Sau khi trở lại đại trướng, đầu óc Lư Ngọc Châu vẫn còn mơ mơ màng màng. Nàng ngồi bên giường, hồi tưởng lại cảnh bị Lưu Lăng cưỡng hôn vừa rồi, khuôn mặt lại nóng bừng lên. Nàng thật không ngờ Lưu Lăng dám to gan như vậy, không ngờ dám làm chuyện khác người như vậy ngay trong đại doanh. Tuy không bị ai phát hiện nhưng nàng vẫn lo sợ, cũng hạnh phúc đến choáng váng.
Ngồi bên giường hồi tưởng lại những sóng gió mấy ngày qua, Lư Ngọc Châu đã không còn u uất mà tràn đầy chờ mong cuộc sống hạnh phúc trong tương lai. Lưu Lăng đã nói: – Không cần phải sợ, cũng đừng lo lắng, từ nay về sau mọi chuyện sẽ giao cho ta xử lý. Mặc kệ đối mặt với khó khăn như thế nào, mặc kệ đối mặt với bất kỳ nguy hiểm gì, ta chỉ biết cả đời che chở nàng, sẽ không để cho nàng lại phải chịu chút ủy khuất nào nữa.
Câu này ở xã hội hiện đại, mỗi ngày có không biết bao nhiêu thiếu nam dùng để nói với những thiếu nữ ngây thơ non nớt. Bị làm cho cảm động chắc chắn không chỉ có một mình Lư Ngọc Châu, nhưng có bao nhiêu nam nhân có bản lĩnh nói được làm được? Lư Ngọc Châu biết Lưu Lăng nói câu này không phải dùng lời hoa ý ngọc lừa gạt nàng, nàng có thể đọc thấy sự chân thành tha thiết và dũng khí trong mắt hắn.
Nụ hôn kia làm cho nàng xấu hổ vô cùng. Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như thế với một nam nhân, lòng nàng bối rối như con nai con chạy loạn, không thể yên tĩnh được. Vừa nghĩ tới việc đầu lưỡi của hắn không ngừng khua khoắng trong miệng mình, Lư Ngọc Châu chợt cảm thấy người mình nóng như lửa. Nhưng nàng đã quên, lúc nàng bị động tình cũng ngốc nghếch như thế nào, cũng tự động đáp lại sự đòi hỏi của Lưu Lăng.
Nghĩ đến việc sau này có thể sinh hoạt chung một chỗ với Lưu Lăng, cảm giác ngọt ngào trong lòng nàng trào ra. Nàng nằm xuống, hồi tưởng lời hứa hôm nay Lưu Lăng hứa với nàng. Nàng rốt cuộc hiểu được hạnh phúc là gì, cái gì là không còn mong ước gì hơn. Sau khi đặt lưng xuống, tan vào trong ký ức ngọt ngào, nàng dần chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này đã không còn lo lắng sợ hãi, không còn ác mộng, rất bình yên.
Thậm chí ngay cả khi Huân Nhi giúp nàng đắp lại cái chăn, nàng cũng không phát hiện ra. Nhìn tiểu thư đang ngủ say mà trên khóe miệng vẫn còn đọng một nụ cười, tâm trạng Huân Nhi cũng yên tĩnh lại.
Ngay khi Lư Ngọc Châu trở lại đại trướng không lâu, Lưu Lăng đang ngồi trong đại trướng trung quân nghe đám người Trần Viễn Sơn báo cáo.
– Vương gia, binh mã đã tập kết xong, giờ tý đêm nay sẽ xuất phát đến mai phục tại Ngư Long Pha, xin Vương gia hạ lệnh.
Trần Viễn Sơn thân mặc khôi giáp chỉnh tề, mười lăm nghìn binh lính đã sẵn sàng trong đại doanh chờ xuất phát. Bọn họ phải tới Ngư Long Pha ẩn nấp trước khi Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp tập kích quấy rối đại doanh quân Chu, cho nên đêm nay sẽ xuất phát. Sáng sớm ngày mai, Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp sẽ mang theo năm nghìn nhân mã tập kích quấy rối đại doanh quân Chu, thành bại tất cả nằm trong tay Trần Viễn Sơn, y không thể lơ là được.
Sau lưng Trần Viễn Sơn, Hoa Tam Lang, Triệu Nhị, Phùng Phục Ba, Dương Nghiệp đều có mặt. Lần tập kích quấy rối này mục đích chủ yếu là đưa được ba mươi người đã lựa chọn kỹ càng bao gồm cả Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp vào đại doanh quân Chu an toàn, sau đó phao tin đồn trong đại doanh địch, khiến binh lính quân Chu không chiến mà loạn. Cho nên lần này mai phục giết địch ở Ngư Long Pha và Thiên Vương Lĩnh cũng có vai trò quan trọng.
Lần chiến đấu này có thể nói khó khăn không nhỏ, vừa phải đánh tan đội truy kích của quân Chu vừa phải giết chết tối thiểu một nghìn binh Chu. Chỉ có như vậy bọn Phùng Phục Ba mới có thể an toàn trà trộn vào trong đội ngũ quân Chu. Biên chế đội ngũ quân Chu và quân Hán cơ bản giống nhau, năm người thành một Ngũ, đề ra một gã Ngũ trưởng, mười người là một Thập, đề ra một gã Thập trưởng. Năm mươi người thành một đội, trong đó có một đội trưởng Giáo Úy, một đội phó Bồi Nhung, hai đội có một gã Bách Phu Trưởng, xưng là Bách Tổng.
Hai mươi tiểu đội tạo thành một đội nghìn người, cử một gã làm Thiên Phu Trưởng, xưng là Thiên Tổng. Mười nghìn người thành một doanh, có một gã tướng quân làm Chỉ Huy Sứ và năm tên Thiên Tướng.
Năm mươi người thành một đội, nhân số cũng không nhiều, hơn nữa cứ mỗi năm người lại quen biết nhau, bất kể là Ngũ trưởng, Thập trưởng, hay là Đội phó, Đội trưởng đều cực kỳ quen thuộc thủ hạ của mình, nếu có khuôn mặt xa lạ xuất hiện trong đại doanh, Ngũ trưởng, Thập trưởng tất sẽ phát giác ra. Cho nên lần phục kích này phải giết chết đại đa số quân Chu xuất doanh, nhất là quan quân, một tên cũng không thể lưu lại.
Tuy rằng Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp mang theo năm nghìn binh mã nhưng khi tập kích quấy rối đại doanh quân Chu tuyệt đối không thể mang theo nhiều người như vậy, nhiều nhất mỗi lần chỉ có thể mang một nghìn nhân mã. Những người khác đều phải ở gần Ngư Long Pha tiếp ứng, bằng không nếu binh mã quân Chu xuất doanh quá nhiều sẽ không có cách nào cho bọn người Phùng Phục Ba Dương Nghiệp thuận lợi vào được đại doanh quân Chu.
Để đạt được tính toán chuẩn xác như thế, không chỉ cần binh sĩ quân Hán mai phục tại Ngư Long Pha liều mạng giết địch, còn cần có quân Chu phối hợp. Từ mặt nào đó mà nói, kỳ thật xác suất thành công tương đối thấp. Tuy nhiên bởi vì cái gọi là ngôn luận đáng sợ, dư luận thành hổ, chỉ cần bọn họ trà trộn vào được, phao tin đồn thất thiệt mới có thể kích một bộ phận binh lính tạo phản.
Mà đó cũng chưa phải trọng điểm, trọng điểm là nếu không thể kích khởi binh biến, Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp phải chọn đúng thời cơ lẻn vào Đàn Châu, có cơ hội lập tức phóng hỏa trong đại doanh địch, tiếp ứng cho quân Hán tấn công đại doanh.
Chuyện này là chuyện cửu tử nhất sinh.
Lưu Lăng nói:
– Mười lăm nghìn người, không được cưỡi ngựa, không được châm đuốc, thậm chí sau khi tiềm phục tại Ngư Long Pha cũng không được di chuyển, nếu bị thám báo quân Chu phát hiện, kế hoạch lần này sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Ở trên Thiên Vương Sơn, ta sẽ an bài Hoa Tam Lang mang nhiều ngựa, cung cấp cho các ngươi dùng khi lui binh. Thiên Vương Sơn và Ngư Long Pha cách xa nhau mười lăm dặm, lộ trình này chỉ có thể dựa vào đôi chân trần của các ngươi để vượt qua mà thôi.
Hắn ngẫm nghĩ một chút nói: – Vì kích động quân Chu, sau khi mai phục tại Ngư Long Pha xung phong liều chết chiến một trận, nếu là quân Chu còn cho đại quân đuổi theo, không thể tránh khỏi phải lưu lại một đội đoạn hậu, những người ở lại này thập tử vô sinh, các ngươi cần phải nghĩ cho kỹ.
