Dung Tranh đi tham gia
thi hương đúng vào mùa xuân, tính cả tuổi mụ là 18 rồi.
Lúc hắn đi, đứa con lớn
nhất cũng được sinh ra. Mẹ dựa hơi con, Liễu di nương càng kiêu căng, lúc ở cữ
rất ồn ào, nha hoàn của nàng ngày nào cũng ôm mặt khóc lóc, bị đánh rất thê
thảm.
Thậm chí Mộ Dung Xán, mặc
dù không còn bị nôn nghén tra tấn nhưng ngày nào cũng buồn ngủ. Nàng nằm trên
giường, vuốt ve cái bụng đã hơi rõ, bên ngoài đuổi gà đánh chó ồn ào ra sao
cũng không thể ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng.
Trong sân giờ ít người,
mặc cho bọn họ giày vò đi. Có quyền lại không có quyền, lẽ nào phải sợ bọn họ
cao ngất trời?
Mộng yên đường đẹp không
đến mãi, cuối cùng rồi cũng phải đi.
Khi Dung Tranh thi đỗ tú
tài trở về, Mộ Dung Xán ngẩng khuôn mặt yêu kiều mệt mỏi lên khỏi ổ chăn, nở
một nụ cười ngây ngốc với hắn.
Lúc này hắn mới cảm thấy,
bản thân thật sự đã về tới nhà rồi. Đợi khi Mộ Dung Xán sinh ra một đứa con
trai, hắn mới cảm thấy hắn đã thật sự giữ được nàng ở lại.
Nhưng Dung Tranh không
biết rằng Mộ Dung Xán đã lén ra một đề thi để quyết định tương lai của nàng.
Dung Tranh đuổi hết thông
phòng đi, cũng chỉ đạt 30 điểm. Lúc nàng sinh con xong, hắn tặng hai nàng thiếp
không có con cho người khác, cũng chỉ đạt được 59 điểm.
Thất bại.
Nàng biết, biết rất rõ
rằng Dung Tranh làm được đến thế này cũng là cực hạn với một người đàn ông ở
thời đại này rồi. Hắn không tiếp tục lên giường của Liễu di nương, cùng lắm chỉ
đến chỗ nàng ta để thăm con thôi. Nàng cũng biết, trẻ con là vô tội, thậm chí
Liễu di nương cũng được coi như là vô tội…
Thời đại này là như vậy.
Dung Tranh đã làm hết những gì hắn có thể làm rồi.
Nhưng khi nàng thấy Liễu
di nương u oán và đứa trẻ rõ ràng căm ghét nàng kia, nàng vẫn cảm thấy… thất
bại.
Nàng nghĩ, chờ khi con
lớn lên, không cần nhịn nữa, có lẽ nàng sẽ giống mẹ chồng, tránh ở Phật đường.
Hoặc là rõ ràng một chút, rời khỏi đây luôn.
Nàng là một người đàn bà
lợi hại như vậy, đi tới đâu cũng có thể xây dựng cả một bầu trời.
Lúc Dung Tranh thi đậu tú
tài, triều Đại Yến đồng thời cũng nghiêng trời lệch đất.
Phong Đế qua đời, thái tử
thương tâm quá mức nên “chết bệnh”. Đông cung có tin đồn “điềm xấu”. Công chúa
trưởng Mộ Dung Nhạn do Mộ Dung Hậu sinh ra tạm thời ở đông cung, lập làm hoàng
thái nữ [1].
Mộ Dung Hậu lên làm hoàng
đế, xưng là Phượng Đế.
Phượng Đế lên ngôi, điều
tra rõ ràng tội mưu phản của Sở Vương chỉ là vu cáo, một lần nữa được trọng
dụng, thánh khẩu xưng “kiếm cho thiên tử”.
Khi đứa bé được một tuổi,
Sở Vương tự mình đến thăm, trên dưới Lý gia mới biết Dung Tranh đã làm những
gì, đầu bọn họ đã lủng lẳng bên thắt lưng hắn bao lâu.
“Hắn đối tốt với nàng
không?” Sở Vương vẫn rất ít nói.
“Cũng được.” Mộ Dung Xán
bình thản.
Nhưng chưa đợi chờ bọn họ
nói nhiều hơn, Dung Tranh đã vội vã tiễn Sở Vương, vội như thể sắp chết đến
nơi.
Mộ Dung Xán cảm thấy rất
phức tạp. Mỗi lần nàng định tỉnh táo, lại bị tiểu thụ ngu ngốc cặn bã kia kéo
vào vũng lầy.
Yêu không dám yêu, đi
cũng không đi được.
Vốn Mộ Dung Xán nghĩ
rằng, nàng sẽ luôn bị vây trong mâu thuẫn, cố gắng tạo khoảng cách đến suốt
đời… Ai ngờ vận mệnh luôn tràn đầy kinh ngạc (hoặc kinh hãi).
Dung Tranh một đường hát
vang khúc mừng chiến thắng, cực kì thuận lợi thi được cử nhân rồi đến tiến sĩ,
viên mãn giấc mộng công danh của cha hắn. Mộ Dung Xán rất nghi ngờ, nhất định
là vì Sở Vương ngầm giúp đỡ.
Đợi đến lúc tiến sĩ được
phân đến Giang Nam làm quan huyện, nàng lại càng chắc chắn hơn.
