*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

images

images

images

images

images

images

images

Ghét bỏ không ngừng nói, mắt đeo kính râm, cái nhìn cũng vô cùng uy nghiêm:

“Còn anh, có tự mình soi gương không? Đã thành ra dáng vẻ gì rồi hả?”

Quay đầu lại, bỏ mắt kính xuống, nhìn Nam Cảnh Sơn từ đầu đến chân:

“Tóc dài như đàn bà, mặt gầy như đầu lâu, sắc mặt vàng như nến, giống như một người chạy nạn ở châu Phi vậy. Nhìn xem quần áo anh mặc trên người xem? Cuối cùng cũng mặc quần áo của Thế Dương lên người rồi à?”

Nam Cảnh Sơn không được tự nhiên kéo kéo quần áo, cười trừ một cái:

“Quần áo Thế Dương đưa cho con cũng hợp.”

Không biết xấu hổ thế này, lại có thể thừa nhận!

Về điểm này, Nam Cảnh Sơn và Văn Đình Tâm rất giống nhau, khi đã xác định hình ảnh của bản thân, mặc kệ người khác nói gì đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến mình nữa.

Trong đầu đều có suy nghĩ, mặc kệ tuổi tác thế nào, hình ảnh bên ngoài đều không quan trọng.

“Khụ khụ.” Hắng giọng một cái, ông cụ không muốn nói loạn xạ với ông. Dù nói thế nào đi nữa, ông cụ cũng không nói lại Nam Cảnh Sơn.

“Hôm nay tôi ghé qua đây, không phải để nói mấy chuyện này với anh.” Đeo mắt kính mang theo lên, ông cụ tiếp tục nói:

“Tên nhóc kia nói muốn qua ở chung chỗ với anh, tôi không lay chuyển được nó, đã đồng ý.”

“Nhưng anh lại ở chung một chỗ với con nhóc kia, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng không hài lòng.”

Nói xong, ông cụ rút ra một tấm chi phiếu, đưa đến trên tay ông:

“Cho nên tốt nhất anh chuyển ra ngoài đi, tất cả chi phí sinh hoạt của tên nhóc thối kia tôi đều sẽ trả, bao gồm cả của anh. Điều kiện chỉ có một, cách xa con nhóc kia ra.”

Nghe thấy ông cụ nói những lời này, tâm tình Nam Cảnh Sơn giảm sút rất nhiều, không nghĩ tới ông cụ lại chĩa mũi nhọn vào một cô bé, giống như đã từng nhằm vào vợ của ông.

Thân là một người đứng đầu gia tộc, ông cụ rất quan tâm đến quan hệ huyết thống nhà mình!?

Đã từng nói qua với Nam Cảnh Sơn, các loại người nghèo túng đều thấm đậm vào dòng máu trên người họ, nếu ông muốn kết hôn với những người đó, sẽ là nguyên nhân dẫn đến sự suy tàn của nhà họ Nam trong tương lai.

Không nghĩ tới mười mấy năm trôi qua, suy nghĩ của ông cụ vẫn như thế, cho dù Thế Dương còn nhỏ tuổi, cũng không tránh thoát khỏi chuyện không cho phép người nối nghiệp nhà họ Nam có kết giao với cô gái nghèo.

“Ba, con không cần tiền của ba, yêu cầu của ba con không thể đồng ý. Thế Dương muốn ở chỗ nào là do ý nghĩ của nó. Nó không còn là một đứa con nít nữa, sẽ phải phụ trách đối với quyết định của bản thân.”

Nam Cảnh Sơn trực tiếp cự tuyệt, không chừng chút mặt mũi nào.

“Nó có thể phụ trách cái gì? Chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi, người còn chưa thành thục, đã nói đến chuyện yêu đương rồi, nhìn qua rất giống bộ dáng của anh lúc xưa. Hai người các anh nhất định muốn khiến tôi tức chết mà.”

Bị từ chối, ông cụ tức giận một bụng khí.