– Sau khi tới Thiên Vương Lĩnh, Hoa Tam Lang xuất quân đánh ra, Trần Viễn Sơn ngươi dẫn quân quay lại đánh trả cùng Hoa Tam Lang tả hữu giáp công quân Chu, lấy thêm một trận thắng, đến lúc đó quân Chu đại loạn, Triệu Nhị cắm nhiều tinh kỳ trên Thiên Vương Lĩnh, đánh trống trận phất cờ hò reo, quân Chu hoảng sợ tất sẽ bại lui. Chỉ có điều, một trận chiến này, đấu dũng khí và cam đảm không sợ chết, các ngươi phải bảo tồn khí thế của binh lính thủ hạ, không được để tự loạn trận cước.
Trần Viễn Sơn ôm quyền nói: – Vương gia yên tâm, tất cả binh sĩ Thần Phong doanh đều đã chuẩn bị liều chết, nhất định không để Vương gia thất vọng!
Hoa Tam Lang cũng nói: – Vương gia yên tâm, mạt tướng sẽ không phụ sự phó thác của Vương gia.
Lưu Lăng đi đến trước mặt Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp, vỗ bả vai hai người nói: – Hành động lần này, trọng trách đều đặt lên vai hai người các ngươi. Sau khi lọt được vào đại doanh quân Chu cứ tùy theo hoàn cảnh mà hành động, vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ, không được nóng vội lỗ mãng. Các ngươi phải biết rằng, không chỉ là tính mạng ba mươi người các ngươi mà tính mạng mười một vạn đại quân Bình Nam cũng phụ thuộc vào các ngươi.
– Thà rằng công cốc, cũng không được lỗ mãng. Sau khi vào đại doanh quân Chu, các ngươi có toàn quyền quyết định, nếu không thể hành sự thì lập tức tìm cơ hội trở về, rồi tính bước tiếp theo.
Phùng Phục Ba và Dương Nghiệp ôm quyền nói: – Vương gia yên tâm, mạt tướng hiểu rõ!
Lưu Lăng gật đầu nói: – Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không qua bao lâu nữa, chỗ Chu Diên Công cũng sẽ có kết quả. Nếu Quốc chủ Tây Hạ, Ngôi Danh Nẵng Tiêu xuất binh phạt Chu thì thắng lợi của chúng ta đã tới. Nếu Tây Hạ không xuất binh, chúng ta và quân Chu chỉ có thể quyết một trận tử chiến.
– Cho nên lúc này đây việc các ngươi lẻn vào đại doanh quân Chu hết sức trọng đại, mọi thứ đều phải cẩn thận!
Mọi người gật đầu đồng ý.
Lưu Lăng nói: – Ta sẽ đích thân dẫn quân tiếp ứng ngoài đại doanh ba mươi dặm, cho dù Thiên Vương Lĩnh không thể ngăn địch, ta cũng sẽ khiến quân Chu có đi không có về!
Trần Viễn Sơn mang theo mười nghìn nhân mã Thần Phong doanh, còn có năm nghìn nhân mã Tung Hoành doanh dưới trướng Triệu Nhị, chiến mã đều để lại trong đại doanh, mười lăm nghìn người chỉ đi bộ, cũng không đốt lửa, trong đêm tối đi bộ thẳng đến Ngư Long Pha mai phục trước. Theo sau là Hoa Tam Lang dẫn ba nghìn kỵ binh, mỗi người mang hai con chiến mã, cũng không đốt lửa, không thúc ngựa phi nước đại, chỉ chậm rãi hành quân tới Thiên Vương Lĩnh.
Cuối cùng là Triệu Nhị, chỉ đem một nghìn nhân mã, mang theo lượng lớn cờ xí trống trận, theo sau quân mã của Hoa Tam Lang.
Sau khi tất cả nhân mã đã xuất trại Lưu Lăng mới trở về đại trướng, lúc này trời vừa rạng sáng. Lưu Lăng dụi dụi con mắt, vừa cởi quần áo ra chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên ngọn đèn dầu trong đại trướng chợt lóe, một nhân ảnh như quỷ mị hiện ra trong đại trướng! Huynh đệ Nhiếp thị thay phiên nhau phụ trách an nguy của Lưu Lăng, đêm nay là Nhiếp Nhân Vương, y lập tức lao ra, một đao đâm thẳng đến cổ họng của người kia!
Người nọ dáng người gầy yếu, nhưng công phu cũng cực kỳ khá, lùi về phía sau khó khăn tránh thoát một đao trí mạng của Nhiếp Nhân Vương.