Chế độ thi cử này thật sự
có vấn đề lớn, vấn đề lớn đó… Đến một tiểu thụ ngu ngốc cặn bã cũng có thể làm
quan phụ mẫu. Đất nước diệt vong nhất định là vì có yêu nghiệt… Nếu làm không
tốt, tiểu thụ ngu ngốc cặn bã kia sẽ thật sự là minh chứng cho câu nói này.
Dung Tranh đưa nàng và
con cùng lên đường.
Hắn nói, “Cũng để nàng
thanh tâm mấy năm. Đỡ ngày nào cũng bất mãn…” Trên khuôn mặt yêu nghiệt đó ngập
tràn sự đàu lòng và hết cách lựa chọn.
Đồ đáng ghét. Vì sao
không càng tiểu nhân càng ngu ngốc càng cặn bã một chút đi, như vậy thì ít
nhất… tôi có thể quyết tâm.
triều Đại Yến có vài nơi
trị an không tốt lắm, thậm chí còn dám cướp cả của quan phủ.
Đương nhiên là bọn họ đem
theo không ít người, nhưng luôn có chỗ sơ sẩy.
Trong lúc hỗn chiến, nàng
và con ngồi trên xe ngựa, tay cầm chặt thanh kiếm. Nàng đã có mấy năm học kiếm
thuật, lại phải trông cậy vào phu quân kiêm học trò mèo cào, phải dựa vào thứ
kiếm thuật mèo cào cùng sự cố chống đỡ của các thị vệ khác.
Khi bọn cướp tiến vào xe
ngựa, nàng cầm kiếm ra tay. Mặc dù có làm mấy tên bị thương, nhưng vì bảo vệ
cục cưng đang òa khóc do sợ hãi, nàng chỉ có thể dùng thân thể chịu một nhát
kiếm.
Giây phút đó, nàng nở một
nụ cười rất hoang đường. Vui vẻ tự chế nhạo bản thân, thật sự là đậy nắp quan
tài mới hiểu rõ mà. Đến lúc này, nàng mới xác định tiểu thụ ngu ngốc cặn bã còn
yêu nàng, cuộc đời nàng mặc dù hơi nhấp nhô, nhưng vẫn rất hạnh phúc.
Cuối cùng thì nhát kiếm
đó vẫn không chém trúng nàng.
Dung Tranh xông đến, kiếm
đó chém vào má hắn. May nhờ thị vệ hất lệch ra, nếu không thật sự đã móc được
mắt hắn.
“A Xán, A Xán!” Dung
Tranh với nửa khuôn mặt đầy máu thét chói tai, lắc lắc nàng, “Nàng bị thương ở
đâu? Thương ở đâu? Này? Trả lời ta đi!”
Mộ Dung Xán sững sờ nói,
“… Bán.”
“Hả?” Dung Tranh càng sợ
hơn, nước mắt không ngừng rơi xuống, hòa vào với máu. “A Xán! Nàng điên rồi
sao? Đừng dọa ta…”
Ta đã bán cả cơ thể,
tương lai của mình cho chàng rồi!
“Ta yêu chàng.” Mộ Dung
Xán nghiêm mặt nói, nhét cục cưng vào lòng hắn rồi nhảy xuống xe.
Chuyên tâm thấy thần giết
thần, thấy Phật giết Phật. Giết đến mức đám cướp sợ hãi, thất bại bỏ chạy. Vị
phu nhân với sát khí cao ngút trời, y hệt quan gia quỷ thần đã khiến đám cướp
sợ hãi rất nhiều năm. Đứng từ xa, thấy trong xe có nữ quyến là không dám nhìn
tiếp nữa.
Dọc đường, Dung Tranh rên
rỉ ghé vào lòng Mộ Dung Xán, cướp đoạt vị trí với con trái hắn. Cậu con trai
tuy còn nhỏ mà đã có vẻ yêu nghiệt ấy dẩu mỏ, đành đi tìm bà vú để an ủi tâm
hồn bị tổn thương.
May mà không yêu khóc như
cha nó. Mộ Dung Xán yên lặng nghĩ.
“A Xán, đau quá…” Hắn
cong người trong lòng Mộ Dung Xán, “Nói lại một lần đi… Nói xong hình như không
đau nữa…”
“… Ta đã nói hai trăm lần
rồi đó?” Mộ Dung Xán bắt đầu hối hận vụ mua bán này rồi.
“Nói đi mà nói đi mà…”
Dung Tranh bắt đầu lăn lộn và rên rỉ.
Mộ Dung Xán trơ mặt, nói
với giọng vô cảm, “… Ta yêu chàng.”
Người vẫn còn băng vải bố
trên mặt là Dung Tranh mừng đến không biết nên làm thế nào, vừa công vừa thủ,
ôm Mộ Dung Xán ngồi lên gối mình. “A Xán, tư thế này của chúng ta… chính là
‘quan âm ngồi trên tòa sen [2]‘ đó…”
Lực nhẫn nại của một
người cũng có giới hạn.
“Im ngay! Thụ cặn bã!”
- Chú thích:
[1] Hoàng thái nữ: giống
hoàng thái tử đó ạ.
[2] Quan âm ngồi trên tòa
sen: có ai hiểu “ẩn ý” sâu xa bên trong không =)).
[3] Vậy là hết rồi nhỉ?
‘_’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT