Lưu Lăng đứng bên ngoài đại trướng, nhìn doanh trại đèn đuốc sáng trưng, nhìn lính gác tuần tra qua lại, trăng sáng gió mát trang nghiêm tĩnh mịch.
Hắn bước ra ngoài, nhàn rỗi tản bộ không mục đích trong đại doanh. Cục diện giằng co với quân Chu đã hình thành, có vẻ gió êm sóng lặng, chỉ có điều sau sự bình yên này ẩn giấu rất nhiều đợt sóng triều, trong lòng Lưu Lăng kỳ thật hiểu rất rõ. Nhìn binh lính đi qua bên cạnh mình, lần lượt từng khuôn mặt tuổi trẻ tinh thần phấn chấn bồng bột, Lưu Lăng cảm nhận được áp lực, vừa bất đắc dĩ.
Những sinh mạng tươi trẻ kia có bao nhiêu sẽ mất đi sau chiến tranh?
Từ xưa đến nay, chinh chiến sa trường có mấy người trở về? Lưu Lăng cảm thán không riêng gì hiện tại, cũng không chỉ cuộc chiến giữa Bắc Hán và Hậu Chu. Hậu Chu thực lực cường đại, chiếm cứ chín mươi tám châu, nắm giữ binh mã bảy mươi hai doanh, thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng Hậu Chu nhất định sẽ thắng lợi sao?
Cho dù thắng lợi, có bao nhiêu người phải chôn thân trong cát vàng? Thực lực cường đại cũng không nhất định có thể thắng lợi, thiên thời địa lợi nhân hoà đều là nhân tố quyết định thắng bại. Lúc trước Đại Tùy khởi binh xua ba trăm ngàn quân chinh phạt Triều Tiên, trở về tuy chỉ còn ít ỏi ba nghìn người nhưng thật sự là người Triều Tiên thiện chiến? Thật sự ba trăm ngàn đại quân triều Tùy vô năng sao?
Tuy rằng chiến tranh là giữa Bắc Hán và Hậu Chu, nhưng Lưu Lăng lại biết, nhân tố quyết định thắng bại không nằm trong tay bất cứ bên nào. Mà là ở phía tây, trong tay vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất đệ nhất Tây Vực, Ngôi Danh Nẵng Tiêu. Một ý niệm của y có thể diệt Bắc Hán, một ý niệm lại có thể khiến quân Chu lui bước.
Lưu Lăng cảm thấy bất đắc dĩ, gửi gắm hy vọng thắng lợi vào tay người, loại cảm giác này rất khó chịu. Thế gian mọi sự đều có biến số, ai có thể dự liệu được hậu sự như thế nào? Thời kỳ tam quốc, Thục Võ Hầu Gia Cát tài năng kinh thiên hãi địa, cuối cùng chẳng phải cũng nhận lấy kết thúc buồn thảm sao? Sau lần ra Kỳ Sơn, quân tiên phong gần như không có đối thủ, nhưng đã bao nhiêu lần bị Ngô quốc vốn là đồng minh Thục quốc kéo chân? Có bao nhiêu lần thất bại không phải do kẻ thù tạo nên mà do đồng minh phá rối?
Hiện nay, cục diện Bắc Hán hỗn loạn thối nát, cho dù lần này Tây Hạ xuất binh, giải quyết xong nguy cơ lần này, nhưng sau đó thì sao? Không thể giao vận mệnh quốc gia và nhân dân cho người khác nắm giữ mãi được, cũng không thể vĩnh viễn nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc được? Có một đồng minh thực lực cường đại tất nhiên là chuyện tốt, nhưng ví dụ của Đại Liêu vẫn bày ra trước mắt, ai có thể dám chắc Tây Hạ không phải Đại Liêu kế tiếp?
Chỉ một Đại Liêu yêu cầu tiến cống đã như một ngọn núi lớn trầm trọng đặt lên vai dân chúng Bắc Hán. Nếu Tây Hạ cũng yêu cầu tiến cống thì lấy cái gì để cho hắn?
Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Cho dù lúc này Tây Hạ đồng ý xuất binh tương trợ, ai có thể dám chắc được không lâu sau, người Tây Hạ không liên kết với Hậu Chu đồng thời đối phó Bắc Hán? Một con cừu gầy bị ba con sói đói vây quanh, cục diện này làm sao mới phá giải được đây?