Lưu Lăng kêu lên: – Dừng tay!
Nhiếp Nhân Vương thu đao trở về, bảo hộ trước người Lưu Lăng. Lưu Lăng khoát tay áo nói: – Không cần để ý, đây là mật thám bổn Vương phái đi, ngươi lui xuống trước đi.
Nhiếp Nhân Vương gật đầu, xoay người rời đi, không chút do dự.
Nếu Lưu Lăng đã nói đây là người nhà, vậy thì khẳng định là người nhà. Trung Thân Vương sẽ không đùa giỡn với tính mạng bản thân, Nhiếp Nhân Vương biết rõ điểm này. Huynh đệ hai người này không rõ lai lịch ra sao, nhưng bảo hộ Lưu Lăng vô cùng chu đáo, tận tâm tận lực. Người tới chính là Quý Thừa Vân, gã quỳ xuống rồi nói: – Mạt tướng tham kiến Vương gia!
Lưu Lăng đứng lên nói: – Không cần nhiều quy củ như vậy, nhanh đứng lên nói chuyện.
Quý Thừa Vân đứng lên nói: – Quả nhiên không ngoài dự liệu của Vương gia, từ đại doanh Đàn Châu, quân Chu đã phái đi một đội binh mã tầm trăm người, buổi đêm ba ngày trước đã hộ tống một người ra khỏi thành sau đó đi đường vòng sang hướng tây. Thuộc hạ dẫn người đi theo, nhìn dáng vẻ của bọn họ mục tiêu là Ngân Châu thực chất muốn đến Hưng Khánh Phủ. Thuộc hạ dẫn người nửa đường hoá trang đóng giả thành binh lính Tây Hạ, bắt giữ sứ giả quân Chu, chỉ để lại một người sống thả về, những người khác đều giết chết.
Lưu Lăng gật đầu nói: – Sài Vinh phái sứ giả đến Hưng Khánh Phủ kết minh sao?
Quý Thừa Vân gật đầu nói: – Đúng vậy, tên sứ giả kia không chịu nổi khổ hình, đã khai. Đúng là Sài Vinh lệnh cho y đến Hưng Khánh Phủ yết kiến Quốc chủ Tây Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu, thảo luận việc hai nước nam bắc giáp công tiến đánh Đại Hán ta.
Lưu Lăng mỉm cười gật đầu nói:
– Mặc kệ Chu Diên Công đã đàm phán thế nào, chúng ta dù sao cũng phải trợ giúp y một chút. Vậy đi, ngươi dẫn người đổi quân phục quân Chu…
Hắn gọi Quý Thừa Vân đến trước mặt, thấp giọng chỉ đạo.
Quý Thừa Vân không ngừng gật đầu, lập tức hiểu ý cười nói: – Vương gia, nếu làm được việc này, chỉ sợ Quốc chủ Tây Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ tức giận trụi cả râu. Sau khi tin tức truyền đến Hưng Khánh Phủ, Chu Diên Công tiên sinh sẽ được trợ giúp rất lớn.
Lưu Lăng nói: – Ừm, lần này Chu Diên Công ra đi nguy cơ trùng trùng, Đại Hán ta suy nhược đã lâu, đối với Quân chủ Tây Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu không có địa vị gì. Chu Diên Công người nhỏ, nhẹ lời, không có gì để thuyết phục Ngôi Danh Nẵng Tiêu xuất binh tương trợ. Chúng ta đành phải châm một mồi lửa, quạt thêm chút gió, giúp Ngôi Danh Nẵng Tiêu sớm hạ quyết định.
Quý Thừa Vân ôm quyền nói: – Mạt tướng xin đi làm ngay.
Lưu Lăng gật gật đầu, Quý Thừa Vân khẽ động thân hình, chỉ thấy mành cửa đại trướng hơi động một chút, y đã biến mất không thấy đâu nữa. Lưu Lăng cười, chưa đợi hắn nằm xuống, đã nhìn thấy Triệu Đại từ ngoài đi vào. Triệu Đại quỳ rạp xuống trước mặt Lưu Lăng nói: – Vương gia, mới có tin từ bên trong lãnh thổ Hậu Chu báo về, một trăm nghìn đại quân quân Chu đã xuất phát từ Diên An Phủ một đường hướng bắc, còn thêm năm vạn đại quân từ Tấn Châu, nhìn bộ dạng hẳn là đang gấp rút tiếp viện cho Sài Vinh.
Nhãn thần Lưu Lăng đột nhiên run run!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT