Hôm nay Lăng Nhã mặc một chiếc đầm cô dâu phụ trắng xóa, điểm vài hạt rườm lấp lánh, nhón gót giày bước từ phòng trang điểm ra ngoài sảnh lớn của trung tâm áo cưới, trước con mắt thích thú của các vị xung quanh.

- Woa, Lăng Nhã cậu đẹp quá. - Lệ Y hai mắt sáng rực, lộ nụ cười ngưỡng mộ về phía Lăng Nhã

- Lệ Y cậu chọn được chưa? - cô mĩm cười, đối với đám cưới của họ cô không mấy coi là tổn thương, cũng không vì thế mà khiến cho cô cùng Lệ Y nứt nẻ tình cảm chị em.

- Không, mình không chọn nữa. - Lệ Y bĩu môi, nhìn mấy bộ đầm trước mặt tỏ thái độ chán ghét

- Sao nào? - Lăng Nhã vẫn giữ nguyên tư thế, nghiên đầu cười với Lệ Y

- Cậu xem, trên đời này còn có phong tục cổ hủ sao? Bắt mình mặc trang phục truyền thống cũng đành, còn bắt mình ngồi kiệu hoa. - Lệ Y chán ghét nói, cô ấy không muốn khôi phục dáng vẻ hiện tại

- Cậu đã nói chuyện với Thất Phong chưa?

- Nói thì sao, anh ấy bận rộn rất nhiều, còn không có thời gian cho mình. - Lệ Y lắc đầu chán ghét, tâm tình của cô ấy không hề tốt

- Thôi mà, cậu xem, trên phim cổ trang chẳng phải rất biết lạm dụng các lễ cưới này để kéo dài tập phim hay sao? Còn nữa, cậu coi, đám cưới độc nhất vô nhị chẳng phải rất tốt sao? - Lăng Nhã chậm rãi đảo mắt, cô cầm bộ lễ phục cưới màu đỏ truyền thống lên.

- Mình muốn làm công chúa, bộ ảnh cưới chụp ở Los Angeles vẫn đang rửa. Mình không muốn bị coi là treo đầu dê bán thịt chó nha! - Lệ Y ném toàn bộ các trang sức trước mặt ra xa, sao đó trầm giọng oán trách

- Thôi hay là như vậy, cậu đám cưới ở đây cho gia đình chồng xem, sao đó nhân cơ hội hợp mặt bạn bè thì sang Los Angeles đám cưới lần hai. Thấy sao? - Lăng Nhã nhỏ giọng năn nỉ, khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Lệ Y trầm lại, dịu xuống, xoay người cười với Lăng Nhã tỏ ý “ hài lòng “.

- Ý hay, khi đó cậu phải làm dâu phụ cho mình nha. - Lệ Y buồn cười nói, không ngờ được, trên trái đất tình địch cũng có thể làm bạn. Chuyện tình yêu giữa Thất Phong và cô, Lệ Y sớm đã biết, nhưng hiện tại, tình yêu cô cũng cần mà tình bạn cô còn cần hơn. Sở dị, cô thích nói chuyện, mua sắm với Lăng Nhã, chẳng muốn vì quá khứ mà chà đạp hiện tại và tương lai.

Hôm nay Lăng Nhã cùng Lệ Y đi rất nhiều shop mua sắm, dáng vẻ nữ sinh cao ráo của hai người sớm đã trở thành tiêu điểm.

- Lăng Nhã, cậu coi, nam nhân háo sắc vẫn đang nhìn chúng ta. - Lệ Y thủ thỉ bên tai cô, đảo mắt xung quanh, tránh ánh mắt sắc lang của bọn họ

- Lệ Y, cậu nghĩ gì vậy? Bọn mình tốt nhất là đi nhanh, những người phụ nữ bên cạnh họ nhìn chúng ta như muốn giết người. - Lăng Nhã nuốt nước bọt, vội nói rồi vội kéo Tiêu Lệ Y rời đi. Đến quầy áo đầm dạ hội của nữ, Lệ Y chạm nhẹ vào chiếc đầm màu đỏ đô cười nói

- Lăng Nhã chúng ta mua hai bộ nha?

