Khi bạn đang tức giận, lại bị người khác trêu chọc, nhưng cũng cần phải giữ hình tượng, làm sao đây?

Cái cảm giác này hẳn là giống như ăn trúng con sâu trong quả táo, nhưng không thể tùy tiện nhả nó ra. Khi có người nhìn còn mỉm cười khen nó thật ngon?

Lăng Ca mặt đã sớm đỏ lên vì tức giận và phẫn nộ. Cô ta muốn giày xéo Lăng Ảnh, nhưng lại sợ người trong công ty nhìn thấy, vì vậy liền vung tay thoát khỏi gọng kiềm của Lăng Ảnh, tiếng mắng khẽ rít qua miệng.

"Tiện nhân ! Mày dám chơi tao?"

Lăng Ảnh mày khẽ cau lại, nhưng rất nhanh liền mỉm cười, lấy điện thoại từ trong túi ra, phát cho Lăng Ca nghe đoạn ghi âm cô ta đang nói chuyện với đám bắt cóc.

"Em gái, là em hại chị trước, chị đây chỉ theo lẽ thường tình báo đáp lại em!"

Đoạn ghi âm vang lên rất nhỏ, nhưng giọng nói của Lăng Ca không thể lẫn đi đâu được. Cô ta siết chặt nắm tay, trong lòng thầm mắng mình đúng là vội vàng, lại để cho con tiện nhân Lăng Ảnh nắm được cái đuôi. Bây giờ lại phải rơi vào tình thế bất lợi.

"Mày muốn gì?"

Con tiện nhân đã muốn công khai đối đầu với cô ta, vậy thì cô ta cũng sẽ không cần phải giả vờ nữa!

"Chị chỉ muốn thử cảm giác làm ca sĩ ra sao thôi!"

Lăng Ảnh giống như không quan tâm nói, mục đích của cô là muốn làm cho Lăng Ca phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cô ta không muốn ai cạnh tranh chiếm lấy hào quang, cô cứ chiếm đấy, chiếm đoạt một cách công khai mà đối thủ phải tự nguyện. Đây cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi, kiếp trước Lăng Ca ép cô tiếp khách công khai, mà cô dù không muốn cũng phải biết điều mà đi đến đó, nhớ lại càng cảm thấy mình đúng là ngu ngốc !

"Được, nhưng mày đừng có vui mừng quá sớm ! Rồi tao sẽ cho mày biết tay !"

Lăng Ca cười đến ác độc , muốn tranh với cô ta? Đúng là không biết tự lượng sức!

"Chị rất là mong chờ đấy!"

Lăng Ảnh làm sao có thể không biết Lăng Ca nhất định sẽ tìm cách chèn ép cô đến chết mới thôi, nhưng đáng tiếc chị đây sẽ không để cho em được như ý đâu, em gái ạ !

"Tao sẽ xin ba cho mày được làm ca sĩ, đổi lại mày phải xóa hết đống bằng chứng kia ! Nếu không tao sẽ cá chết lưới rách, đằng nào ba cũng sẽ đứng về phía tao! Lăng Ảnh, mày nghĩ đại tiểu thư như tao có thể ngồi tù sao? Nhất định là không được rồi, nhưng mà hạng dân thường như mày thì được đấy! "

"Được!"

Lăng Ảnh thoải mái chấp nhận, bởi vì những gì Lăng Ca nói đều là sự thật, nhưng cô ta vẫn chọn cách thỏa hiệp, bởi vì cô ta sợ Lăng Thiên. Mặc dù ông ấy đứng về phía Lăng Ca, nhưng nếu chuyện này bị lộ niềm tin với cô ta sẽ giảm bớt, cô ta sẽ không ngu như vậy.

Thỏa hiệp xong, buổi chiều về đến nhà Lăng Ảnh đã thấy Lăng Thiên và Trần Dung Hoa đang ngồi ở phòng khách, vẻ mặt không được tốt đẹp cho lắm. Cô thầm nghĩ nhất định đã có người báo với ông ta chuyện trong công ty rồi, cho nên hiện giờ ông ta mới xuất hiện ở đây để hỏi tội cô.

