Trên xe, Nam Thế Dương liên tiếp quay nhìn về phía sau lưng, muốn nhớ kỹ con đường này, nhưng là sau khi qua hai khúc quẹo, liền quên mất một nửa. Làm hắn bắt đầu căm tức. . .

"Thật sự là, cái địa phương quái quye gì thế này, đường lại khó nhớ như vậy". Quay người lại, Nam Thế Dương nói với người lái xe phía trước, "Dư Dương, thuận tiện giúp ta nhớ nơi này."

"Vâng, nhị thiếu."

Một hồi lâu, Nam Thế Dương lại nói, "Ngươi nghĩ lại xem, thật là không gặp qua nha đầu kia? Trước kia cũng chưa từng gặp sao?"

"Chưa từng", sững sờ một lát, Dư Dương nhịn không được hỏi, "Nhị thiếu, cô ấy là?"

"Tôi không biết". Nam Thế Dương trả lời có vài phần khó chịu, khó lắm hắn mới chịu chủ động đến gần một cô gái, lại ngay cả cái tên cũng đều không hỏi được. . .

Đối với nam mỹ thiếu niên mười tám tuổi cao ngạo mà nói, quả thực là một vũ nhục lớn...

Phía sau, nhìn xe của hắn đi xa, Văn Đình Tâm việc đầu tiên là tìm chỗ trốn đi, sau đó xem thử chồng tiền có bao nhiêu...

Bí mật một mình trong hẻm nhỏ, Văn Đình Tâm đếm lấy tiền, bên cạnh mắt nhìn quanh, bốn bề vắng lặng, lại càng thêm an tâm.

"11, 12, 13", đưa tay lên lưỡi chấm nước miếng để đếm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên hai chữ ‘Tham tiền’, "31, 32, 33. . ."

Đếm xong, cất vào trong áo khoác, kéo khóa cổ lên cao, từ hẻm nhỏ đi ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên rất rất không hài lòng, "Một cái nam gia lớn như vậy, làm sao lại keo kiệt như thế?! Chỉ có năm nghìn?!"

So với kiếp trước khi Nam Thế Dương cưới nàng vào cửa, khi đó đưa chiếc nhẫn kim cương, năm nghìn tệ, đúng là keo kiệt . . .

Đi ra hẻm nhỏ, Văn Đình Tâm lại lần nữa đi vào phố nhỏ. Trước quầy bán đồ lặt vặt, ông chủ giơ trăm đồng xem thử xem có phải tiền giả hay không. . .

"Không cần xem, tuyệt đối là tiền thật", một bước đi vào trong, Văn Đình Tâm ở trước quầy dừng lại, trước tiên chụp lấy mặt bàn, "Người ta là Nhị thiếu gia, của nam gia, một trong tứ đại gia tộc ở thành phố, sẽ thiếu ngươi chút tiền như vậy sao?"

"Nhị, nhị thiếu?!" Không ngoài ý muốn, ông chủ sợ đến trăm đồng đều rớt xuống đất, vội vàng ngồi xổm nhặt lên, vỗ vỗ tiền bị dính bụi đất, giờ phút này, này trăm đồng nhìn vô cùng quý, "Cô nói đúng lắm, trong ti vi thường chiếu, nam gia tứ đại gia tộc? !"

"Đúng ", gật đầu, Văn Đình Tâm nói.

"Ông chủ, tôi thương lượng với ông một việc", đầu ngẩng lên, Văn Đình Tâm hướng ông chủ nói, "Người ta vừa đưa tôi một khoản tiền, tôi cũng không có việc gì dùng, hiện tại tôi đưa cho ông, ông đem cửa hàng này cho tôi mướn ba tháng."

Tiêu tiền cho việc này, quả thật là rất đáng tiếc, nhưng là, Văn Đình Tâm biết rõ, nếu như cô mang về tiêu linh tinh trong nhà, chính là lãng phí càng lớn.

Bàn tay nhỏ bé nâng lên, năm ngón tay mở ra, "Tôi ở đây có năm nghìn, nói thật, thuê ông nửa năm cũng đủ nha?!"

Ông chủ kia gật gật đầu, bị cô mang ‘năm nghìn’ hù dọa.

Nhưng ông ta là nhìn tận mắt thấy cô lấy ra một xấp tiền mặt, không nghĩ tới, đúng là một xấp, thế nhưng có năm nghìn! Đây chính là tiền thu nhập một năm của ông đó!

"Như thế nào? Có cho thuê hay không?" Hỏi thế Văn Đình Tâm hiện tại trong đầu là tính kế, "Tôi chỉ cần ba tháng, ông tiếp tục trông cửa hàng, thu nhập chia đôi, được không?"

Nhìn ra, cô tính toán đã vô cùng tinh thông.

Trong trí nhớ, chỉ cần sống hơn ba tháng, Nam Thế Dương sẽ lại tìm đến cô. Rồi mang cô về nhà hắn làm việc. Cho nên ba tháng này, cô phải ở chỗ này chờ hắn, muốn tiếp tục cuộc sống kiếp trước, tất cả phải bước lên quỹ đạo của kiếp trước. . .

Do dự rất lâu, ông chủ dù nghĩ ở phương diện nào, đây đều là mua bán có lời, cuối cùng, quyết, "Được, tôi đồng ý "

"Ghi giấy chứng nhận cho tôi, chúng ta cùng nhau ký tên "

Ông chủ tìm ra hai tờ giấy trắng đưa lên cho cô, chỉ thấy cô liên tục' viết viết. . .

Lập tức, một phần hợp đồng, có hiệu lực pháp luật được ghi ra. . .

Người thuê: Văn Đình Tâm

Người cho thuê: Vượng Đạt ông chủ cửa hàng tiện lợi ―― Ngô Vượng Đạt

"Trong thời gian hợp tác, đối phương phải tuân theo quy định của hợp đồng, nếu như không tuân theo, phải trả gấp đôi năm nghìn tệ. . ." Đeo mắt kính lên, ông chủ liền đọc tới.

Tờ hợp đồng, xem không hiểu, nhưng ông ta vẫn ký.

Hai người liền ký tên xuống phía dưới, ấn vào dấu vân tay, hợp đồng, như thế được thỏa thuận. . .

Năm nghìn đồng chuyển nhượng cho ông chủ, Văn Đình Tâm cảm giác cả người thoải mái, đem hợp đồng giấu trong hang động, cuối cùng, cô chuẩn bị về nhà.

Trở lại gia đình đã từng là gánh nặng của mình. . .

Phỏng đoán sẽ không có một gia đình nào như gia đình của cô đâu? Mẹ kế cùng cha ghẻ. . .

Đại khái thời điểm năm Văn Đình Tâm sáu bảy tuổi, cha đẻ qua đời, để lại cô cho mẹ kế nuôi. Sau đó không quá nửa năm, mẹ kế mang theo cô gả cho cha ghẻ bây giờ, từ trong thành phố trở lại nông thôn, cuộc sống khác nhau một trời một vực.

Cô không chỉ phải bỏ học đi làm sớm, mà sau khi trưởng thành, còn mấy lần bị cha ghẻ đùa giỡn, làm cho cô ăn đòn không ít. . . Trên người cô bây giờ đầy vết thương, chính là đêm hôm trước cha ghẻ vào trong phòng cô, rồi sau đó bị mẹ kế phát hiện, hai người đánh đập cô mà tạo thành. . .

Cha ghẻ mê sắc khó khống chế, mẹ kế lại đánh đập dã man, Văn Đình Tâm là chịu đòn từ năm bảy tuổi đến năm mười tám tuổi.

Một lần nữa trở lại năm mười tám tuổi, cô một lần nữa phải đối mặt với gia đình này. Mặc dù cô biết rõ về sau sẽ phát sinh cái gì, nhưng vẫn còn có chút sợ. . .

Cũng như bây giờ đi về cái nhà kia, đúng theo trí nhớ của kiếp trước, chính là cô lại bị đòn tiếp. . .

Không để ý, Văn Đình Tâm đã đứng ở trước cửa nhà, kéo căng áo khoác, liền hô mở cửa...

Trong phòng lộn xộn vô cùng, chổi lông gà, nồi chén thau chậu rơi đầy đất, nhìn giống như vừa bị cướp bóc qua.

Chân không, Văn Đình Tâm cẩn thận tránh đi mảnh kính bể, ở phía sau cửa đôi giày cởi ra.

Vừa mới cởi ra, vừa vặn gặp ngay mẹ kế từ trong phòng đi ra, bầu không khí, trở nên lạnh lẽo.

"Mày, mày là đứa bỉ ổi, còn mặt mũi trở về à!" Lập tức, mẹ kế tiện tay cầm một nửa cây chổi bị gẫy, hướng về cô chạy tới, "Xem tao đánh chết mày!"

Cảm thấy căng thẳng, cô xoay người lại, ra cửa, vội vàng chạy.

"Ầm" một tiếng, cửa lớn đóng chặt, Văn Đình Tâm tay nắm chặt nắm cửa, cổ họng nuốt nước miếng một cái, chưa tỉnh hồn.

Dù cho cách mười bốn năm, phải nhìn mẹ kế lần nữa, vẫn có một loại tư vị không nói ra được. . .

Người đàn bà chanh chua, dọa người. . .

"Loảng xoảng loảng xoảng", cánh cửa bị mẹ kế đập vang lên, trong phòng, truyền ra tiếng mẹ kế chửi, "Con bỉ ổi, mau mở cửa ra cho bà! Mày hiện ăn gan cá mập đúng không? Còn dám cùng tao đấu đúng không? Mày xem tao có thể hay không đánh chết mày!"

Sau đó, lại là "Ba ba ba" tiếng gõ cửa, Văn Đình Tâm nghe lắc đầu. Đến bây giờ, cô mới biết được, nguyên nhân tính cô hung bạo chính là do mẹ kế truyền nhiễm...

"Mẹ kế, hãy nghe con giải thích", mới vừa mở miệng chen vào nói, trong phòng, tiếng mắng chửi khó nghe của mẹ kế đã không ngừng truyền tới.

"Tao mà phải nghe lời của tiện chủng mày nói sao, tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mẹ nó, thế nhưng mày lại để mắt chồng của tao, mày chờ xem! Tao sẽ cắt đứt cái chân chó của mày!"

"Mẹ bình tĩnh một chút, suy nghĩ thật kỹ, con làm sao có thể cùng lão chó Cao Tài. . . Không phải, là, chú Tài, phát sinh quan hệ đây?!" Một tý không nhịn được, cô suýt nữa đem lời thô tục nói ra, vội vàng đổi giọng, "Mẹ kế à, chuyện ngày hôm qua, thật không phải là con làm, nếu không, con làm sao lại liên tục hô to, còn đem mẹ đánh thức dậy có đúng không?"

Ba mươi hai tuổi dù sao cũng không phải là giả, trải qua xã hội mài dũa, Văn Đình Tâm ở phương diện lý sự cũng sẽ không để mình phải chịu ngẹn khuất.

Kiếp trước cô, vào lúc này, thực rất biết điều. Trốn ở trong phòng, bị mẹ kế đẩy phòng ra đuổi theo đánh, vừa chạy vừa khóc và cầu xin tha thứ. . .

"Mày câm miệng cho tao, đồ bỉ ổi! Mày cho rằng mày nói như vậy, tao sẽ tin tưởng mày sao?! Tao đã sớm nhìn mày không tốt!" Mẹ kế chống nạnh, trừng mắt nhìn, "Tao nói cho mày biết, tao hôm nay không đánh cho mày tàn phế, tao liền không gọi là Từ Kiến Bình!"

"Bà được đấy, vậy nếu bà nhất định muốn làm như vậy, tôi chỉ có rời nhà đi ra ngoài, " ứng phó với người đàn bà chanh chua, nói nhẹ không được, cũng chỉ có thể lấy cứng đối cứng .

Văn Đình Tâm còn nhớ, mẹ kế có cầm tiền của nàng.

"Tôi đã đầy mười tám tuổi, khoản tiền của ba tôi, bà nếu là không muốn, tôi sẽ tự mình lấy đi"

"Mày!"

Khoản tiền kia, là ba của Văn Đình Tâm để lại, cất giữ ở quỹ gây dựng sự nghiệp công thương.

Ba của Văn Đình Tâm khi còn sống có để lại một phần tài sản ―― sẽ để lại cho Đình Tâm sau khi trưởng thành thừa kế. . .

Cũng là bởi vì số tiền kia, cho nên mẹ kế mới nhiều năm như vậy cam tâm tình nguyện mang theo con ghẻ là cô. . .

Nói thật, hiện tại, cô đại khái có thể không cần về đây, trực tiếp lĩnh khoản tiền kia lo cho cuộc sống của mình.

Nếu như không là nhớ tới ba tháng sau Nam Thế Dương sẽ đi qua tìm cô, cô cũng sẽ không nghĩ sẽ trở lại trong nhà này. . .

Cô an phận đợi ở chỗ này, chờ tiểu tử kia tìm đến. Cùng hắn nối duyên, cô hết sức dụng tâm, không nghĩ sẽ bỏ qua...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play