- Hiểu rồi, muốn mặc cặp với mình trong tối mai sao? - Lăng Nhã cười quyến rũ

- Hihi, cậu hiểu thấu mình ghê. - Lệ Y cười tiếp

- Cô ơi gói giúp tôi hai bộ đầm này. - Lệ Y phất tay bảo người nhân viên giúp gói lại, ai dè, bắt gặp ánh mắt khinh thường của cô nhân viên, cô ta còn lười biếng chán ghét xem trò vui của bọn họ là hai người trước mắt, cái gì mà tiệc tối mai? Khẳng định là các cô chẳng có cái khả năng đi tiệc tùng sang trọng, mua làm gì cho phí tiền, tôi vẫn đang giúp mấy cô thôi. Cô ta dựa vào sào quần áo dũa móng tay, lười biếng nói ra vài chữ

- Xin lỗi, giá của bộ này cũng hơn vài ngàn đô, so với các cô e là mua không nổi.

- Ý cô là gì? - Lệ Y nhíu mày, người nhân viên nhếch mép nhìn từ trên thấy cái áo thun trắng của Lệ Y, và áo sơ mi đen của Lăng Nhã. Di chuyển mắt xíu sẽ nhìn thấy hai cái quần jean rách, và phía dưới mang giày thể thao loại thường. Cô tiếp viên tiếp tục nhếch mép, khinh thường liếc xéo hai người họ tỏ vẻ không muốn tiếp

- Nè ý gì đây? Trả lời mau. - dám tỏ vẻ khinh thường trước trung tâm thương mại của tôi sao? Lệ Y tức giận, nhưng không muốn làm mất hình tượng vẫn dịu dàng nói

- Quá rõ rồi, người nhà quê như mấy cô mau sớm về chăn bò, chăn dê y. Trên đây là thành phố, mấy cô không tham dự tiệc lớn cần gì mua đồ dạ hội. - người tiếp viên khác chen miệng vào, xua ruồi như đuổi tà khiến cho Lệ Y giận đỏ mặt

- Tôi thực chẳng biết nói gì, các cô là người thành thị sao nói chuyện thua kẻ nông dân như chúng tôi vậy? Chúng tôi mua để vứt cũng không đến lượt các cô chen mỏ cẩu vào phán xét, miễn là chúng tôi đưa tiền đầy đủ là được. - Lăng Nhã giận quá, hóa cười. Cô cười chế giễu xong lại quay sang khinh bỉ nhìn họ, rồi xoay qua Lệ Y cười động viên - Tội cho chúng ta, không sớm đuổi đi thì chức giám đốc của bọn mình bị coi là ăn xin đấy.

- Lăng Nhã cậu nói không sai. - Lệ Y cười khích lệ

- Nè, cô nói ai là mỏ cẩu, cô có giỏi thì mua thử cả trung tâm này đi. Âm khí. - người nhân viên nữ A tức giận, hét lớn cho toàn thể những người có mặt ở đây nghe

- Hứ, giẻ rách mà không biết tưởng mình là gấm quý, ta khinh. - nhân viên B hất cằm mắng chửi cô, Lệ Y cũng không nhịn được nữa, hét toáng lên

- Quản lý, giám đốc đâu.

- Nè làm gì la dữ vậy, người ta nói sai sao? - một người phụ nữ trung niên bước ra, khinh thường hơn cả mấy cô kia, nhìn về phía Lệ Y và Lăng Nhã.

- Tôi cần gặp quản lý. - Lệ Y hét lên, những ánh mắt hiếu kì xung quanh dần dần nhiều lên

- Là tôi. - người phụ nữ liếc qua Lệ Y và cô, dò xét và rút ra kết luận, hai người này là bình dân chắc hẳn dùng tiền tiết kiệm mua đầm dạ hội ấy.

- Tôi không chấp nhận cách cư xử của bọn họ, tôi là khách hàng tôi trả tiền mấy người mới có ăn. Mấy người còn tỏ cái vẻ không thuận mắt s... - Lệ Y nói tới đây liền bị chặn họng

- Cô không thấy bản thân nói nhiều lắm sao? - vị quản lý bất bình

- Nhân viên của tôi là có ý tốt, xem các cô đi, mua đồ thì là đôi. Vậy chắc tiền lương dành dụm 5 năm sao? Như vậy chắc chưa đủ để mua đâu, cũng chẳng phải cậu ấm cô chiêu gì, làm phách à? - vị quản lý này khinh thường hai người họ vô cùng nhìn ánh mắt tràn ngập sự lãnh đạo đã khiến cô mắc ói.

- Nói như vậy tỏ vẻ quản lý Chung đây là tầng lớp thấp nhất trong xã hội. - Lăng Nhã liếc qua bảng tên của cô ta, chế giễu nói

- Nè, cô chắc chưa bao giờ thấy quản lý cao cấp như vậy. Tiền lương của cô ấy gấp 100 lần tiền hai cô cộng lại, so với mấy cô là thiên và thổ. - nhân viên A nhếch mép nhìn cô, tỏ vẻ khinh thường sâu sắc

- Nhạn Ni, im lặng đi, khoe khoang là thói xấu. Chúng ta là tầng lớp cao hơn bọn họ, đừng chấp nhất. - quản lý Chung tỏa vẻ hài lòng, rồi xoay qua nhân viên A cười nói.

- Các người gây náo loạn ở đây làm gì? - một giọng nam uy quyền

- Giám đốc Mã, xin thứ lỗi, là do hai cô tiện nữ này. Đã không có tiền mà còn gây náo loạn, sỉ nhục chúng em. - vừa thấy giám đốc có uy quyền cao hơn, quản lý Chung nhào vào lòng của anh ta nũng nịu. Nhìn qua đã rõ là một tiểu tam.

- Là ai? - thấy mĩ nhân uất ức, anh hùng khó đứng yên ra tay giải nguy. Không ngờ, không ngờ

- Là tôi. - Lệ Y xoay người lại, bất ngờ tột cùng, vị giám đốc trung niên sợ hãi cúi đầu.

- Tiêu Tổng, Lăng Tổng hai người mới đến. - thấy cấp cao cúi đầu, ánh mắt của hai nữ nhân viên cùng vị quản lý dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù ảo ảnh.

- Lâu quá tôi không ghé thăm, dường như Trịnh giám đốc quên mất gương mặt tôi rồi. - Lăng Nhã kiêu ngạo thanh cao nhưng khá tao nhã, giọng điệu cực kì lạnh lùng

- Đâu dám, Lăng Tổng ghé thăm là vinh dự của chúng tôi. - Chung giám đốc cúi đầu cười gượng, thầm cầu trời lạy phật cho hai vị tổng giám đốc cao cao tại thượng không chấp trẻ con.

- Quản lý Chung, xin chào! - Lệ Y cười chế giễu, vẫy vẫy tay nhìn về phía gương mặt sớm đã trắng bệch của ba người bọn họ

- Không mau chào Tiêu Tổng. - tổng giám đốc đẩy mạnh tay của quản lý, tỏ vẻ không vui, ánh mắt giận dữ ý nói “ nếu làm cho hai người họ không vui thì coi chừng tôi ném cô ra đường “

- Tiêu tổng cao cao tại thượng, cô đây không chấp kẻ mù. Tôi xin lỗi, tôi sai rồi. - quản lý Chung hạ giọng, thản nhiên như chưa xảy ra chuyện gì

- Chúng tôi là nông dân, các cô gọi như vậy mà? - Lệ Y ý hỏi, mắt nhìn về hướng của hai cô nhân viên kia, hoàn toàn tức giận

- Không có, chúng tôi không có ý đó. Xin Tiêu tổng, Lăng tổng thứ lỗi. - hai người bọn họ cúi đầu, mặt ngước lên cao chẳng bao giờ đếm được bên dưới có mấy ai đã cao hơn mình. Họ không muốn mất đi công việc nhẹ lương cao thế này.

- Hai cô này cho làm lao công. - Lệ Y tức giận không nguôi, lập tức đuổi bọn họ ra khỏi quầy nhàn rỗi lương cao này.

- Tiêu tổng xin cô giơ cao đánh khẽ, chúng tôi biết sai rồi, xin cô, xin cô. - hai người bọn họ bị bảo vệ tiễn đi, vừa đi vừa khóc lóc xin tha. Còn riêng quản lý Chung cũng không thoát khỏi vòng vây nhân quả, gieo hạt thì được quả.

- Quản lý Chung. - Lăng Nhã đích thân xử lý, giọng nói lạnh lẽo nhất của nữ nhi vang lên khiến cho chân của quản lý Chung mền nhũn ra, bất ngờ té xuống giống như đang quỳ lạy

- Lăng tổng đại lượng không chấp tiểu nhân, xin cô giơ cao đánh khẽ. - quản lý Chung sợ hãi cúi đầu

- Quản lý Chung chắc hẳn tốn không ít công sức mới ngồi được vào ghế quản lý này. Tôi thật không biết nói sao, chi bằng, chúng ta khoan dung. - Lăng Nhã nhếch mép nhìn về Lệ Y đang khó hiểu, Lệ Y vội vã giải thích

- Cậu nói gì vậy, sao lại tha, cô ta sỉ nhục chúng ta như vậy. - Lệ Y dỗi hờn

- Lệ Y làm người tha được cứ tha. - Lăng Nhã dịu dàng cười, giọng vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh và lạnh

- Đa tạ Lăng tổng. - quản lý Chung mừng ra mặt

- Ưm, giám đốc Trịnh ngày mai cho quản lý Chung xuống bộ phận vệ sinh làm quản lý cao cấp lao công. - Lăng Nhã cười đáp lễ, nhìn về phía của giám đốc không khỏi khinh thường, nghe tới đây, mặt của quản lý Chung trắng không giọt máu.

Phía xa xa trong khu vực dành cho quý tộc, một bóng người cao lớn, lạnh lùng bỗng nhiên nở nụ cười động lòng người.

- Tổng Giám Đốc, anh thích cô gái Lăng Nhã đó sao? - trợ lý dò hỏi

- Cậu không thấy cô ấy rất quen sao? - người đàn ông đó lạnh lùng, câu nói có vẻ rất nghiêm túc

- Hình như,... À, là cô gái khi trước chặn đường qua lại ở Tống thị. - người trợ lý chợt nhớ, vội trả lời

-... - âm thanh yên tĩnh, người đàn ông ấy có phải rất quen thuộc không, nếu không phải là hắn thì là ai?

- Tống tổng anh còn phải về nhà, hôm nay chủ tịch cùng thiếu gia ở nhà. - trợ lý nhìn đồng hồ, đã điểm tới giờ ăn xế nếu còn chậm trễ e rằng sẽ không bao giờ đặt chân vào được nữa.

- Tôi biết rồi. - Tống Vỹ Minh vẫn còn lưu luyến hình ảnh đó, không muốn đi, cũng không có ý định xem trò vui đã kết thúc từ lâu.

Nhân vật mới này chính là em trai cùng cha khác mẹ với hắn, con của tiểu tam chắc hẳn nói ra sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Cậu ta ở Mỹ tự mình lập nghiệp với số tài sản ít ỏi trong 5 năm đã đưa thị trường chứng khoán Mĩ vào thế bị động, nắm trong tay toàn bộ số lợi nhuận. Bây giờ, cậu ta trở về đây mục đích đơn giản là giành lại thứ thuộc về mình, tài sản của Tống gia và chức Chủ tịch tập đoàn đang chuẩn bị giao phó, nói là nói như vậy, con nào lại không quan tâm mẹ. Cậu ta trở về với thêm một mục đích, tìm cho mẹ cậu một vị trí trong Tống gia và tìm con dâu cho bà.

Trong lúc nhàn rỗi, bắt chước người ta đi mua quà biếu nhà mình, không may gặp cảnh vui xuân ghé lại xem. Chẳng biết cơ duyên sắp xếp mà gặp ngay giai nhân lạnh lùng, người quen mà cậu ta đỡ lại nếu không đã ngã sấp mặt đất trong buổi tuyển nhân viên thực tập dịch truyện ở Tống gia.

Cậu ta vẫn còn nhìn cô khi ngồi trong xe, cô bước ra cùng Lệ Y cười cười, nói nói, khác với hình ảnh lạnh lẽo băng giá khi nãy. Cậu liền cười, bây giờ dường như gặp được duyên tiền định không thể đợi lâu. Đành về Tống gia xoay chuyển tình thế rước nàng về cung son gấm nhung thôi.

- Lệ Y khi nãy cậu sao lại chọn áo vét nâu. - cô trầm mặc

- Sao vậy? Ba mình nói mình mua gì cũng thích kia mà. - Lệ Y ngây thơ trả lời

- Ha ha, thì ra, bác Tiêu thật biết cưng chiều con gái, cậu xem, bác ấy đã cưng chiều cậu ra thế này. - cô cười lớn

- Cậu cười cái gì? - Lệ Y bĩu môi, cô ấy quả là khác thường khi nãy còn vui vẻ bây giờ bị người ta chọc liền giận dữ

- Cậu ấy, giận gì mà giận. Mình hỏi cậu này, cậu có phải chưa bao giờ xem xem ba cậu thích mặc đồ gì, màu gì không? - Lăng Nhã nghiêm túc hỏi, nhìn dáng vẻ lúng túng của Lệ Y cô như nhìn thấu nội tâm

- Mình thật sự vô tâm. - Lệ Y nghe cô hỏi, có chút ngấn lệ buồn bã vì độ vô tâm bao ngày qua của chính mình giành cho ba ruột.

- Cậu đừng khóc, bác Tiêu đã không còn vợ chỉ có duy nhất cậu, nhớ đừng làm bác ấy tổn thương. Sắp xa con gái chắc chắn bác ấy cũng buồn, cậu mau gở bỏ hiểu lầm của cha con đi. - Lăng Nhã dịu giọng an ủi, kéo tay Lệ Y ra khỏi trung tâm thương mại. Lệ Y ngồi trên xe suốt đường đi không nói câu nào, vì những lời khuyên chân thành của cô mà suy nghĩ. Lúc trước mẹ Tiêu mất là do ba cô vô tình đẩy xuống cầu thang, nhưng vì bảo vệ ba Tiêu mà bà ấy đỗ hết cho bản thân, ba Tiêu bị cào xé lòng mà đi tự thú, một mình cô quá nhỏ đã phải chống đỡ sự nghiệp của ba Tiêu.

Sau này kinh tế thị trường thương mại gặp khó khăn ba Tiêu vừa ra khỏi tù chưa nắm rõ mọi hoạt động mà đã la cô một trận, nhờ có nguồn vốn của Lăng thị và sự giúp đỡ nhiệt tình của anh em Lăng Phong, Lăng Nhã mà trung tâm sau ba tháng đã vượt chỉ tiêu.

Lăng Nhã vì thế mà bị ép làm Tổng Giám Đốc của trung tâm, mọi chuyện Lệ Y xử lý không thông đều qua nhờ vả cô giúp đỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play