Thế nhưng ngoài dự đoán Lăng Thiên lại không có động tĩnh gì, ông ta chỉ bảo cô và Lăng Ca mau đi tắm rửa rồi ăn tối. Lăng Ảnh ồ lên một tiếng ở trong lòng, thì ra là đợi "Hồng Môn Yến" , muốn làm người khác sống trong sợ hãi ư?

"Ba, con có chuyện muốn nói với ba!"

Lăng Ca không mấy vui vẻ gì nói, vốn muốn khiến cho Lăng Ảnh bị mắng một hồi, nhưng cô ta lại sợ bị Trần Dung Hoa mắng trước tiên, cho nên đành tiên hạ thủ vi cường.

Lăng Thiên , Trần Dung Hoa, Lăng Ca bỏ lên trên lầu, Lăng Ảnh cũng trở về phòng, đến lúc trở ra ăn tối không khí đã bắt đầu thay đổi hẳn. Lăng Thiên có nhắc đến chuyện làm ca sĩ của Lăng Ảnh, nhưng cũng chỉ ngầm cảnh cáo cô không được đi quá giới hạn, Trần Dung Hoa ngược lại không thèm nhìn tới Lăng Ảnh, tỏ ý khinh thường cô trèo cao, lúc ăn xong còn ngầm mỉa mai cô là chim sẻ muốn bay lên thành phượng hoàng.

Lăng Ảnh đối với chuyện này hết sức nhẫn nhịn, một ngày nào đó, cho dù không biến được thành phượng hoàng, cô nhất định cũng sẽ dìm cả nhà họ Lăng xuống thành chim sẻ giống như mình.

... .....

Sau khi đồng ý trở thành ca sĩ, Lăng Ảnh liền bị đổi qua khu thực tập sinh khác, thực hiện chế độ luyện thanh gắt gao, thời gian thảnh thơi gần như không có. Đến lúc vượt qua được kì đánh giá, theo kịp tiến độ với các thực tập sinh khác cô mới trở lại lịch trình bình thường. Lúc này nghe nói Hoa Mỹ đã đổi chủ, nhưng người thâu tóm nó vẫn chưa ra mặt.

Công ty lại thực hiện thêm một cuộc kiểm tra nữa, nhưng lần này nhóm nào được số điểm cao nhất sẽ được debut luôn . Tin này đối với đám thực tập sinh mà nói thật sự quá hấp dẫn! Cho nên sự tranh đấu càng thêm quyết liệt.

Lăng Ảnh đối với cuộc thi này có chút mong đợi, cô muốn debut sớm, nhanh chóng tìm được chỗ đứng trong làng giải trí, tách khỏi Lăng Thiên. Cho nên mấy ngày này lại bắt đầu luyện tập không ngừng nghỉ, đến tối vẫn còn ở công ty chưa về được.

Lúc này đã là bảy giờ tối, Lăng Ảnh dự định nghỉ ngơi một chút, luyện tập thêm hai tiếng nữa sẽ về. Cô mở túi ra lấy nước uống , vừa đưa lên miệng liền có người đi ngang qua, giống như cố ý đụng trúng khiến cho Lăng Ảnh suýt chút nữa bị sặc.

"Ai nha...thật xin lỗi!"

Nhóm người kia quay lại, dù nói xin lỗi nhưng vẻ mặt lại giống như đùa cợt, không có lấy một chút thành ý.

"Không sao!"

Nữ với nữ luôn phức tạp như thế, Lăng Ảnh nghĩ trong lòng, cũng không mấy để tâm ! Đến thánh nữ như Lăng Ca mà còn có người ghét huống chi cô .

Đám người kia thấy Lăng Ảnh không có phản ứng, có vẻ mất hứng, nhanh chóng tìm chỗ ngồi gần kế cô, nói chuyện râm ran.

