Sau khi phạt La sườn phi và Lưu thứ phi, tất nhiên những người còn lại cũng không thoát khỏi, hết thảy đều phải phạt chỉ là xử nhẹ hơn rất nhiều. Mỗi người đều bị phạt bổng lộc một tháng và sao chép nữ giới mười lần.
Đối với xử phạt lần này tất cả mọi người không có ý kiến. Phạt thì phạt, một tháng thôi mà. Những người đang ngồi ở đây có ai mà không có tiền, chủ yếu là sao chép nữ giới lại khiến họ khó chịu. Như Ôn di nương, khó khăn lắm mới có thể nhận thức vài chữ nhưng việc chép sách đối với nàng mà nói thì thật sự thống khổ. Về phần Cẩn Nương, Liễu mỹ nhân và Lý phu nhân, việc chép phạt đối với các nàng rất đơn giản nhưng cũng không có nghĩa là bản thân cam tâm tình nguyện, tuy nhiên bất kể trong lòng nghĩ như thế nào trên mặt đều phải ra vẻ hài lòng. Náo loạn cả một buổi sáng nên tất cả mọi người cũng đều không còn tâm trạng gì hết, Tề vương phi phất tay để cho mọi người giải tán, tất cả liền nối đuôi nhau ra về. Cẩn Nương rơi lại ở phía sau, vốn là muốn cùng Liễu mỹ nhân thân cận một chút nhưng kết quả Liễu mỹ nhân căn bản không cho nàng cơ hội này mà trực tiếp theo La sườn phi trở về nên Cẩn Nương không có can đảm đi qua đó. Ngược lại gặp ngay Ôn di nương đang đứng đợi, nàng cũng không thể làm như không thấy được.
"Lục muội muội, à không... hôm nay nên gọi Lục tài tử mới đúng. Ta còn chưa chúc mừng Lục tài tử nữa, muội sẽ không trách ta chứ?" Vẻ mặt Ôn di nương tươi cười nhưng trong lòng đang đố kị khủng khiếp, thật sự hy vọng cấp bậc đó là của nàng.
Có câu không đánh người mặt tươi cười, Ôn di nương đã khách khí như vậy nên dù Cẩn Nương không muốn gặp nàng cũng phải cho nàng vài phần mặt mũi, "Ôn tỷ tỷ nói đùa, ta là người mới cho nên rất nhiều chỗ còn sơ sót, mong là mọi người chỉ bảo hơn nữa".
"Ai nha... Lục tài tử cứ khiêm tốn như vậy, thảo nào hết lần này tới lần khác La sườn phi lại nhìn không thuận mắt. Ngay cả Lưu thứ phi luôn luôn dễ nói chuyện cũng gây trở ngại. Lục tài tử, thật sự trong lòng ta thấy không đáng cho muội." Ôn di nương hết sức thành khẩn, vẻ mặt như đang nói tin tưởng ta đi, ta là thành tâm quan tâm đến ngươi.
Cẩn Nương tươi cười: "Ôn di nương, chúng ta cũng không thể ở sau lưng người khác nghị luận lung tung được. Những gì Vương phi dạy dỗ, chẳng lẽ Ôn di nương đã quên?" Nàng ghét nhất là bị người khác ly gián, thật sự xem nàng là kẻ ngộc sao?!.
Ôn di nương ngượng ngùng, không nghĩ tới Cẩn Nương lại không hùa theo nàng, "Xem cái miệng ta này, hay ăn nói lung tung. Lục tài tử nói phải, Vương phi đã giáo huấn những gì cho nên chúng ta không thể quên được. Ai nha, Lục tài tử chắc không biết đâu, Vương phi đã bao nhiêu lâu rồi mới nổi giận như vậy, chí ít thì kể từ khi ta vào phủ vẫn là lần đầu tiên thấy. Lục tài tử vào Vương phủ không bao lâu mà xảy ra chuyện hai lần, muội lại không thoát khỏi liên quan. Không phải Vương phi đang nhắm vào muội chứ?".
Anh Đào nổi giận, cái người này sao có thể nói những chuyện như vậy. Những lời này nếu như truyền đi thì tiểu thư làm sao tồn tại ở Vương phủ được. Cẩn Nương thu hồi dáng vẻ tươi cười, ánh mắt trở nên có chút lạnh, bỗng nhiên đưa tay kéo Ôn di nương, "Ôn tỷ tỷ đúng là có hảo ý. Nếu tỷ tỷ đã nhiệt tâm như thế thì ta có mấy lời tuy rằng không thích hợp nhưng cũng nói với tỷ"
"Muội muội cứ nói". Ôn di nương vô cùng kinh ngạc, nàng ta có thể nói chuyện gì?
"Ôn tỷ tỷ, mặc dù tỷ vào phủ hai, ba năm. Ở trước mặt Vương phi cũng có chút thể diện, thế nhưng những lời vừa rồi tỷ không nên nói, ngay cả nghĩ cũng không được. Ôn tỷ tỷ thật là hồ đồ, cho dù có bất mãn với sắp xếp của Vương phi ra sao thì cũng không được nói như thế. Vương phi cực kỳ tôn quý nên người làm bất cứ chuyện gì đều có đạo lý của người. Chúng ta cứ nghe theo an bài của Vương phi là được, nếu có thời gian thì Ôn tỷ tỷ đọc sách nhiều hơn một chút, học thêm đạo lý bên trong, cũng đừng suốt ngày nghĩ ngợi lung tung. Xem như muội chưa từng nghe gì hết, lần sau Ôn tỷ tỷ còn hồ đồ như vậy thì đừng trách sao muội nhẫn tâm bẩm báo cho Vương phi."
Khóe miệng Cẩn Nương mỉm cười nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào, nhìn chằm chằm Ôn di nương thấy Ôn di nương ngây ngốc mới nói tiếp, "Ôn tỷ tỷ, muội nói chuyện hơi lỗ mãng, Ôn tỷ tỷ cũng đừng trách."
"A?...Không đâu". Khá khen cho Lục tài tử, tâm tư này so với Lưu thứ phi cũng không kém bao nhiêu. Chỉ nói vài ba câu đã đem sự tình dính dáng trên người mình. Trong lòng Ôn di nương rất là không phục, không ngờ nàng ta có thể điên đảo thị phi trắng đen như vây.
"Không là tốt rồi. Mấy ngày trước Vương phi phạt Ôn tỷ tỷ nên muội cũng không muốn Ôn tỷ tỷ vì chuyện này mà xử phạt tỷ nữa". Biểu tình Cẩn Nương rất thành khẩn Nếu như là ngay cả một Ôn di nương cũng không đối phó được thì nàng đâm đầu vào khối đậu hũ chết cho rồi. Dù sao với tài nghệ này của Ôn di nương, nàng còn chưa để vào mắt.
Sắc mặt Ôn di nương nhăn nhó, trên đời này những người khẩu thị tâm phi làm sao nhiều như vậy, không chừng nàng ta còn ước gì mình đi tìm chết nữa, sao mà có chuyện tốt như vậy, "Lục tài tử thật đúng là có lòng tốt. Tuy rằng ta ăn nói vụng về, đầu óc cũng không tốt, thế nhưng tốt xấu gì ta cũng biết chuyện. Hôm nay ta cậy già lên mặt khuyên Lục tài tử đừng nên học theo Lưu thứ phi làm chi, chỉ phí thời gian thôi. Được rồi, nếu Lục tài tử ghét bỏ ta dong dài. Vậy ta đi trước, không quấy rầy".
Ôn di nương phất tay một cái, cáo từ rời đi. Cẩn Nương hiển nhiên sẽ không giữ lại, thấy Ôn di nương đi nàng mới nói: "Đi thôi, mặt trời sắp lên đỉnh đầu rồi, chúng ta cũng nhanh về "
Trong lòng Anh Đào rất hưng phấn, từ lâu nàng cảm thấy Cẩn Nương nên thu thập Ôn di nương một lần, mới có thể làm cho nàng ta biết tốt xấu. Lập Xuân lại không có cùng quan điểm như vậy, mặc dù Cẩn Nương là lục phẩm tài tử nhưng dù sao Ôn di nương cũng là người sống lâu năm trong phủ, bản lĩnh thành thạo, Vương phi cũng xem trọng còn Vương gia lại cần hộ thương muối biếu bạc, đắc tội Ôn di nương quá mức, đối với Cẩn Nương mà nói không tính là chuyện tốt.
"Tài tử, chỗ Ôn di nương, nô tỳ lo lắng... " Biểu tình Lập Xuân do dự, rất sợ Cẩn Nương ghét bỏ nàng lắm miệng.
Cẩn Nương cười cười "Yên tâm, ta tự có chừng mực".
Thấy Cẩn Nương nói như thế Lập Xuân cũng không tiện nhiều lời. Anh Đào mắt liếc Lập Xuân, có chút xem thường. Thật cho rằng Cẩn Nương cho phép nàng và Lập Hạ vào phòng ngủ thì có thể ở trước mặt Cẩn Nương nói lung tung sao? Nằm mơ đi.
Trở lại Trầm Hương viện thì mặt trời đã lên cao. Đúng là ba tháng đầu của mùa xuân, không quá nóng trái lại cảm thấy ấm áp, rất là thoải mái.
Chuyện đã xảy ra ở Hỉ Nhạc đường, với tốc độ nhanh nhất truyền khắp Vương phủ. Người của Trầm Hương viện thấy Cẩn Nương về đến, tất cả đều trầm mặc. Cẩn Nương cười cười, vẻ mặt không thèm để ý, "Phải làm cái gì thì đi làm ngay đi, đừng vây quanh ở một chỗ. Chuyện trong phủ mọi người minh bạch là được, cũng đừng đi ra ngoài nói lung tung. Những nơi khác làm sao ta mặc kệ thế nhưng người trong viện này, nếu như kẻ nào hồ ngôn loạn ngữ ở khắp nơi, ta liền trực tiếp đuổi ra ngoài. Đến lúc đó cũng đừng trách ta không niệm tình".
"Đã biết, tài tử".
Vẻ mặt mọi người trở nên an phận, đối với những chuyện khác dường như một chút cũng không thèm để ý. Kỳ thực người người đều hận không thể bát quái một phen. Chẳng qua là Cẩn Nương đã phân phó nên mọi người tất nhiên cũng không dám làm càn. Hôm nay Cẩn Nương tốt xấu gì cũng là lục phẩm tài tử, muốn đuổi một hạ nhân bất quá chỉ cần nói một câu. Vì vậy mấy ngày kế tiếp ngoài mặt Trầm Hương viện yên ả nhưng lúc không có ai lại không khỏi hăng hái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT