa. Để lại một câu cuối cùng cay nghiệt sau đó phất tay áo rời đi.

Một đoàn người làm cũng nhanh chóng theo sau, "Lạch cạch" một tiếng, khóa cửa phòng lại, Nam Thế Dương lúc đó mới chui đầu ra khỏi chăn.

Ở bên trong chăn nóng bức, bí hơi, lúc hắn thò đầu ra ngoài, mặt mày đã đỏ bừng, thở hổn hển.

Nghe xong lời ông cụ nói, trong đầu Nam Thế Dương tê dại.

Gãi đầu, mày nhíu lại, hắn đứng dậy thay đồ ngủ, uể oải ngồi vào bàn đọc sách.

Mở đèn học, lôi từ trong hộc tủ ra một cuốn nhật ký, đặt trên bàn, trước khi đặt bút viết hắn nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay...

Chỉ cảm thấy, nội dung hôm nay có thể sẽ rất dài. Bởi vì trong vài phút ngắn ngủi này tâm tình của hắn đã lên xuống nhiều lần, không có một chút yên tĩnh nào.

Nhưng lúc cầm bút lên tay, lại chần chừ dừng lại.

Trong lúc này, hắn lại không biết nên viết từ đâu...

Suy nghĩ thật lâu, lúc này mới "soạt soạt" viết vài chữ mở đầu - "Hôm nay, cô ấy..."

"Cô ấy..." Nhẹ nhàng mở miệng, chần chừ một chút. Hắn giống như không biết nên miêu tả cô thế nào.

Ngòi bút ở trên nhật ký giằng co một lúc, mới mạnh mẽ viết, "Cô ấy nói, cô ấy đối với mình giống như em trai, vậy..."

Viết xong, lại "soạt soạt" gạch đi câu đó.

"Thật đúng là..." Gãi đầu, hắn có chút bực bội.

Thật ra mà nói, đây là lần đầu tiên hắn không viết nhật ký được. Cảm thấy nội dung rất nhiều, ý nghĩ trong lòng cũng rất nhiều, nhưng không làm sao viết được...

Tâm tình hỗn loạn, đầu óc cũng nhiều ý nghĩ kỳ quái, nghĩ không xuôi cũng không viết xuống.

Rối rắm rất lâu, cuối cùng Nam Thế Dương gấp nhật ký lại, quay về giường nằm xuống.

Hai tay chống lên đầu giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà, giờ phút này trong đôi mắt hắn hiện lên sự hoang mang.

Trong phút chốc như vậy hắn nghĩ tới chuyện không biết có phải hắn thích Văn Đình Tâm hay không? Cho nên mới vì cô mà tâm tình không yên.

Suy nghĩ này vừa hiện lên ở trong đầu, đã bị câu nói lúc nãy của ông nội xóa bỏ.

Ông nội nói cũng đúng một chút.

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa tiếp xúc với cô gái nào, Văn Đình Tâm cứu hắn, rồi đối với hắn tốt như vậy cho nên hắn mới coi Văn Đình Tâm đặc biệt.

"Aiz, phiền chết". Hắn ngồi dậy trên trường, mọi chuyện ở trước mắt quá nhiều, lại rối linh tinh làm hắn vô cùng khó chịu.

Trong lúc này, cũng chỉ biết mở tivi xem cho đỡ buồn. Bây giờ hắn cảm thấy chỉ có thể xem phim hoàn châu cách cách chán ngắt đó mới di chuyển sự chú ý được.

Kỳ lạ là, cầm chiếc điều khiển từ xa ấn mấy kênh cũng không thấy chiếu phim Hoàn Châu cách cách.

Trong lúc này hắn cố tình muốn xem, rời giường mở máy tính lên, đăng ký một tài khoản truy cập sau đó tìm kiếm phim.

Thời đại này lên mạng xem phim truyền hình phải mất phí, máy tính cũng chỉ nhà giàu mới có thể đùng, cho nên không phải lúc quan trọng, hắn cũng không muốn dùng tới thứ này.

Tùy tiện chọn một tập phim. quay lại giường đắp chăn, nhìn chằm chằm màn hình hắn cảm thấy vô cùng tẻ nhạt...

Không biết hắn chọn chuẩn xác hay không mà mở ra ngay lúc mấy người tuổi trẻ đang phát sinh tình cảm.

Nhìn Ngũ a ca, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái ba người bạn tốt ở cùng nhau bàn bạc về vấn đề tình cảm. Nam Thế Dương cũng tập trung tinh tần nghiêm túc lắng nghe....

Nội dung tập phim đã phát triển đến tình huống nào hắn không biết rõ, hắn chỉ nghe được Nhĩ Thái nói với Ngũ a ca, "Tôi chỉ biết là lúc Tiểu Yến Tử nhìn huynh, cô ấy thường xuyên đỏ mặt. Aiz, nếu như cô ấy đỏ mặt với tôi, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô ấy".

Sau câu nói đó, chỉ thấy trong máy vi tính là hình ảnh Ngũ a ca vô cùng mừng rỡ, ngồi trước máy tính, Nam Thế Dương đỏ mặt, lông mày nhíu chặt.

Lúc này, hắn hoảng hốt nghĩ tới, không biết Văn Đình Tâm có đỏ mặt với hắn hay không thì không rõ, nhưng hắn lại thường xuyên đỏ mặt trước cô ấy....

Hắn thường xuyên nghĩ đến việc muốn đào một cái lỗ mà chui xuống...

Gặp phải tình huống tương tự như vậy, nhịn không được Nam Thế Dương tiếp tục theo dõi...

Suốt cả đêm xem Hoàn Châu cách cách, một tập lại một tập, liên tục cho đến tận sáng.

Xem phim cũng đáng sợ như vậy.

....

Sáng sớm, Văn Đình Tâm sau khi thức dậy rửa mặt, nhìn thời gian vẫn còn nhiều, bắt đầu sửa soạn thay đồ tới trường.

Đồ đạc của cô cũng không có nhiều lắm quần áo, giầy dép tốt đều để chỗ Từ Kiến Bình, chỉ còn một chút đồ linh tinh cất ở trong túi xách. Nếu không có gì thay đổi lúc tan học trở về cô sẽ chuyển qua một căn nhà khác.

Đeo túi xách trên lưng, lúc đi qua phòng khách, quay đầu lại nhìn phòng Từ Kiến Bình, bên trong im lặng đoán chừng là đã ngủ.

Không để ý nữa, Văn Đình Tâm không quay đầu lại nhanh chóng bước ra ngoài cửa.

Cửa vừa mở ra, xe Dư Dương đã đứng trước cửa, khiến cô thấy hoảng hốt.

"A, sớm vậy sao?" Nhanh chóng bước lên, Văn Đình Tâm cúi đầu ngó vào bên trong kính xe, xem xét nhiều lần, chỉ thấy Dư Dương chứ không thấy tên nhóc nhà cô đâu.

Đi vòng qua ghế lái, Văn Đình Tâm gõ gõ cửa xe, "Cộc cộc" hai tiếng làm Dư Dương đang ngủ cũng bừng tỉnh.

Xoa xoa mắt, Dư Dương nhìn Văn Đình Tâm bên ngoài cửa xe, hai hàng lông mày nhíu lại, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn quy kính xe xuống, kìm chế giọng nói, "Tiểu thư Đình Tâm, đã dậy rồi".

"Ừm, sao lại chỉ có anh vậy? Thế Dương đâu?" Liếc mắt vào trong xe, không thấy Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm cảm thấy không yên tâm, "Có phải ông cụ giận hắn, nhốt hắn ở trong phòng không?"

"Không có, lên xe đi". Một tay chỉ về phía ghế sau, thuận tiện xoa hai thái dương. Đối với Văn Đình Tâm hắn cũng chẳng để ý lắm.

Nam Thế Dương kêu hắn vào ở trong nhà Văn Đình Tâm, nhất định hắn không nghe theo.

Chiếc giường cứng đó cũng không thoải mái bằng trong xe hắn. Tối hôm qua Dư Dương rửa mặt sạch sẽ, sau đó mới đi qua cửa chờ. Tốn mất một đêm, Dư Dương cảm thấy thời gian bị lãng phí, nhưng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể nghe mệnh lệnh.

Không chri riêng nhị thiếu, ông chủ cũng muốn hắn ở bên cạnh Văn Đình Tâm, theo dõi mọi hành động của cô ta.

Hai ông cháu đồng loạt hạ lệnh, Dư Dương phải ngoan ngoãn nghe theo.

Thấy Dư Dương không muốn nói nhiều với mình, Văn Đình Tâm cũng không hỏi nhiều, nhanh chong đi qua ghế sau, cúi ddàu chui vào xe.

Vừa ngồi vào vị trí, chiếc xe đã nhanh chóng khởi hành.

Trên đường đi, Văn Đình Tâm hỏi vài vấn đề về Nam Thế Dương, Dư Dương cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Nhìn qua kính chiếu hậu, cô có thể thấy ánh mắt Dư Dương nhìn cô vẻ khinh thường.

Đoán chừng lúc cô hỏi tới Nam Thế Dương, Dư Dương trong lòng đã nghĩ rằng, cô có tư cách gì mà hỏi?

Lần này cô đã hiểu rõ, trong Nam gia ngoại trừ tên nhóc, còn lại ai cũng có tính cách như vậy.

Cô cũng không nói chuyện cùng Dư Dương, yên lặng ngồi trong xe.

Ai biết, sau khi chiếc xe dừng lại ở cổng trường, cô vừa xuống xe, Dư Dương cũng bước đến bên cạnh cô, đuổi theo một chút cũng không rời.

"Tôi bây giờ muốn vào trường học, anh có thể đi về" Vẫy vẫy tay, Văn Đình Tâm mở miệng nhắc nhở.

Nhưng cũng không có tác dụng...

"Nhị thiếu nói rằng, tôi có trách nhiệm đưa tiểu thư Đình Tâm đi học. Bây giờ đưa cô tới lớp học, sau khi tan học tôi cũng sẽ ở trước cửa lớp chờ cô". Trả lời bằng giọng nói lạnh lùng, khách sáo, nghe thấy mặt mày Văn Đình Tâm nhíu lại.

Hóa ra là theo dõi cô sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play