"Thời đại bây giờ đúng là loạn, lọ lem lại trèo lên đầu người ta, tranh cướp công khai , thật đúng là không biết xấu hổ!"

"Ha...rõ ràng chị chị em em tình thâm như thế, không ngờ lại đâm sau lưng người ta một đao!"

"Thì người ta nuôi mộng chim sẻ thành phượng hoàng cơ mà! Ôi coi chừng có ngày bị vặt hết cánh!"

"Hahaha.."

Nói đến miệng khô lưỡi khô, vẫn thấy vẻ mặt của Lăng Ảnh vô cùng bình thản, đám thực tập sinh kia uất nghẹn muốn phun một búng máu.

"Này, chúng tôi đang nói tới cô đó, cái đồ vô liêm sỉ, tranh cướp với em mình!"

Rốt cuộc có người nhịn không nổi liền túm lấy áo Lăng Ảnh , châm chọc.

"Tôi tranh cướp cái gì chứ?"

Lăng Ảnh lạnh ngắt nói, xem ra Lăng Ca lại tranh thủ lúc cô bận rộn mà đi thêu dệt chuyện rồi, thật đúng là một con mèo hư.

"Hừ, ai mà không biết cô muốn đoạt vai ca sĩ chính với Lăng Ca, còn làm ra vẻ mình vô tội ! Lăng Ca đúng là đáng thương, gặp phải người chị nuôi không ra gì!"

Cô gái kia nắm lấy vạt áo cổ Lăng Ảnh, vẻ mặt khinh thường.

Lăng Ảnh phát cáu lên, đừng nghĩ trầm tính thì có nghĩa là hiền lành, nếu đã chỉ đích danh cô rồi, thì đừng trách cô không khách khí!

"Sao cô nói như đúng rồi vậy? Cô chui xuống gầm giường nhà chúng tôi nghe lén à? "

Lăng Ảnh vứt tay của cô gái kia ra, phủi phủi tay mình như vừa chạm phải thứ gì đó thật linh tởm! Đánh giá cô ta thật hèn mọn !

"Cô...!"

Đám người kia bị tình huống này làm cho phản ứng không kịp, thầm nghĩ Lăng Ảnh sức lực thật lớn, dễ dàng đẩy ngã một người như vậy.

Lăng Ảnh ra tay xong, liền quay sang đám thực tập sinh, lạnh lùng cảnh cáo.

"Nên nhớ, có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung! Ngày mai tôi sẽ báo lên cấp trên, nhất định phải tìm được người đi nói xấu chia rẽ chị em tôi!"

Thái độ quyết liệt như vậy, khiến cho mấy cô gái im bặt, có cảm giác giống như mình trách lầm? Cũng chỉ nghĩ Lăng Ảnh mạnh miệng.

Nhưng Lăng Ảnh lại nói là làm, cô thật sự đi báo cấp trên, khiến cho Lăng Ca bị gọi lên, vẻ mặt như ăn phải kiến hôi. Hai người ai cũng biết rõ đối phương, thế nhưng ai cũng làm ra bộ dáng vô tội, cấp trên nhắc nhở một hồi rồi đuổi ra ngoài.

Đợi đến lúc không có ai, Lăng Ảnh quay sang ép Lăng Ca vào tường, mỉm cười nói.

"Em gái, nếu em muốn debut sớm, thì ngừng gây thị phi đi! Chị đây là đang giúp em, đừng có không biết điều như thế!"

Lăng Ca không có trả lời, cô ta đảo mắt một cái, liền biến thành bộ dáng khóc lóc tội nghiệp, trông giống như con thỏ sợ hãi con sói ăn thịt mình, yếu ớt nói.

"Chị, không phải em nói đâu! Xin chị đừng đánh em!"

Nói xong liền nhắm mắt lại cam chịu, Lăng Ảnh nhíu mày, bên tai nghe tiếng bước chân đang đến gần, liền biết con mèo nhỏ lại giở trò rồi.

Muốn diễn sao? Thật đúng lúc cô đây cũng muốn xem đám người sắp đến đây sẽ tin ai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play