Mấy hôm nay thời gian nghỉ ngơi của Cẩn Nương trở nên quy luật, buổi
sáng thỉnh an xong, theo lệ cũ đi đến chổ của Quế ma ma học quy củ chừng một canh giờ. Tuy rằng không có gì đặc biệt lắm nhưng Cẩn Nương vẫn
nguyện ý học thêm chút này nọ để hiểu biết nhiều hơn. Ngày hôm đó xảy ra chuyện như vậy nên Cẩn Nương không nhịn được muốn cùng Quế ma ma nói
một chút.
Quế ma ma nghe Cẩn Nương thuật lại xong liền gật đầu, “Tài tử làm như
vậy là đúng. Quản thúc hạ nhân trong viện cũng là chuyện quan trọng. Dù
sao người trong viện đều là thể diện của mình, nếu như Tài tử quản thúc
tốt thì cũng chứng tỏ được năng lực của Tài tử”.
“Ma ma nói phải. Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua ta lo lắng bọn hạ nhân không nghe lời”. Cẩn Nương quả thực có chút lo âu.
Quế ma ma cười nói “Lục tài tử có phần xem nhẹ mình. Tuy bọn hạ nhân đều hầu hạ nhiều năm ở trong phủ, nhìn gian manh nhưng cũng là biết tốt
xấu. Trước đây Lục tài tử không có phẩm cấp thì tất nhiên e ngại nhưng
bây giờ cũng không giống với trước kia, điểm này không có gì đáng lo
lắng.” Trừ phi có người đầu óc bị teo lại mới có thể dám đối nghịch với
Cẩn Nương.
Cẩn Nương ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy đúng thật là đạo lý này. “Quế ma ma nói rất đúng, là ta hồ đồ”.
“Không phải Tài tử hồ đồ mà do hai ngày nay rối ren, sợ là tài tử không
nghĩ đến những tiểu tiết này. Lão nô chỉ là lão bà nhàn rỗi nên phải vì
tài tử suy nghĩ nhiều một chút cũng là điều tất nhiên”.
Cẩn Nương nở nụ cười, “Có ma ma giúp đỡ, ta xem như dễ dàng hơn rất
nhiều. Sau này còn phải làm phiền ma ma nữa, ma ma cũng đừng chối từ”.
Quế ma ma vui lòng đáp ứng, hai người trò chuyện với nhau cũng khá lâu.
Dùng qua bữa trưa, Cẩn Nương liền cho giải tán bọn nha đầu rồi bắt đầu
ngủ một lát. Buổi tối hôm qua giằng co cả đêm, đến sáng lại dậy quá sớm
nên giấc ngủ trưa đối với nàng mà nói là không thể thiếu.
______________________________________
Đến tối, Cẩn Nương lười biếng nằm ở trên giường, dự định tập trung xem
vài trang sách. Sau đó sẽ viết chữ, may vá, cuộc sống trôi qua lúc này
vô cùng nhàn nhã.
Anh Đào thấy Cẩn Nương có thời gian liền hỏi: “Tiểu thư, trong phòng
chúng ta vải vóc cũng không ít, cứ để mãi cũng không phải biện pháp. Nói không chừng đến khi sang năm màu sắc và hoa văn này đều lỗi thời, đến
lúc đó chẳng phải là lãng phí sao”.
Cẩn Nương cười gật đầu “Ngươi nói không sai. Anh Đào, tài nghệ thêu thùa của ngươi tốt nhất, không bằng ngươi nói một chút nên làm sao bây giờ.”
“Nô tỳ cũng đã nghĩ qua, Vương gia và Vương phi ban tặng cũng không ít
vải. Nô tỳ dự tính lấy phần đó dùng làm y phục cho tiểu thư.”
Cẩn Nương hơi cúi đầu suy nghĩ một chút. Những thứ Vương gia và Vương
phi ban cho khỏi phải nói đều là thượng hạng. Bất kể như thế nào nàng
cần phải mặc trên người, bằng không sẽ bị người khác nói nàng bất kính,
“Ừm, tính toán của ngươi không sai. Chỉ là số lượng nhiều như vậy có
phần hoang phí, nếu thế thì đưa qua Lục phủ một phần đi”.
“Tiểu thư, như vậy thì không được.” Lệ Chi nghe thế cẩn thận nhắc nhở
Cẩn Nương, “Lão phu nhân hay là Đại phu nhân dùng không hợp đâu, với màu sắc của vải này người dùng mới là tốt nhất”.
Cẩn Nương xua tay, “Đừng lo. Tóm lại đều là tâm ý của ta, về phần xử trí như thế nào thì cứ để Đại nương quyết định”.
“Tiểu thư nói có lý. Ngoài ra số vải Lục phủ đưa đến có phải cũng nên
lấy ra làm mấy bộ y phục hay không?! Chẳng qua có hai xấp có thể giữ lên đến một, hai năm” Trong đầu Anh Đào tính toán có thể làm ra kiểu dáng
gì được. Sau đó nàng liền hỏi Cẩn Nương, “Tiểu thư, người còn phân phó
gì nữa không?”
Cẩn Nương cười nói: “Cứ theo ý ngươi đi nhưng còn số vải trong của hồi
môn thì các ngươi chọn một vài xấp mang qua cho Quế ma ma. Ngoài ra, hai người các ngươi còn có Lập Hạ và Lập Xuân chọn vài xấp để may y phục
đi”.
“Đa tạ tiểu thư. Chỉ là như vậy không tốt, Vương phủ có quy củ không thể tùy tiện mặc y phục mới. Tâm ý của người chúng nô tỳ đều hiểu, thật sự
là không cần thiết lãng phí như vậy đâu.” Lệ Chi vội vàng cự tuyệt, y
phục hạ nhân của Vương phủ đều có quy định kiểu dáng, màu sắc và hoa
văn, tuyệt đối không cho phép mặc lộn xộn.
Cẩn Nương lại không thèm để ý, “Không sao cả. Chỉ cần không ra khỏi Trầm Hương viện sẽ không sao. Được rồi, cứ y theo lời ta nói mà làm”.
Anh Đào trái lại rất hưng phấn, là nữ nhân thì ai cũng đều thích y phục
mới huống chi các nàng vẫn còn là tiểu cô nương. “Đa tạ tiểu thư, người
đối với bọn nô tỳ thật là tốt. Lập Hạ và Lập Xuân vậy mà cũng được thơm
lây”.
“Nói bậy! “Lệ Chi cắt ngang lời Anh Đào “Không có Lập Xuân và Lập Hạ ở
bên hầu hạ, chúng ta thật sự không xong đâu, chớ nói lung tung”
“Lệ Chi nói không sai. Anh Đào, ngươi phải chú ý một chút, cũng đừng gây chuyện nữa”. Cẩn Nương căn dặn Anh Đào, tính tình nha đầu này có chút
so đo, cần phải nhắc nhở nàng.
“Tiểu thư yên tâm đi, nô tỳ hiểu được tốt xấu mà.”
Cẩn Nương lại phân phó “Việc này khó tránh khỏi vất vả một chút, các
ngươi đi tìm Lập Xuân và Lập Hạ xem, hỏi các nàng có biết may vá không,
để họ có thể làm giúp một tay”.
Tuy rằng trong lòng Anh Đào không vui nhưng mà vẫn theo phân phó của Cẩn Nương làm việc. Lập Xuân và Lập Hạ nghe Cẩn Nương ban cho các nàng y
phục mới liền hết sức vui vẻ. Hai người đều nói có thể may vá được, tay
nghề cũng khá ổn.
Anh Đào có phần không tin nên để hai người thử một chút, quả nhiên tốt
thật. Tuy rằng còn kém so với nàng, thế nhưng kiến thức cơ bản tuyệt đối có thể sánh ngang. Anh Đào cảm thấy nguy cơ mình sẽ bị chiếm ưu thế,
may mà Lệ Chi khuyên bảo, nói cho nàng biết không cần phải lo lắng, bất
luận như thế nào hai người bọn họ mới là cánh tay đắc lực của tiểu thư.
Không cần thiết so bì với Lập Xuân, Lập Hạ, cho nên nàng mới thấy tốt
hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT