Loa đã phát tên trạm, cánh cửa trước mặt họ mở ra nhưng Kanae không nhấc chân. Yuichi cười ôm lấy cậu.

“Đừng để bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng này của cậu, người ta sẽ kéo cậu vào phòng vệ sinh rồi hiếp đó.”

“Nhưng đó … đều là lỗi của cậu … “

Kanae hốc mắt đỏ ửng liếc Yuichi, trông hắn có vẻ khá vui.

“Ừ, lỗi của tôi. Trông cậu rất dễ bị dụ, biết không?”

” … hừ.”

Nếu không phải với Yuichi thì Kanae không bao giờ như thế.

Vì là tình yêu cho nên khoái lạc mới phóng đại.

“Tôi sẽ đưa cậu tới trường, tốt nhất là hãy điều chỉnh lại vẻ mặt dâm đãng kia đi, trước khi chúng ta đến nơi.”

Cậu không quan tâm trông mình như thế nào nhưng biết là không thể đi ra ngoài với dáng vẻ thế này. Kanae hít sâu vài hơi, mỗi lần cậu làm vậy thì mặt sau sẽ co rụt cho cảm giác hứng khởi mới mẻ. Yuichi nhìn cậu bằng ánh mắt thú vị.

” … cậu là đồ xấu xa.”

Yuichi gật đầu đồng ý.

“Ừ, tôi làm điều xấu với cậu nhưng kết quả thì rất tốt đó chứ.”

“Ngu ngốc.”

“Tôi mặc kệ, mà vui chứ? Có lẽ cậu thấy hơi khó chịu nhưng nó rất tuyệt, tôi suýt nữa hứng lên.”

“Cái tên khốn này!”

“Tôi nghe nói một lần rồi.”

“Hết thuốc chữa!”

“Cái này cũng vậy, có lẽ … “

Kanae đầu hàng ý định dùng ngôn ngữ công kích Yuichi. Cậu chậm rãi đi bộ, Yuichi ở bên cạnh dìu cậu.

“Cậu không thích người tính tình xấu, khốn kiếp, hết thuốc chữa như tôi?”

Kanae liếc Yuichi, quay đi, tiếp tục tiến lên.

” … nếu tôi không thích thì bây giờ đã bỏ chạy rồi.”

“Vậy là cậu thích tôi?”

Nghe câu hỏi này, tim Kanae ngừng đập.

Tại sao!?

Tại sao hắn hỏi câu đó!?

Hắn phát hiện ra cái gì ư???

Cậu nhìn chằm chằm biểu cảm của Yuichi, thấy ra hắn chỉ đang nói giỡn. Kanae tiếp tục cất bước.

“Đừng nói nữa.”

“Ý là cậu thích tôi? Cậu yêu tôi, đúng không!?”

“Cậu suy nghĩ nhiều quá!” Kanae chưa bao giờ muốn đập ai đến vậy.

“Khi nào cậu học xong chúng ta lập tức làm tình ngay, càng sớm càng tốt!”

“Cậu chỉ nghĩ có nhiêu đó thôi? Làm tình, mọi lúc!?”

“Ừ thì đương nhiên rồi.” Yuichi lầm bầm. “Đó là điều quan trọng nhất giữa hai người yêu mà, bây giờ tôi bị cậu hấp dẫn chết được!”

Ngực cậu nhói đau, càng lúc càng đau. Kanae nhấc tay siết ngực áo như thể dựng tấm thuẫn ngăn cách Yuichi.

Mình biết mà. Mình biết từ lâu rồi.

Hắn không có con gái và muốn làm chuyện ấy ngay.

Cho nên Yuichi mới đồng ý quen mình.

Hắn chỉ có hứng thú với cơ thể mình, khi nào hắn chán rồi là quăng mình ngay.

Nhưng mình đã quyết định rồi, vậy nên không sao cả.

Mình muốn là người yêu cho đến phút cuối.

Cho nên điều này sẽ không thể tổn thương mình.

“Nó khá thú vị.” Yuichi nhìn chằm chằm vào mắt Kanae. “Cậu rất đáng yêu.”

Hắn trộm hôn lên môi Kanae.

Điều đó đã đủ với Kanae.

Cậu thấy hạnh phúc.

[TV]

Mặc kệ cậu cố gắng tập trung nghe bài giảng cỡ nào thì suy nghĩ cứ bay về tàu điện. Dù bao nhiêu lần cậu tự nhủ mình phải bình tĩnh mà vẫn thẫn thờ, lo âu bị ai đó phát hiện. Đến bài thuyết trình, Kanae bị điểm danh, cậu lo lắng đứng dậy, buồn rầu tìm cách che giấu nó.

Năm phút trước khi chuông reo Kanae đã đóng sách lại, chuẩn bị vọt ra khỏi cửa. Cậu vẫn đang cương nên phải dùng hết tốc độ.

Khi cậu đi ra khỏi trường học, may mắn bắt được xe taxi. Cậu chui ngay vào trong, Kanae không muốn đi bộ hai mươi phút trong tình trạng như thế này.

Cậu cảm thấy thời gian trôi qua chậm hơn bình thường. Kanae nhấn chuông cửa nhà Yuichi, nghe bảo cửa mở, mời vào.

“Yuichi?”

“Tôi đây.”

Giọng phát ra từ phòng ngủ. Kanae vội vàng chạy vào trong, thấy hắn khỏa thân nằm trên giường.

“Tới đây.”

Cánh tay giang rộng, Yuichi cười xấu xa.

“Chúng ta có rất nhiều chuyện để làm, hãy cởi đồ rồi đến đây nhanh lên.”

” … được rồi.”

Kanae đồng ý, vội vàng cởi sạch đồ.

Nhìn thấy cái của Kanae còn đang cứng, Yuichi nở nụ cười.

“Nó đã như vậy suốt tiết học?”

” … ừ.”

“Cậu nghĩ về tôi suốt chứ?”

” … Không có.”

“Còn tôi thì cứ nhớ cậu, cho nên qua đây nào, tôi muốn cậu.”

Kanae gật đầu, nhào vào vòng tay Yuichi.

[TV]

“A a … a a … ư … “

Yuichi từ phía sau đâm sâu vào, Kanae siết chặt vải trải giường. Yuichi thúc từng cú vào sâu thêm.

“Lớn hơn nữa! Tôi muốn nghe giọng cậu!”

“Cảm giác thật sướng … ôi, Yuichi … thêm nữa …!”

Nói thế rất xấu hổ, từ ngữ dâm uế.

Nhưng mình nghĩ người ta quen dùng nó cho lúc thế này.

Nghe tiếng Yuichi va chạm vào đằng sau mình, khiến cậu hứng khởi nhiều hơn trong khi hắn không ngừng cày cấy.

“Hãy kêu những tiếng dâm hơn đi. Cảm thấy sướng, đúng không?”

“Sung sướng … “

“Được tôi ôm rất là sướng, đúng không?”

“Rất tuyệt … cậu thật tuyệt vời.”

“Đây, phần thưởng cho cậu.”

Hắn rút phân thân ra, khi Kanae nghĩ sẽ là mưa giông dồn dập thì cảm giác có thứ gì ấm áp bắn lên người. Yuichi chà sát nhanh phần cứng, trút hết tinh hoa lên người Kanae.

“A … a … “

Hắn ra hơi sớm, Kanae vẫn còn kẹt nửa vời.

“Vẫn còn cứng? Cậu dâm quá. Vậy thì, chúng ta làm nữa!”

Yuichi cầm phân thân đã mềm, nhưng hình như hắn đổi ý, xoay người Kanae lại để hai người mặt đối mặt, hôn môi cậu. Yuichi đút lưỡi vào, nuốt nước bọt, tiếng nước vang trong không gian. Môi hai người tách ra lại chạm vào.