“Ông đây chỉ có một yêu cầu, mặc kệ là tiền bạc hay nhân lực, đều có thể cung cấp cho anh. Không phải anh vẫn luôn tìm kiếm sao? Tôi có thể cho anh một nhóm người, tùy anh sai sử. Chỉ cần anh chuyển ra khỏi nhà con nhóc kia, ghi lại tên anh trong gia phả cũng không phải không được?”

Ngược lại, điều kiện ông cụ đưa ra rất tốt, ông cụ cảm thấy đây là nhượng bộ lớn nhất từ trước tới nay chưa từng có của ông rồi.

Nhưng Nam Cảnh Sơn vẫn không hề thay đổi dù chỉ một chút, thậm chí đối với từng cái đều không hiếm lạ gì, ông đã từng từ bỏ những thứ đó, hiện tại những thứ đó trước mặt ông đều không đáng giá một xu.

“Ba, người đừng nghĩ cách từ trên người con nữa. Con đã quyết định sẽ không làm gì hết, cũng không đồng ý với yêu cầu của ba. Trước đây, con đã đồng ý giúp việc cho cô bé, nhận tiền công.”

Lại bị trực tiếp từ chối, ông cụ cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Nó trả anh bao nhiêu, tôi có thể trả anh gấp đôi?”

Hừ lạnh một tiếng, giọng điệu ông cụ nặng thêm:

“Anh còn muốn dung túng thằng nhóc trở nên giống như anh vậy sao? Anh muốn ông đây không có người nối nghiệp sao?”

“Ủa, sao không có ai nối nghiệp, dưới ba còn có biết bao nhiêu con cháu, có biết bao nhiêu người muốn đoạt lấy.”

Nam Cảnh Sơn vỗ vỗ bả vai ông cụ, không chút để ý nói:

“Ba chỉ cần ra lệnh một tiếng, người muốn nối nghiệp ba có rất rất nhiều. Không phải anh cả đã đợi mấy chục năm qua rồi sao?”

“Đừng nói đến phế vật đó.” Gạt tay Nam Cảnh Sơn, sắc mặt ông cụ khó coi:

“Anh nghĩ cơ nghiệp của ông đây có thể tùy tiện truyền cho bất cứ người nào sao? Phải là người biết làm chủ! Tôi nói cho anh biết, tất cả những người trong nhà tôi đều không tìm thấy một người thích hợp. Lúc trước giao vào trong tay anh, rất nhiều năm khiến ông đây rất hối hận.”

“Không phải con cũng đã trả lại cho ba rồi sao? Còn so đo nữa.” Nói xong còn vỗ vỗ hai cái lên bả vai ông cụ.

Một câu đánh bực tức của ông cụ trở về, khiến ông cụ bị nghẹt không còn lời nào để nói, Nam Cảnh Sơn đơn giản kết thúc câu chuyện.

“Ba, bây giờ con nói rõ cho ba biết, con đang làm công cho Văn Đình Tâm, con phải nghe theo ý kiến của cô bé. Thế Dương có muốn đi theo con hay không là quyết định của Thế Dương. Ba cứ vượt mặt thằng bé đến tìm con, như thế rất không có đạo đức, nếu để nó biết, nó nhất định sẽ tức giận.”

Thái độ tùy ý trước sau như một của ông khi đối mặt với ông cụ cũng không có chút áp lực nào.

“Điều con có thể làm là đồng ý làm tốt công việc cô bé đã giao, chuyện ba phải làm là phải giữ chữ tín, làm được chuyện đã đồng ý với Thế Dương. Mà không phải vụng trộm đến tìm con.”

Lắc lắc đầu, xem nhẹ sắc mặt ngày càng khó coi của ông cụ, Nam Cảnh Sơn nói tiếp:

“Ba có biết như vậy rất hèn hạ hay không?”

Dám dùng từ này để hình dung ông cụ, đại khái cũng chỉ có một mình Nam Cảnh Sơn dám làm….

Nhưng hành vi này của ông cụ, quả thật vô cùng hèn hạ!

Hết Chương 74

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play