Lưu Lăng vừa đi, trong đầu không ngừng suy tư về vấn đề này.
Ba quốc gia này, luận thực lực đều gấp mười lần thậm chí mấy chục lần Bắc Hán. Chẳng qua do bận kiềm chế lẫn nhau nên mới để cho Bắc Hán giãy giụa tồn tại trong vùng đất chật hẹp chưa bằng một tỉnh của họ, thật sự nói dễ hơn làm.
Lưu Lăng đi tới đi lui chợt phát hiện chính mình không ngờ vô tình đã tới nơi ở của Lư Ngọc Châu. Hắn cười khổ một tiếng, tâm trí mình là như thế nào, sao lại đi tới nơi này? Chẳng lẽ trong lòng hắn kỳ thật đã vướng bận nữ tử này rồi sao? Vô tình mà cố ý muốn đến gặp nàng?
Hắn lắc đầu cười khổ, không biết chính mình tiếp nhận tình yêu của nàng là tốt cho nàng hay hại nàng. Trên chiến trường, biến số vô cùng, Lưu Lăng không biết chính mình có thể không cẩn thận trong tích tắc mà đi đời nhà ma hay không, hắn thì thoải mái, dù sao đã sống hai kiếp, chết thêm một lần nữa cũng không có gì đáng sợ. Chỉ có điều hiện đã tiếp thụ Liễu Mi Nhi và Lư Ngọc Châu, mình nếu chết rồi, hai người các nàng phải làm sao bây giờ?
Thấy trong đại trướng của Lư Ngọc Châu đã không còn sáng đèn, hắn nghĩ chắc là nàng dọc đường đi đã chịu nhiều đau khổ, vì quá mệt mỏi nên đã đi ngủ chăng?
Xoay người, vừa muốn đi về thì chỉ nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt vang lên phía sau.
– Vương gia?
Lưu Lăng quay đầu lại nhìn, lập tức thấy ở bên ngoài đại trướng, cạnh một chậu than, có một bóng dáng nhu nhược đứng ở đó, đúng là Lư Ngọc Châu. Lưu Lăng không nghĩ tới nàng còn chưa ngủ không khỏi có chút kinh ngạc. Gật đầu, Lưu Lăng bước tới.
Dưới ánh đèn leo lét, gió đêm thổi lướt qua làm mái tóc Lư Ngọc Châu nhẹ nhàng phiêu động, váy dài màu vàng nhạt khiến cho nàng có chút nhỏ bé và yếu ớt, làm người ta thương tiếc. Đi đến gần Lưu Lăng mới phát hiện, ánh mắt của nàng đang sưng đỏ, dường như mới khóc không lâu, sắc mặt cũng không được tốt, hơi trắng bệch.
Lưu Lăng biết dọc đường nàng đã phải chịu quá nhiều ủy khuất, nhìn bộ dạng dịu dàng yếu ớt của nàng Lưu Lăng cảm thấy đau lòng.
– Sao còn chưa nghỉ ngơi?
Lưu Lăng đi đến bên cạnh nàng hỏi.
Dường như sợ Lưu Lăng phát hiện ra mình mới vừa khóc, tiểu nữ tử quật cường đến mức cố chấp này hơi quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Lăng. Nàng thoáng bối rối, đưa tay sửa sang lại những sợi tóc trên trán, lộ vẻ bất an.
– Không biết được, rõ ràng cảm thấy mệt mỏi nhưng lại không ngủ được.
Nàng nói.
Lưu Lăng đau xót trong lòng, nửa muốn đưa tay vén tóc cho nàng, nhưng cuối cùng bàn tay kia lại dừng lại giữa chừng. Bất kể như thế nào, thân ở thời đại này, Lưu Lăng vẫn chịu sự ước thúc của lễ pháp, quy củ. Tuy quan niệm nam nữ khác biệt thụ thụ bất thân từ triều Tống mới dần xâm nhập lòng người, nhưng dù sao đây không phải thời hiện đại. Cái tên Khổng Tử kia, việc khác thì không làm, chứ quy củ giữa nam và nữ cũng đề ra được không ít.
Thời triều Đường, nữ tử phơi phới như làn gió, giữa nam và nữ không có nhiều quy củ vụn vặt như vậy, khi đó nữ tử thích mặc nam phục có thể nhìn thấy một phần thân thể. Tới triều Tống, nhất là sau thời Chu Hi, giới hạn giữa nam và nữ đã rất nghiêm khắc, đến nỗi không thể vượt qua.
Nhìn thấy động tác của Lưu Lăng, Lư Ngọc Châu không tránh khỏi bối rối. Nhưng khi thấy Lưu Lăng thu tay về, trong lòng nàng lại sinh ra phiền muộn khó hiểu.
– Ban đêm gió lạnh, dọc đường nàng đã mệt mỏi rồi, hay là nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Cuối cùng Lưu Lăng nói.
Lư Ngọc Châu khuôn mặt lộ vẻ thất vọng, nàng gật đầu, sau đó nói: – Vương gia làm việc vất vả, cũng nên ngủ sớm một chút đi.
Nói xong, nàng xoay người trở về trong đại trướng, chỉ có điều lúc nàng xoay người, bả vai không còn điểm tựa che giấu nữa hơi run lên, khiến cho nàng thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt. Lòng Lưu Lăng mềm nhũn, theo bản năng, vươn tay kéo tay nàng nói:
– Đừng khóc nữa… Ta… đau lòng.
Thân hình Lư Ngọc Châu run lên, lập tức chậm rãi xoay người lại. Trên mặt nàng không biết từ khi nào đã chảy xuống hai hàng nước mắt. Lưu Lăng giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào hai má của nàng, lau nước mắt. Lư Ngọc Châu si ngốc nhìn Lưu Lăng, nước mắt vì tủi thân lại thi nhau chảy xuống.
– Đi dạo một chút?
Lưu Lăng vừa lau nước mắt cho nàng, vừa nhẹ giọng hỏi.
Lư Ngọc Châu gật gật đầu, để mặc cho Lưu Lăng nắm tay nàng theo Lưu Lăng đi ra ngoài. Lúc này, trong đại trướng, bởi vì thật sự mệt mỏi và sợ hãi, bị các loại cảm giác đau khổ tra tấn đến tiều tụy, Huân Nhi đã ngủ say, bộ ngực của nàng ta hơi phập phồng, so với một ngày trước, bây giờ có thể ngủ yên lành một giấc như thế thật là hạnh phúc. Chỉ có điều, trong khóe mắt của nàng ta vẫn còn vương lại một giọt nước mắt.
Nàng ta như đang nằm mơ, chân mày nhăn lại, đôi tay nhỏ bé cũng nắm chặt, dường như trong mơ có điều gì đó rất đáng sợ.
Trong giây lát bừng tỉnh, Huân Nhi lập tức ngồi dậy. Nàng bối rối nhìn chung quanh, thấy tiểu thư Lư Ngọc Châu không ở trong đại trướng, nàng ta lập tức luống cuống tay chân, đứng lên chạy đến trước giường của Lư Ngọc Châu, thấy chăn gối gấp chỉnh tề, hiển nhiên tiểu thư vẫn còn chưa ngủ. Nàng ta bước nhanh ra cửa, vén mành lên lao ra.
Vừa lúc thấy hai người Lưu Lăng và Lư Ngọc Châu sóng vai nhau đi xa xa. Huân Nhi thở dài một hơi, giơ tay vỗ vỗ hai cái lên ngực mình. Nàng ta nhìn đôi nam nữ đang sóng vai đi dưới ánh trăng đó, không biết vì sao, thoạt nhìn rất hài hòa. Huân Nhi cười cười, trong tâm lặng lẽ nói một câu: – Tiểu thư! Người thật hạnh phúc!
Lưu Lăng sau khi đi được một đoạn, bởi vì ở trong doanh thỉnh thoảng gặp phải vệ binh đi tuần tra, cho nên hắn không tiện nắm tay Lư Ngọc Châu, hai người yên lặng không nói gì sóng bước. Nói thật, đại doanh đúng thật không phải là nơi để nói chuyện yêu đương, tư thế hào hùng, sát khí quá nặng khó tránh khỏi làm nhòa đi nhi nữ tình trường.
Tuy hai người vẫn yên lặng chậm rãi bước, ai cũng không mở miệng nói chuyện, trong lòng Lư Ngọc Châu chợt có cảm giác hạnh phúc vô cùng thỏa mãn. Cảm giác này khiến cho nàng rất hưởng thụ, cũng rất mê luyến. Nàng thậm chí đã suy nghĩ, nếu từ nay về sau có thể bước đi cùng hắn như thế này thì đã cực kỳ hạnh phúc.
Đi đến một chỗ không người, Lưu Lăng xoay người, nhìn vào mắt Lư Ngọc Châu nói: – Ta không biết nên nói như thế nào, có lẽ ta đã suy tính quá nhiều. Nhưng xin nàng tin tưởng ta, những áp lực, đau khổ, ủy khuất mà nàng đã phải chịu sẽ không bao giờ lặp lại, ta cam đoan với nàng, chỉ cần ta có thể còn sống trở về Thái Nguyên Phủ, ta nhất định sẽ cưới nàng!
Lư Ngọc Châu run rẩy, nước mắt hạnh phúc lại một lần nữa chảy ra. Nữ nhân kiên cường này đối mặt với những đau khổ trên đường chưa từng rơi lệ, lúc này lại hạnh phúc đến rơi nước mắt. Đã trải qua nhiều việc như vậy, rốt cục chiếm được kết quả mình muốn, nàng đột nhiên cảm thấy nếu bây giờ bắt nàng phải chết cũng không oan uổng.
Thấy nàng rơi lệ, Lưu Lăng đau lòng, lại lau nước mắt cho nàng, nói: – Không được khóc, sau này chỉ cho phép cười, sống thật vui vẻ.
Lư Ngọc Châu dùng sức gật gật đầu, sắc mặt trở nên hồng nói: – Vương gia, Ngọc Châu đã tùy hứng quá rồi. Chỉ có điều Ngọc Châu thật sự sợ, sợ nếu lần này không đến gặp người, nếu chẳng may… Thiếp chỉ muốn đứng từ xa nhìn người một cái rồi trở về, nhưng lại không cam lòng. Nhìn thấy rồi còn muốn nhìn tiếp, cứ như vậy mà trốn ở ngoài đại doanh vài ngày, mỗi ngày đều tự nói với mình chỉ cần nhìn Vương gia một lần nữa, thiếp lập tức trở về, từ nay về sau đoạn tuyệt ý muốn đó. Nhưng… Nhưng thiếp hết lần này tới lần khác không thể khống chế nổi chính mình.
Lưu Lăng biến sắc, theo bản năng ôm Lư Ngọc Châu vào lòng ngực. Lư Ngọc Châu bị hành động này của hắn làm hoảng sợ, bối rối nhảy dựng lên. Nàng gắt gao nắm chặt tay, trong lòng vừa sợ vừa vui mừng, cực kỳ mâu thuẫn.
Lưu Lăng cúi đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nàng nói: – Lưu Lăng có tài đức gì mà được tiểu thư một lòng say mê như vậy, ta chết cũng không uổng.
Lư Ngọc Châu bị dọa sợ, vươn tay bịt miệng Lưu Lăng, vội vàng nói: – Không cần nói như vậy, Vương gia sẽ không chết, lần này Vương gia nhất định sẽ chiến thắng, phong quang vô hạn trở về Thái Nguyên Phủ, sau đó… sau đó…
Sau đó là gì, nàng không nói ra được.
Lưu Lăng cười nói: – Sau đó phong quang vô hạn cưới nàng vào phủ, đúng không?
Lư Ngọc Châu ngượng ngùng, cái đầu nhỏ dùng sức vùi vào khuỷu tay Lưu Lăng. Lưu Lăng nâng hai má của nàng lên, nhìn dung nhan động lòng người dưới ánh trăng, không khống chế được mình nữa, cúi đầu xuống hôn nàng. Khi bờ môi của hắn vừa tiếp xúc với bờ môi của nàng, một cảm giác mềm mại ướt át xen lẫn ngọt ngào lập tức tràn đến. Lư Ngọc Châu bối rối quẫy người một cái rồi cũng ôm chặt lấy Lưu Lăng.
Một nụ hôn chân thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT