Thất thiếu phu nhân Mộ Dung Xán đã có phiền não mới.

Cảm giác tắc nghẹn ở họng đáng ghét kia, nàng nhanh chóng cân đối được. Có điều Liễu di nương lại cực dũng cảm xông vào mức cân bằng của nàng.

Nàng có thể tha thứ cho sự hỉ nộ vô thường, đa sầu đa cảm và tùy hứng của phụ nữ có thai. Nhưng mà phụ nữ có thai giận dữ, người gặp xui xẻo phải là chồng nàng chứ không phải Mộ Dung Xán vô tội.

Nhưng Lý thất công tử Dung Tranh sau khi nổi giận với nàng thì lại chứng nào tật nấy, sáng luyện kiếm qua loa, sau đó chạy không thấy bóng người, cả ngày đi dạo bên ngoài, chỉ đem Ngân Tâm theo.

Dù cổ nhân không biết chân lý “càng có tài năng, càng nhiều trách nhiệm”, nhưng bản năng vẫn ép Mộ Dung Xán làm người nhện [1].

Chỉ bởi vì nàng là boss của phòng ba nên chuyện của Liễu di nương đều về nàng xử lý. Kể cả cơn thịnh nộ cùng mong muốn được chiều của người có thai là Liễu di nương.

Ăn ngọt thì muốn mặn, ăn chua lại đòi cay. Vừa chê chăn quá mỏng, lại ngại đệm quá ẩm. Mới hơn hai tháng, chưa rõ bụng đâu, đã suốt ngày kiêu ngạo đỡ eo đi qua đi lại trong sân, làm gì cũng phải có người đỡ.

May mà đây không phải Mộ Dung phủ, Mộ Dung Xán yên lặng nghĩ. Nếu không phải Lý gia chất phác mà là Mộ Dung phủ, dù chỉ là một sân nhỏ, đừng nói là sinh con, đến mạng Liễu di nương cũng khó giữ.

Nhưng mà vị thất thiếu phu nhân của chúng ta vẫn là cựu sĩ quan huấn luyện tôn trọng nhân mạng. Dù bị làm cho rất tức giận, rất phiền não, cũng không có xúc động coi mạng người như cỏ rác. Chẳng qua là sân này nhiều đàn bà, ngày nào cũng có người đến cáo trạng bôi đen, khiến nàng càng phiền lòng hơn.

Nhưng mà lão phu nhân lại gọi nàng đến nhắc khéo, kết quả Liễu di nương thật sự trở thành trách nhiệm của nàng. Nàng đau đầu rất lâu, cuối cùng nổi giận.

“Đi nói cho nàng biết.” Nàng quay đầu, ra lệnh cho nha hoàn hồi môn Yên Hồng của mình, “Khối thịt kia không phải vĩnh viễn ở trong bụng nàng, sau này thời gian vẫn còn dài. Ồn ào cái gì? Ồn ào thì được lên làm thê? Trừ phi nàng sinh xong lại có thai, cả đời có một cục thịt trong bụng, không thì yên tĩnh chút đi, đừng gây sự nữa.”

Nàng không biết Yên Hồng có thể thêm mắm dặm muối không, chỉ biết Liễu di nương ném hết đồ đạc trong phòng, rên hừ hừ ngã xuống giường, nói nàng bị bực mình nên động thai. Nhanh như chớp, thất thiếu phu nhân gọi đại phu đến, cuối cùng còn mời ông ta ở lại, xem mặt đủ ba lần trần ngày.

Đại phu nói nàng ta khỏe như trâu.

Lão phu nhân nói nàng, nàng là một giai cấp chủ nhân, đương nhiên phải tập hợp đám đàn bà ở phòng ba lại để chuyển giao áp lực. Liễu di nương bình an sinh con là tốt nhất, nếu có điều gì không ổn… Nàng không ngại phế bỏ tất cả thiếp thất thông phòng ở phòng ba, thực hiện “quyền bãi thiếp thất” của vợ cả.

“Nhiều người cũng biết rồi đó.” Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Phòng ba của chúng ta thu nhập ít nhất, tiền son phấn lại nhiều nhất. Đành chấp nhận, coi như bỏ qua. Nhưng làm ta giận dữ… ta sẽ không để ý gì nữa, trở thành đố phụ. Lại nói, đã là đố phụ, bán một cũng là bán, bán mười lăm cũng vẫn là bán, không bằng ta bán hết, mua người mới tốt hơn cho tướng công là được.”

Nàng đứng diễn thuyết trước sân, thoáng thấy cửa phòng Liễu di nương hé ra. Nàng cười lạnh một tiếng, cao giọng, “Đừng tưởng sinh được con là không sao, sinh xong cũng bán được, ta cũng không phải người đầu tiên!”

Cửa phòng Liễu di nương lập tức đóng lại.

Nhưng vô duyên vô cớ bị họa lây, đám thiếp thất thông phòng đương nhiên không cam lòng, không ngừng bí mật giở thủ đoạn. Còn có di nương lẳng lặng sai nha hoàn đến canh cửa, bắt được rồng thần thấy đầu không thấy đuôi [2] là thất công tử để khóc lóc tố cáo.

Thế nhưng thất công tử luôn thương hoa tiếc ngọc lại mắng mỏ tiểu nha hoàn đó, còn nói thích thêu dệt ly gián người khác như vậy, bán hết đi cho nhẹ nợ.

Thấy có sự ủng hộ của chủ nhân trên danh nghĩa, đám thiếp thất thông phòng mới sợ hãi, lại một lần nữa xác nhận địa vị boss anh hùng của thất thiếu phu nhân Mộ Dung Xán, không ai dám khiêu chiến nữa.

Từ đó sân phòng ba mới được yên tĩnh, không còn lên cơn động kinh. Liễu di nương cũng không dám đòi hỏi ăn mặc, an an phận phận.

Nghe Yên Hồng thông báo tin vui, Mộ Dung Xán chỉ thần người ra, cũng không tỏ ra vui mừng gì.

Nàng nên vui đúng không? Tuy tiểu thụ cặn bã ngu ngốc cãi nhau với nàng nhưng vẫn ủng hộ nàng. Từ xưa đến nay đều vậy, một người đàn bà có thể kiêu ngạo đứng thẳng người trong gia đình không đều dựa vào thái độ của trượng phu với nàng.

Tiểu thụ cặn bã ngu ngốc có rất nhiều khuyết điểm, khiến nàng thường cảm thấy bất lực… Ví dụ như chuyện hắn là người tốt cả tin. Giờ quyết đoán… Nhưng nàng lại thấy khổ sở.

Tiểu thụ cặn bã trước kia coi con người như con người. Chính là vì lòng dạ quá tốt nên mới bao che nhiều người đàn bà bụng dạ khó lường như vậy. Nhưng bây giờ… bây giờ, bây giờ hắn đã coi những người đàn bà đó như món hàng có thể mua bán mất rồi.

Bắt đầu phân ba bảy loại, lòng dạ bắt đầu cứng rắn. Bắt đầu… lớn lên, càng lúc càng giống một người đàn ông cổ đại.

Nàng mơ hồ cảm thấy bi thương. Nhưng hắn lại vô tình như thế, còn cãi nhau với nàng… Nàng cũng không dám nghĩ sâu xa xem là vì sao.

Không nghĩ, không dám nghĩ. Nếu nghĩ sẽ đến bước đường cùng.

Tâm trạng nàng càng lúc càng tệ, liền ra ngoài kiểm tra các cửa hàng, để tinh thần tập trung vào sản nghiệp của phòng ba, khiến bản thân bận rộn.

Chuyện buôn bán ở thời cổ không giống hiện đại, nàng không có ưu thế gì đáng nói. Nhưng để tâm vào đâu thì sẽ có thành quả ở đó.

Đám chưởng quầy trước kia mặc dù siêng năng thật thà, nhưng lúc gặp phải chuyện lớn thì không có ai dẫn dắt, kết quả càng làm việc càng bảo thủ. Sau khi thất thiếu phu nhân tiếp nhận, thưởng phạt quyết đoán, xử lý mọi chuyện nhanh chóng, y hệt cột trụ cuối cùng. Lại nói, thất thiếu phu nhân chưa bao giờ nhúng tay vào việc nội bộ của cửa hàng, nhưng nhờ quan hệ của Mộ Dung gia, tìm được những nguồn cung vừa hời vừa chất lượng cao, khiến việc làm ăn của bố trang, tú phường phòng ba tăng mạnh.

Đám chưởng quầy thật sự là sùng kính vạn phần vị thất thiếu phu nhân khuê các rộng lượng, nếu thất thiếu phu nhân tự mình đến thỉnh giáo, đám chưởng quầy đương nhiên là biết gì nói nấy.

Đây cũng là lần đầu tiên Mộ Dung Xán cân nhắc đến chuyện “hòa ly [3]“.

Trước kia nàng đã nghĩ về hôn nhân quá đơn giản, đánh giá bản thân quá hơn người. Mặc dù bên trong đã già nhưng nàng vẫn là đàn bà, loại động vật tình cảm cao hơn lý trí.

Đúng thế, nàng sợ. Nàng sợ nàng không chịu nổi sự tranh đấu trong gia đình cổ đại, nàng không mạnh mẽ, hững hờ như nàng vẫn tưởng.

Nhưng nàng không muốn biến thành như chị họ, chỉ có thể tự lập. Chẳng qua là tự lập ở triều Đại Yến không hề dễ.

Thế nhưng không đợi đến lúc nàng nghĩ ra nên làm gì thì tốt cho việc tự lập cánh sinh, người vẫn giận dỗi nàng là thất công tử đã hoảng hốt lao vào phòng, nắm chặt tay nàng, “A Xán… Nàng giúp ta với. Chỉ có nàng có thể giúp ta thôi…”

Nàng muốn hất tay ra, lại thoáng thấy trên móng tay Dung Tranh… còn vết máu chưa rửa sạch.

“Vi phạm luật cấm của hiệp khách!” Nàng cao giọng, “Rõ ràng ta đã nói với chàng, dạy chàng là để chàng phòng thân, không phải…”

“Ta không có!” Dung Tranh rống lên, cố gắng khiến bản thân ngừng run rẩy, nói nhỏ, “A Xán, giúp ta.”

Mộ Dung Xán nắm chặt tay lại, cố gắng đè xúc động muốn hành hung hắn một trận xuống. Nhưng nàng vẫn quyết định tin hắn một lần.

“Đi.” Nàng đứng dậy.

- Chú thích:

[1] Người nhện: không phải spider man đâu, đây là chỉ những nhân viên biết dựa vào quan hệ, như loại nhện biết bám vào tơ ấy.

[2] Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi: chỉ những nhân vật có hành tung thần bí.

[3] Hòa ly: ly hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play