Hôn Yuichi có cảm giác rất tuyệt vời. Mặc dù Kanae chưa từng hôn ai nhưng cậu biết Yuichi là tốt nhất, tuy nhiên cậu thấy hơi lấn cấn, họ là người yêu nhưng không yêu nhau.

Núm vú của cậu lại bị xoa nắn, Kanae rên rỉ.

Cậu cảm giác phân thân của Yuichi biến cứng, trong khi Yuichi mãi mê hôn thì không quên chà sát lối vào của cậu.

“Cậu muốn tôi chứ?”

“Ừ.”

“Không, cậu phải nói là cậu muốn tôi.”

” … tôi muốn … “

“Cái gì?”

“Yuichi … tôi muốn Yuichi … “

“Bây giờ cậu muốn tôi làm gì?”

” … ôm tôi.” Kanae thì thào.

Yuichi bắt đầu lắc hông.

“Đã lâu rồi tôi không làm nhiều lần một lúc thế này, nhưng tôi rất hứng khởi!”

Lời của Yuichi lại làm tim cậu đau đớn, nhưng Kanae khép mi mắt.

Cậu cố bắt lấy hơi ấm của Yuichi cất vào tim mình.

[TV]

Kỳ cục quá.

Kanae lắc đầu nguầy nguậy nhìn cuốn lịch.

Lạ lùng thật, rất là lạ.

“Cậu đang lầm bầm cái gì đó?”

Hôm nay là cuối tuần, như thường lệ Yuichi qua nhà Kanae ăn tối, nhậu. Hôm nay Yuichi cảm thấy lòng nhẹ nhõm và tâm trạng rất tốt.

“Ồ, không lẽ cậu chưa tới ‘tháng’ hả?”

“Cả đời tôi không bao giờ có vụ đó!” Kanae nạt lại.

Có lẽ Yuichi đã quen thấy mấy cô gái lo lắng nhìn lịch chăng?

“Cậu chỉ biết nghĩ mấy cái thứ đó trong đầu thôi hả? À mà sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu giờ cậu là cha một đám nhóc tỳ.”

“Không đời nào.”

Yuichi nhếch môi cười, bóp lon bia vừa uống xong, hắn lấy cái mới từ trong tủ lạnh.

Kanae hiếm khi uống rượu bia ở nhà, nhưng vì Yuichi mà giờ tủ lạnh nhà cậu đầy ắp bia. Song song với bia còn có rượu tây, sake chất đống trong đó.

“Chậc, sẽ chẳng có gì lạ nếu cậu có bầu.” Hắn trêu.

“Đương nhiên là chuyện lạ rồi! Nếu cậu còn nói kiểu đó nữa thì đừng trách tối nay tôi không nấu bữa tối cho ăn!”

Kanae thè lười làm xấu.

Yuichi nhún vai.

“Hưm, vậy thì tôi có thể ăn cậu không? Tôi thấy thế cũng được.”

“Thua luôn, tôi đi nấu ăn đây!”

Kanae lập tức quay người đi chuẩn bị bữa tối, cậu sợ Yuichi nói được làm được.

“Thế thì tại sao cậu nhìn lịch vậy?”

“Ờ thì cũng không có gì.” Kanae đánh trống lảng, rót chút rượu khai vị vào, nhưng cậu thì thầm lời Yuichi không nghe thấy.

“Thật kỳ lạ vì chúng ta đã quen nhau hơn một tháng.”

Kỷ lục hẹn hò lâu nhất của Yuichi là ba tuần, cậu nghe nói trước khi hắn vào đại học có quen ai đó trong sáu tháng, có lẽ chỉ bởi vì hắn chưa thấy chán nên không chia tay với cô ta. Từ lúc có nhiều con gái thì hắn cặp bồ kéo dài nhất là vài tuần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play