Bên trong sảnh lớn của biệt thự Tống gia đang được chỉnh sửa lại, một số người giúp việc căng thẳng bưng bê mấy giỏ hoa quả, việc họ đang làm vẫn được ánh mắt dõi theo, sai một li đi một dặm. Hôm nay là ngày đặc biệt của ông chủ chỉ cần làm sai, khẳng định mất công việc lương cao thế này
- Cẩn thận một chút. - quản gia Trần khuôn mặt thất sắc nhìn về phía họ, ánh mắt dõi theo chỉ đạo. Thấy vị trí vẫn chưa đặt đúng, bình hoa xém rơi liền mất kiên nhẫn nhíu mày
- Đã nói là làm cẩn thận rồi mà.
- Ấy không phải bên đó, bên này. - quản Trương được điều về giúp đỡ quản gia Trần, chỉ người trang trí kéo tấm rém sát vào tường, hai lão quản này coi việc khá nghiêm khắc. Chậc chậc... Làm sai có thưởng
- Hôm nay chính sách thu mua thương mại Đông Âu thế nào? Đang điều tra xem nguồn vốn hôm trước của ai? Còn... - hắn bước vào giọng dặn dò thư ký, ánh mắt chợt dừng lại ở cảnh trước mặt, nhìn xung quanh nhà khó hiểu
- Đại thiếu gia, cậu vừa về. - hai lão quản cung kính, người bưng nước, người mang khăn về phía hắn. Hắn lạnh nhạt uống một ngụm nước, lạnh lùng hỏi
- Xảy ra chuyện gì ở đây?
- Đại thiếu gia, hôm qua chủ tịch nói thiếu gia Vỹ Minh trở về. Chúng tôi được lệnh trang trí nhà cửa, làm món ngon để tiếp đón mẹ con cậu ấy. - quản gia Trần thay đổi cách xư hô với hắn, dáng vẻ khẩn trương, cách xưng hô ấy khiến hắn hiểu không ít, họ không gọi “ chủ tử “ như ngày thường chắn hẳn vì một thiếu gia nữa sẽ vào ở, khi đó phải goi là “ thiếu gia “ và hắn là “ Đại thiếu gia “.
- Mẹ con nó về rồi sao? Hứ, hôm nay xem ra vợ lớn, vợ nhỏ gặp nhau. - một giọng nữ oai nghiêm từ cửa lớn bước vào, hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ khẩn trương của hai lão quản bị căng thẳng
- Phu nhân, bà về khi nào, sao không nói chúng tôi ra đón. - quản gia Trần cười trừ, trán toát mồ hôi lạnh
- Nếu ra đón thì tôi đã không nhìn thấy cảnh này, quả là ông ta chưa quên tình cũ. - Tống phu nhân hừ lạnh, giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn về phía hai lão quản. Ánh mắt di chuyển lên cầu thang, dáng người đàn ông trung niên mờ ảo.
- Tôi xin lỗi bà. - ông Tống bước xuống, tiến lại gần phu nhân, nhỏ giọng chua xót
- Xin lỗi có bù đắp được thanh xuân cho tôi không? - phu nhân lạnh lùng cười, chợt chua xót ở đáy tim, hỏi lại ông Tống
Ông Tống thoáng vẻ bối rối, đôi mắt buồn bã nhìn về phía cửa ra vào. Hai hình bóng như lạ, như quen.
- Thiệu Hoa, tôi xin lỗi cậu. - giọng nói chua xót, áy náy của một người phụ nữ trung niên nhưng rất xinh đẹp, khuôn mặt mang theo dáng vẻ của người Ý trông thật tự nhiên, Tống phu nhân xoay người lại, nhìn thấy gương mặt mà bản thân hận suốt 25 năm qua không khỏi khinh thường, giọng nói quất cường nhìn về phía người phụ nữ
- Xin lỗi? Nếu một câu xin lỗi là xong, vậy tôi đã không cho cô còn cơ hội đứng đây rồi. - phu nhân cười lạnh, nếu câu “ xin lỗi “ có tác dụng, vậy tôi đã giết cô thay thế những tổn thương của tôi rồi
- Tôi biết cậu rất hận tôi, nhưng tôi đã quyết định từ bỏ sẽ không làm vật cản cho cậu đâu. Hôm nay tôi về đây, lý do là muốn Tống Vỹ nhìn con, cũng sẽ không lấy bất cứ tài sản nào của Tống gia. - bà Maria cười chua xót, nhìn con trai của mình, dáng vẻ giống ông ấy ngày xưa rất nhiều. Nhưng đã mang thân phận kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác thì dù có nhảy xuống sông Tiền Đường cũng không rửa sạch.
- Bà nói như vậy khác nào cho rằng tôi là người phụ nữ độc ác, chiếm chồng chung, một mình hưởng vinh hoa phú quý. - phu nhân Tống giận lộ gân xanh, tức giận kiềm chế lại. Tránh phát sinh việc không hay cho nên ông Tống đã cho rất nhiều vệ sĩ bảo vệ 24/24 phía sau hai người họ, chẳng qua là phu nhân Tống về nhà sớm hơn dự định, còn bà Maria đến trước giờ quy định.
- Tôi không có ý đó, chỉ là nhìn cậu không có chút coi trọng tôi nên mới.... Tôi cũng là người trong cuộc, cậu tha thứ cho tôi coi như chùa chưa xây vẫn được phúc. - bà Maria cố gắng nói lớn, giọng không chút hoà nhã như khi nãy, giận không thể quang minh chính đại làm vợ lớn
- Hừ, cướp chồng, cướp sản nghiệp chưa đủ còn muốn về đây cướp luôn vị trí Vợ lớn của tôi? - dường như nhìn thấu nỗi lòng của bà Maria, phu nhân cười lạnh
- Sau cậu lại đổi trắng thay đen như vậy? Tôi hoàn toàn là thiện ý, chẳng qua tôi về đây vì con trai, không phải về đây kiếm chuyện với cậu. - Maria khó chịu nói, tiếng dường như bị khàn, có chút xúc động vỡ tan
- Đổi trắng thay đen? Ý của trưởng bối đây là gì? Nói mẹ tôi là người phụ nữ đoạt tình sao? - hắn che Tống phu nhân ra sau, cố gắng duy trì hoà khí với địch nhân.
- Ý tôi không phải vậy. - bà Maria nhìn người đàn ông trước mặt, thoáng qua vẻ sợ điên cuồng, lui về núp ra sau lưng của con trai.
- Mẹ tôi là vợ lớn, nói cho cùng, bà ấy là người chịu tổn thương. Một mình sinh con, một mình chăm con không than nửa lời, cộng thêm cơ nghiệp bị người tình của chồng phá hủy, cố gắng đứng lên xây dựng cơ nghiệp. Sau đó bị một trận bệnh thiếu máu nghiêm trọng, trong khi đó, các người lại một nhà ba người vui chơi ở San Francisco. Mẹ tôi tổn thương như thế nào mấy người có đền bù được không? Thanh xuân 20 tuổi của mẹ tôi trải qua như một cơn ác mộng, bà thì sao, không đoạt tài sản? Hứ, không phải ba tôi mỗi tháng đều gửi vào tài khoản ngân hàng bên Mĩ của bà 40 - 50.000 USD ( 440tr - 1,1 tỉ việt nam) hay sao? Đừng tỏ vẻ thanh cao vì dù như thế nào thị thiếp mãi mãi là thị thiếp. - hắn ngậm đắng nuốt cay thay cho mẹ bao lâu, giờ được trút không lẻ đứng im nhìn người đàn bà không phân cao thấp mà kết tội mẹ mình.
- Vỹ Nghiêm đủ rồi, con trai hiểu mẹ là được. - Tống phu nhân kéo hắn lại ôm chặt thắt lưng của hắn xoa dịu cơn tức giận. Bà thừa biết con trai bà khi giận lên sẽ như thế nào, tình hình cần nước sẽ không ngoại lệ giết người lấy máu.
- Xem ra khoe khoang sự tài giỏi, thông minh của Tống phu nhân là việc mà anh trai rất giỏi. - tiếng vỗ tay khen thưởng, ánh mắt lạnh lùng của Vỹ Minh bắt gặp và nghênh đón đôi mắt tàn khốc của Vỹ Nghiêm. Hai anh em nhà họ Tống không ngừng dùng ánh mắt để giải quyết toàn bộ hận thù, nếu ánh mắt có thể giết người, thì chắc chắn cả hai người họ đã không còn sống.
- Hừ, Tống thiếu gia quá khen. - hắn cười lạnh nói xong liền dắt phu nhân ra khỏi biệt thự, trước khi đi còn để lại cái nhìn lạnh thấu xương trên người cho bà Maria. Vỹ Minh hiểu chuyện dùng toàn bộ cơ thể che đi người mẹ mà cậu yêu quý ấy, giọng có vẻ không vui:
- Anh trai, vãn bối không nên dùng ánh mắt ấy nhìn trưởng bối.
Nghe có ý khinh thường, chế giễu, hắn cười lạnh, nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lẽo ấy.
- Nói với mẹ cậu, hậu bối cũng không nên nhìn tiền bối như vậy. - nói xong quay đi, để lại cái nhìn căm phẫn của bà Maria.
- Hai mẹ con vào trong đi, đừng gây náo loạn nữa. - ông Tống mệt mỏi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hai người bọn họ.
Lúc trước là do ông tự tay chôn hạnh phúc, mang người phụ nữ tiểu tam này về biệt thự Tống gia ở Mỹ cưu mang.
Trong cơn say rượu lại lầm tưởng bà Maria là phu nhân, đem toàn bộ sự nhớ nhung cưng chiều đặt lên người bà. Biết phu nhân yêu người khác vì cơ nghiệp mà lấy ông, cho nên ông đã tuyệt tình bỏ rơi khi bà đang mang thai tuần thứ 10.
Khi ông biết bà Maria sanh con, cũng biết phu nhân sanh hắn nhưng do chuyến bay bị hủy vì bão tuyết nên thành ra chậm trễ. Sau này, ông rước bà Maria về Trung Quốc mới phát hiện phu nhân và Maria là bạn phổ thông, phu nhân chưa biết chuyện hai người hẹn hò, còn có con nên luôn tỏ ý tốt với bạn.
Sau này ông Mẫn Sơn Lăng qua đời để lại toàn bộ cổ phần công ty cho hắn và phu nhân, lòng ghen tị tăng cao, bà Maria ôm hắn giao cho người khác. Lúc chuyển nhượng tài sản và công ti, bà Maria thông báo cho phu nhân chuyện của hắn. Thương con trai còn nhỏ lạc vào xứ người mà cay nghiệt lương tâm, phu nhân đi tìm con trong mưa, may mắn cảnh sát bắt được bọn buôn người và thả về tất cả những phụ nữ, trẻ con bị bắt trong đó có hắn.
Lúc ôm con trở về thì nghe tin bà Maria đã thế tên mình vào giấy chuyển nhượng tài sản, còn nói bản thân là con gái của Mẫn thị. Phu nhân như bị ngã quỵ dưới đất, chẳng qua là do bà quá tình vào người bạn này, “ tình yêu không có lỗi, lỗi là vì quá tin người bạn thân “, nhìn về phía cửa ra vào là nụ cười khinh thường của bà Maria bên cạnh còn có sự bảo vệ của ông Tống.
Ông Tống không phụ phu nhân chỉ là ông ấy muốn phu nhân thừa nhận tình cảm của mình, nhưng có điều cách mà ông ấy áp dụng lại sai, sau này bà Maria bị bắt vì tội làm giả giấy tờ chuyển nhượng nhưng đã muộn. Tình hình cổ phiếu của Mẫn thị ngày càng tuột dốc, phu nhân không có chỗ dựa mà trở nên càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Phu nhân đứng lên xây dựng lại cơ nghiệp của Mẫn thị, đem toàn bộ số tài sản bản thân có đầu tư vào bất động sản. Thường xuyên phát ngôn trên mặt báo và biến mình trở thành phu nhân quyền lực nhất thành phố S, nhưng dẫu ai biết trước chữ ngờ. Thoáng chốc bà bị một cơn bệnh thiếu máu nặng, do lao lực, ăn uống không đủ chất, cộng thêm thường xuyên thức khuya dậy sớm nên sanh ra thiếu máu trong cơ thể.
Trong lúc nằm bệnh viện truyền máu thì cậu bé 12 tuổi đã phải thay cha mẹ quản lý công ty, còn phu nhân, đau lòng nhìn về phía một gia đình hạnh phúc nhất ở New York được mọi người tán dương. Nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả chăn giường, cuộc hôn nhân cứ ngỡ sẽ có điểm dừng.
Nhưng sau hơn 20 năm rời xa Trung Quốc, rời khỏi thị trường kinh tế, ông Tống Gia Chưởng và phu nhân Cơ Thuật Ni trở về.
Với hi vọng cuối đời là được nhìn thấy con trai, con dâu và cháu nội một nhà ba người yêu thương nhau. Để hoàn thành ý nguyện của bà mẹ chồng, phu nhân quyết định nhắm mắt làm ngơ số phận.
Hôm nay đối mặt coi như phu nhân và ông Tống đã rút ra một ý nghĩa “ tình yêu là thứ nên cho đi và đừng mong được đáp lại, hãy nghĩ đến những người xung quanh và xem lại bản thân. “
•¤•¤•
Ra khỏi biệt thự Tống gia, phu nhân giật tay ra khỏi bàn tay to lớn của hắn. Giọng nói trách cứ
- Mẹ không nói chuyện với con, con mau tìm Hạ Anh cho mẹ.
- Mẹ muốn gặp cô ấy sao? - hắn ôn nhu hỏi
- Phải, con mau dẫn mẹ đi gặp. - phu nhân giận đỏ mặt, dùng giọng nói động lòng người
- Vậy hôm nay chúng ta sang nhà của bác Lăng Hùng - Giang Xuân Đình ăn cơm tối. - hắn nói xong, chẳng kịp cho phu nhân thời gian thích ứng mà đã kéo bà vào ghế sau xe. Cẩn thận như một trách nhiệm cài dây an toàn cho phu nhân, ôn nhu cười với phu nhân
- Mẹ yên tâm, con dâu của mẹ vẫn an toàn.
•¤•¤•
Biệt thự Lăng thị hôm nay khá náo nhiệt do sự có mặt của ông bà Lăng, cặp vợ chồng chưa chính thức Phong Thu, hai cô con xinh đẹp Tiểu Nhã - Tiểu Y ( Lệ Y là con nuôi của Lăng thị)
- Mẹ nuôi, hôm nay chúng con đi mua sắm gặp bọn khinh người ở trung tâm thương mại ấy. - Lệ Y mất mẹ từ sớm, chưa biết thế nào là tình yêu giữa mẹ ~ con, khi có ba mẹ nuôi cô ấy luôn luôn làm nũng, ấp mặt vào ngực của bà Lăng nhõng nhẽo than vãn
- Thật vậy sao? hay hôm nào chúng ta đi khảo sát thị trường một lần nữa xem sao. - bà Lăng cười hiền hậu, ôn nhu
- Vâng. - Lệ Y không có ý định buông tha cho bà Lăng, cố tình chỉnh sửa độ ôm, cẩn thận ôm chặt hơn
- Lệ Y, cậu lại giành mẹ với mình. - người ta nói đúng con người lạnh lùng cách mấy cũng phải dịu dàng với ba mẹ mình. Lệ Y từ nhỏ không có tình yêu thương của mẹ nhưng vẫn còn cha, riêng cô, con nuôi nên chẳng bao giờ được coi trọng.
Lăng Nhã vùi đầu vào ngực của ông Lăng, ngửi thấy hương cà phê Chồn trên người ông ngào ngạt. Cô động lòng người như vậy, ông Lăng không thể không cưng chiều con gái
- Tiểu Nhã lớn rồi còn nhõng nhẽo, sẽ không lấy chồng được bây giờ. - ông Lăng cười hiền hậu với cô, vuốt gọn lại mái tóc đang loạn xạ phản công
- Ba à, khi trước con từng hỏi Thất Phương, tại sao luôn làm nũng với ba mà không phải với mẹ. Cậu ấy trả lời, vì con gái là người tình kiếp trước của ba, dù có thế nào ba cũng không bao giờ từ chối yêu cầu của con gái. - ông Lăng cười rất ngọt ngào, nhìn về phía cô con gái, vẫn đang si mê kể lại câu chuyện ấy.
- Tìm được con là may mắn của ba, ba yêu con! - ông Lăng là người lạnh lùng, ít khi lộ tình cảm thật, hôm nay lại vì con gái mà biểu lộ sự ôn nhu của bản thân
- Con cũng yêu ba, cả mẹ và anh trai nữa! - Lăng Nhã cười, nhìn về phía ông Lăng rồi bà Lăng đang cười rộ xuân, sao đó nhìn sang Lăng Phong đang ôm Hoa Thu kiều diễm quan sát cô
- Ba à! có em là quên con sao? - Lăng Phong ghen tị, oán trách
- Thằng nhỏ này! - bà Lăng vô tình đánh nhẹ vào vai của Lăng Phong, anh ôm vai oán trách
- Đau quá, gẫy xương rồi... Mẹ độc ác...
- Diễn kịch kém quá, biến đi giùm mẹ. - bà Lăng ôm Lệ Y nhăn nhó nhìn anh, cái miệng giật giật
- Vô tâm. - Lăng Phong bĩu môi trách móc
- Ông bà chủ có khách quý! - ông quản gia bước vào, cúi đầu nhìn cặp đôi ấy bước vào, là nam nhân lạnh lùng trẻ trung, phụ nữ trung niên ưu nhã bước vào ánh mắt mang theo ý cười.
- Chào cả nhà, không biết có làm phiền. - phu nhân Tống bước vào kính cẩn chào hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT