Cốc Nhiễm khoanh tay đứng ở Nam Thiên môn, cằm hơi nhếch lên, chung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Nửa giờ trước, Tịnh Vũ cho người đưa tin tới, nói là sẽ dẫn A Ly đến gặp hắn. Hắn không biết đây có phải là cái bẫy hay không, nhưng hắn buộc lòng phải tới. Nếu A Ly thật sự rơi vào tay Tịnh Vũ, như vậy lúc trước hắn để A Ly ở lại Nhân gian còn hắn một mình trở về Thiên giới đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Không thể không nói, hắn cảm thấy không an tâm.
Bỗng nhiên, kết giới phòng ngự trên Nam Thiên môn có phản ứng, Cốc Nhiễm cảnh giác, nghiêng tai nín thở phán đoán thân phận của người tới.
“Nhiễm Nhiễm...”
Đứng bên ngoài kết giới với Tịnh Vũ, A Ly thấp giọng gọi Cốc Nhiễm, hắn vẫn như trước duy có môi hơi tái, mái tóc hơi rối, xem ra mấy ngày gần đây hắn cũng không tốt lắm.
“A Ly!” Cốc Nhiễm bước lên, đưa tay muốn chạm vào mặt A Ly nhưng bị kết giới ngăn cách.
“Tịnh Vũ! Ngươi không nên liên lụy tới A Ly “ giọng điệu của Cốc Nhiễm mang theo sự uất giận.
“A Ly phải tham dự vào trận phân tranh này” Tịnh Vũ thản nhiên nói, hắn với Cốc Nhiễm cũng ngăn cách bởi một bức tường vô hình.
Cốc Nhiễm nhướng mày “ ngươi muốn lợi dụng A Ly để uy hiếp bản tôn, nếu là nam nhân thì hãy dựa vào bản lĩnh mà tranh thắng bại”
Tịnh Vũ cùng A Ly nghe vậy nhìn nhau cười, Tịnh Vũ lên tiếng trước “ thúc thúc, cháu đúng là muốn cùng người tranh hơn thua nhưng tình thế bức bách, ngươi và ta chỉ có thể ở cùng một trận chiến để đối đầu với kẻ địch bên ngoài, sau này sẽ tính sau”
“Bản tôn không hiểu ý của ngươi” Cốc Nhiễm nói, chống đỡ kẻ thù bên ngoài, là muốn ám chỉ ai?
Lúc này A Ly đã kiềm chế không được, cướp lời Tịnh Vũ nói “ Tịnh Vũ nói hắn chỉ là trá hàng để nằm vùng, thực sự không có phản bội Thiên giới”
Cốc Nhiễm hiển nhiên là không tin, A Ly đơn thuần, luôn lạc quan, luôn tin vào những điều tốt đẹp nhưng hắn sẽ không khinh địch như vậy.
Thấy Cốc Nhiễm không nói lời nào, Tịnh Vũ than thầm, mang theo chút không cam lòng nói “ ta vốn nghĩ một mình ta có thể đối phó với Xi Vưu nhưng thực tế ta đã quá tự tin, ta không thể khống chế được hắn, nay chỉ có thể mượn sức mạnh bên trong lửng chó trượng để đối phó hắn mà thôi”
Nghe xong những lời của Tịnh Vũ, thần kinh buộc chặt của Cốc Nhiễm cũng thoáng lơi lỏng, có lẽ Tịnh Vũ quá mức tự phụ, muốn chứng minh thực lực cho nên mới tự ý quyết định. Có điều giờ Tịnh Vũ đã nói ra mọi chuyện, hắn không khó để đoán được chủ mưu đứng sau lưng vụ sát hại Hoan Hỉ thú tộc là Tịnh Vũ, mà lửng chó trượng từ đó vẫn luôn ở trong tay hắn.
“Ngươi kiên trì muốn một mình đối phó Xi Vưu hay nói đúng hơn ngươi không chỉ muốn đối phó một mình hắn mà còn có cả ta” Cốc Nhiễm chỉ vào bản thân nói
“Thúc thúc vẫn luôn thông minh không khéo, ta cũng không thùa nước đục thả câu”
Tịnh Vũ mỉm cười, nhún vai, lại nhìn A Ly bên cạnh nói tiếp
“Tình hình hiện nay, ngươi đã không còn lựa chọn nào khác, Xi Vưu quá mạnh, ngươi và ta liên thủ cũng chưa chắc đánh bại được hắn, huống chi sau khi hắn thoát khỏi phong ấn ở Ký Châu thì một số thuộc hạ cũ cũng bắt đầu quay lại phục tùng hắn. Thiên binh thiên tướng của ta phần lớn đã bị Xi Vưu dùng ma thuật thao túng tâm trí, làm cho hắn như hổ thêm cánh. Cho nên chúng ta chỉ có thể dựa vào sức mạnh bên trong lửng chó trượng, mà người sử dụng sức mạnh này phải là ta, về phần ngươi, dù sao cũng là chú cháu, ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt”
Sắc mặt Cốc Nhiễm lạnh đến không thể lạnh hơn nữa, suy cho cùng Tịnh Vũ vẫn không hối lỗi. Nay thế cục ngày càng phức tạp, vốn chỉ có hai phe đối đầu, giờ vì một câu của Tịnh Vũ mà chia thành thế chân vạc: Xi Vưu, Tịnh Vũ và Cốc Nhiễm
Còn ngại tình huống chưa đủ rối sao?
“Tịnh Vũ! Nếu ngươi dám thương tổn Cốc Nhiễm, ta sẽ không nghe theo ngươi nữa” A Ly nhịn không được lên tiếng, nàng không muốn nhìn thấy Cốc Nhiễm và Tịnh Vũ tranh đấu với nhau, quan hệ hai người từng rất tốt, từng làm bao nhiêu thần tiên ngưỡng mộ giờ lại rơi vào kết cục này.
“Yên tâm, ta nói rồi ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt, A Ly, người ngươi cũng gặp qua, ngươi nên thực hiện lời hứa của ngươi, nói cho ta phương pháp mở lửng chó trượng” Tịnh Vũ vỗ vỗ mu bàn tay của A Ly, giọng điệu ôn hòa, ánh mắt thanh tuyển, ai có thể tưởng tượng được đó lại là của người có dã tâm bừng bừng. Ai có thể tưởng tượng được hắn từng ôm một tiểu thú tên A Ly, ôn nhu vô hạn cùng nàng xem tuyết bay?
A Ly không có lập tức trả lời Tịnh Vũ, mà là nhìn về phía Cốc Nhiễm, muốn hỏi ý hắn. Cốc Nhiễm trong lòng cũng rối rắm, dù sao sức mạnh trong lửng chó trượng giao cho Tịnh Vũ là biện pháp tốt nhất nhưng nếu hắn…
Tịnh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, bất khả tư nghị nhìn Cốc Nhiễm, hắn cho rằng Cốc Nhiễm sẽ không đồng ý, hắn cho rằng sẽ có một phen tranh chấp, nhưng Cốc Nhiễm không có, Cốc Nhiễm thế nhưng không phản đối.
A Ly muốn nói lại thôi, nhíu nhíu mày, hình như có điều gì đó khó nói.
“Không tốt, Xi Vưu đến đây!” Tịnh Vũ cả kinh nói, xem ra Xi Vưu đã phát hiện hắn cùng A Ly không ở Kim Dao cung.
“Mau để cho A Ly vào trốn trong kết giới” Cốc Nhiễm cũng cảm giác được sát khí của Xi Vưu, niệm bí quyết kêu gọi thiên binh thiên tướng, trong chốc lát Nam Thiên môn đã chật ních thiên binh thiên tướng áo giáp sáng ngời, sẵn sàng đón địch.
Tịnh Vũ vội nắm A Ly đang tính nhảy vào kết giới nói “ nhanh chóng nói phương pháp cho ta”
“Ngươi đưa lửng chó trượng cho ta!” A Ly mở tay ra.
“Nói cho ta biết phương pháp trước” Tịnh Vũ đưa mắt nhìn đạo hồng quang đang tiến quân thần tốc về phía này, âm lượng không tự chủ được mà cao lên.
“Trước tiên đưa lửng chó trượng cho ta” A Ly cũng biết thời gian cấp bách, rống to lên
Trong lúc hai người còn đang tranh chấp thì Xi Vưu đã tới, vẻ mặt tức giận hầm hầm, mà Tô Phù Phong theo sau hắn như hình với bóng che miệng cười khẽ
“Đã sớm đoán được các ngươi sẽ giở trò, ngươi đường đường là chiến thần Tịnh Vũ sao có thể nghe theo sự sắp đặt của ngươi khác, nếu chúng ta không cố ý rời khỏi thì ngươi cũng sẽ không lộ ra sơ hở”
Xi Vưu bổ sung: “Ta ghét nhất những kẻ phản bội ta. Tịnh Vũ, đại quân của ngươi hiện giờ toàn bộ đã ở trong tay ta, Thiên giới cũng nhất định không chứa chấp ngươi, hiện tại ngươi chỉ có một mình”
Dứt lời, Xi Vưu nâng tay vỗ một cái, phía sau đột nhiên xuất hiện một đội quân kim giáp sáng ngời, hai mắt bọn họ đều lóe hồng quang, vừa thấy biết là đã nhập ma. Tịnh Vũ hít sâu một hơi, đây chẳng lẽ là bọ ngựa bắt sâu, chim sẻ ở sau rình?
“A, đã không còn mười vạn thiên binh thì sao? Cho dù ta có cho không ngươi thì ngươi cũng đừng quên lửng chó trượng còn ở trong tay ta” vẻ mặt Tịnh Vũ vẫn không chút biểu tình nhưng lòng bàn tay đã ướt lạnh mồ hôi, sai một bước làm sai cả ván cờ, hắn không nên mang A Ly đến gặp Cốc Nhiễm, nhưng vậy hắn sẽ không bị bại lộ càng không tạo điều kiện cho Xi Vưu thừa dịp hắn rời khỏi mà ma hóa quân đội của hắn.
“Nga? Lửng chó trượng sớm hay muộn cũng là của ta” thanh âm vừa vang lên, Xi Vưu đã như một tia chớp tấn công Tịnh Vũ, thế như chẻ tre.
Tịnh Vũ lui lại, đụng phải kết giới vô hình, trước có Xi Vưu sau lưng lại bị kết giới hắn chặn, hắn bị kẹp ở giữa không thể không nghênh đón một chiêu của Xi Vưu. Nháy mắt hai người đụng nhau, ánh lửa chớp lên mang theo rung động mãnh liệt, A Ly cũng bị sự rung động này mà bay lên thấy thế Tô Phù Phong cười đến rạng rỡ
“Muốn đấu với ta sao? Ngươi còn non lắm” Xi Vưu vừa chạm đất, mắt lộ vẻ khinh thường mà trước mắt hắn là Tịnh Vũ miệng phun máu tươi.
“Giao lửng chó trượng ra, bằng không ta giết A Ly” Tô Phù Phong từ sau Xi Vưu đi ra, Cửu Khúc Liên Hoa vung lên liền quấn quanh cổ A Ly, khiêu khích nhìn Tịnh Vũ rồi lại chuyển sang Cốc Nhiễm ở trong kết giới. Nàng biết, chỉ có A Ly mới có thể uy hiếp được Tịnh Vũ và Cốc Nhiễm.
“Tịnh Vũ! Không thể giao cho bọn hắn, cho dù ta chết cũng không thể để bọn hắn được như ý” A Ly nghiến răng nói
“Thả A Ly ra!” thanh âm Cốc Nhiễm vang lên, mang theo thập phần tức giận, chỉ thấy thân mình hắn vừa động đã bước ra khỏi kết giới đến bên cạnh Tịnh Vũ.
Tịnh Vũ nghiêng đầu nhìn Cốc Nhiễm, hiểu ý cười, Cốc Nhiễm đưa tay vỗ vỗ vai hắn hỏi “ còn đủ khí lực để đánh một trận không?”
“Đương nhiên là có, được hợp tác cùng thúc thúc là nguyện vọng của cháu, nay đã được như mong muốn” Tịnh Vũ nâng tay áo lau vết máu bên khóe miệng, ngạo khí không khác gì Cốc Nhiễm.
Cốc Nhiễm hài lòng gật đầu, khóe môi gợi lên ý cười khiêu khích nhìn về phía Xi Vưu, nói thế nào Cốc Nhiễm cũng là trưởng bối, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn Tịnh Vũ chiến đấu một mình, bị người ta ăn hiếp.
“Tốt lắm, Tô Phù Phong, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, biết người biết ta bách chiến bách thắng, ngươi quả nhiên hiểu biết nhược điểm của bọn hắn” Xi Vưu thấy Cốc Nhiễm và Tịnh Vũ đồng tâm hiệp lực như vậy thì hài lòng gật đầu, ném hắn bào trên người ra, nháy mắt đã biến thành một mảnh lớn, bao kín cả bầu trời, làm cho chung quanh trở nên tối đen như mực.
Chiến tranh sắp bùng nổ. Thiên giới chuẩn bị quyết chiến cùng Xi Vưu. Kim giáp rục rịch, ngân giáp thủ thế chờ đợi, chúng thần Thiên giới hồi hộp, tựa hồ như biết trước một màn huyết vũ tinh phong sẽ xảy ra.
“Đi tìm Thiên Quân! Máu của Thiên Quân có thể mở ra phong ấn của lửng chó trượng”
Trong bóng đêm, thanh âm của A Ly chợt vang lên rồi nhỏ dần chỉ còn hơi thở ồ ồ, roi của Tô Phù Phong quấn quanh cổ nàng làm nàng không thở được.
Trong Thiên Nguyện điện, Thiên Quân không nói lời nào, ngồi xếp bằng trên long ỷ bằng bạch ngọc, vẻ mặt an tỉnh giống như Thiên giới không xảy ra chuyện gì, giống như sự tình bên ngoài không liên quan tới hắn, từ xa nhìn tới thấy hắn y như một pho tượng. Thanh Long yên lặng thủ hộ môt bên, ngay cả Minh Chiêu vốn không kiên nhẫn cũng ngoan ngoãn ở bên cạnh. Hắn đã nhìn ra tình cảnh của Thiên giới, không phải hắn không muốn xuất quan mà hắn sắp tọa hóa, thân bất do kỷ. Lúc này Minh Chiêu mới hiểu được vì sao ngày đó hắn muốn hạ phàm tìm A Ly thì bị Thiên Quân ngăn lại, hắn biết phụ vương dù sắp chết cũng không bỏ được hắn.
“Phụ vương, ngươi nhất định rất giận hài nhi ngày thường không chuyên tâm tu luyện, thời điểm quan trọng không giúp được người, hài biết sai rồi, nhưng có năng lực thì sao chứ? Người vẫn muốn vứt bỏ hài nhi…”Minh Chiêu vẻ mặt bi thương, rũ bỏ vẻ xinh đẹp mị hoặc thường ngày hắn trở thành một thiếu niên tuấn mỹ chân chính.
Thanh Long mấp máy hạ môi, muốn nói gì đó rồi lại thôi, hắn chưa từng thấy Minh Chiêu tiên quân như vậy, ánh mắt bình thản, hiểu chuyện.
“Phụ vương, từ nay về sau, ta sẽ trở thành cô nhi sao? Sẽ phải gọi thiên địa vạn vật là cha sao?” Minh Chiêu tự giễu, tọa hóa là hòa cùng đất trời, là biến thành bụi cây ngọn cỏ hay góc núi sao? Hắn thực sự muốn lĩnh hội cảm giác bi thống của nhân gian.
“Minh Chiêu tiên quân, kỳ thật người Thiên Quân vẫn không yên lòng chính là ngươi, hi vọng ngươi sớm trưởng thành hiểu chuyện, nếu không vì chấp niệm này thì hắn đã tọa hóa từ lâu rồi” Thanh Long thở dài, hắn làm bạn bên cạnh Thiên Quân đã lâu, suy nghĩ của Thiên Quân thế nào sao hắn không biết.
“Nhưng hắn có thể an ổn tọa hóa sao? Bên ngoài là tình huống gì chúng ta đều biết, chỉ sợ hắn chưa tọa hóa thì Xi Vưu đã tiến vào giết chết” Minh Chiêu căm giận, nếu không phải lo lắng cho phụ vương thì hắn đã đi giúp Cốc Nhiễm một tay.
Đúng lúc này thân mình của Thiên Quân đột nhiên rung động, Thiên Nguyện điện cũng theo đó mà rung động kịch liệt, giống như là động đất ở Nhân gian nhưng đây là thiên cung, không có khả năng đó.
Minh Chiêu và Thanh Long bay lên, thấy trên mình Thiên Quân tản ra tiên quang kim sắc như ẩn như hiện, càng lúc càng mạnh rồi biến mất, ánh sáng trên người Thiên Quân cũng dần trở nên mơ hồ.
“Phụ vương!”
Minh Chiêu là cốt nhục của Thiên Quân, đương nhiên có thể cảm giác được Thiên Quân phát sinh biến hóa, trong lòng đau đến tâm tê phế liệt, hốc mắt ướt đẫm.
Bên ngoài Nam Thiên môn, mọi người đều nhìn thấy kim sắc tiên quang toát ra từ Thiên Nguyên điện
“Không tốt! Thiên Quân muốn tọa hóa” Xi Vưu thấp giọng mắng.
“Nguyên lai Thiên Quân bế quan là vì muốn tọa hóa”
“Từ thuở khai thiên lập địa tới nay,đây là vị Thiên Quân thứ hai hòa cùng trời đất”
“Thiên Quân a...”
…
Chúng tiên quỳ xuống, cung kính nhìn về Thiên Nguyên điện, chăm chú nhìn quá trình tọa hóa của Thiên Quân, có người còn kích động tới mức nước mắt nước mũi tèm lem.
“Chậm... Chậm...” A Ly thấy thế thì thào tự nói, trong lòng thầm mắng Thiên Quân, lão đầu tử kia sớm không tọa hóa muộn không tọa hóa, lại lựa đúng thời điểm mấu chốt này mà bỏ của chạy lấy người.
“Thì ra đại bá muốn tọa hóa…”Tịnh Vũ thất thần, nhìn về phía chân trời, trong lòng vừa mừng vừa lo, tâm sinh ra cảm khái rất nhiều, ký ức hiện về trong đầu, Thiên Quân ngày thường nghiêm khắc, ngẫu nhiên cũng lộ ra vẻ từ ái…cứ thế mà biến mất trong tam giới, một chút dấu vết cũng không còn.
“Không để cho lão đầu tử kia được như ý, tất cả tiến lên cho ta, ngăn cản Thiên Quân tọa hóa”
Thanh âm Xi Vưu vang vọng trên không Nam Thiên môn, mang theo phẫn hận, sát khí đằng đằng. Lập tức đại quân kim giáp đồng loạt tiến công Nam Thiên môn, kết giới thiên la địa võng do Cốc Nhiễm tạo thành chẳng mấy chốc trở nên yếu ớt, sắp không chịu nổi nữa.
Bên trong Thiên Nguyện điện, Thanh Long thở dài, làm bạn bên nhau đã vạn năm giờ tiên chủ rời đi khiến hắn đau khổ tột cùng.
Nửa giờ sau, kết giới của Cốc Nhiễm đã bị phá vỡ, kim giáp ngân giáp giao chiến xáp la cà, Thiên giới chấn động, Nhân gian đất lỡ núi sụt, tiếng kêu than vang khắp nơi chỉ có Ma giới vẫn bình yê vô sự như hổ rình mồi.
Xi Vưu thi thố tài năng, cùng Tịnh Vũ và Cốc Nhiễm đánh nhau nhưng dần dần cả Cốc Nhiễm và Tịnh Vũ đều rơi vào thế hạ phong.
“Chẳng lẽ thực sự chúng ta không thể mở phong ấn của lửng chó trượng sao?” Tịnh Vũ gần như tuyệt vọng, lúc này hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nếu lúc trước hắn không cố chấp lừa dối mọi người thì sẽ không gây ra đại họa như hôm nay, trước mắt chỉ có thể sử dụng sức mạnh trong lửng chó trượng để chuyển bại thành thắng nhưng Thiên Quân đã tọa hóa, không có máu để mở tế lửng chó trượng.
A Ly ủ rũ cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, nghe câu hỏi của Tịnh Vũ thì đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn Cốc Nhiễm, tơ máu che kín mắt phương, không khó để nhận ra hắn đang đau đớn trong lòng. Nàng nên làm gì bây giờ…
Ích kỷ cũng tốt, trời đất hủy diệt cũng thế, nàng đều không cần, chỉ cần Cốc Nhiễm bình an, nàng chỉ nguyện Cốc Nhiễm bình an.
“A Ly, ta muốn ngươi nhìn thấy cảnh Cốc Nhiễm là tù nhân của ta, làm theo sự bài bố của ta, muốn cho ngươi nhìn xem tam giới thần phục Tô Phù Phong ta thế nào. Ngươi hãy mở to mắt mà nhìn. Ha ha…”
Tô Phù Phong cười đến quỷ dị, lôi kéo A Ly tới gần Thiên Nguyên điện.
A Ly đột nhiên quay đầu về phía Cốc Nhiễm đang đánh nhau túi bụi với Xi Vưu, la to “ Cốc Nhiễm, ngươi có còn nhớ khi phụ hoàng ngươi tọa hóa đã lưu lại di chúc, trong đó có một câu: nếu lại rơi vào cảnh hỗn độn, lấy máu tên, còn cho thanh minh, tiếp theo là câu gì?”
Cốc Nhiễm dừng lại, hắn đương nhiên nhớ rõ, tiếp theo là lấy con tên, uống máu trùng sinh
Lấy máu tên, lấy con tên, uống máu... Chẳng lẽ...
Hắn đã hiểu!
“Tịnh Vũ! Đưa lửng chó trượng cho ta” giọng điệu Cốc Nhiễm rất kiên định.
Lúc này, Tịnh Vũ không còn do dự nữa, nắm chặt Càn Khôn phiến, miệng đọc bí quyết, bỗng nhiên một trường côn trong suốt như thủy tinh từ trong Càn Khôn phiến bay ra.
Xi Vưu nhìn thấy lửng chó trượng thì dùng hết mười thành công lực nhào tới cướp không ngờ dùng thân mình bảo vệ lửng chó trượng vì vậy mà hứng trọn một đòn tấn công của Xi Vưu, gân mạch đứt đoạn, thét lên một tiếng thét thê lương.
A Ly suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, trơ mắt nhìn Cốc Nhiễm cùng lửng chó trượng rơi xuống, máu tươi phun đầy mặt đất, vài giọt điểm trên gương mặt bạch ngọc như hoa mạn đà la nở rộ bên bờ Vong Xuyên, yêu mĩ xinh đẹp. Máu của Cốc Nhiễm cũng nhiễm đỏ lửng chó trượng trong suốt.
“Cốc Nhiễm...Hoan Hỉ thú thủ hộ lửng chó trượng cũng chính là thủ hộ ngươi và Hoàng ca. Bàn Cổ dùng máu phong tồn lực lượng nên cần máu của hắn mới có thể giải khai..mà ngươi và Hoàng ca là cốt nhục của hắn, cũng chính là huyết thống của Bàn Cổ. Mở ra phong ấn của lửng chó trượng cũng có nghĩa là cần linh hồn của các ngươi…Cốc Nhiễm…ngươi đã hoàn thành trách nhiệm với trời đất…vậy khi nào ngươi thành toàn cho tình yêu của ta và ngươi”
A Ly điên cuồng hướng về phía Cốc Nhiễm mà gào lên, nàng muốn đi đến bên cạnh hắn nhưng roi của Tô Phù Phong vẫn quấn quanh cổ nàng.
“A Ly... Thực xin lỗi…”không nhìn thấy A Ly, không chạm được vào nàng, Cốc Nhiễm tay cầm lửng chó trượng, cảm giác rất mệt.
Tô Phù Phong cũng kinh ngạc mở lớn miệng, ngơ ngác nhìn Cốc Nhiễm rơi xuống đất, nhìn hắn không hô hấp được nữa.
“Tịnh Vũ ngươi còn chờ gì nữa” Có lẽ lúc này chỉ có A Ly là thanh tỉnh, nàng nếu nói cho Cốc Nhiễm phương pháp giải phong ấn thì cũng đã biết Cốc Nhiễm sẽ có kết cục thế nào, nàng biết nếu nàng ích kỷ giấu hắn thì sau này hắn nhất định sẽ hận nàng hoặc cũng có thể nói bọn họ chẳng ai sống sót.
Tịnh Vũ vội lấy lại tinh thần, cầm lấy lửng chó trượng từ tay Cốc Nhiễm, lập tức cảm giác lực lượng trong cơ thể dâng lên cuồn cuộn như nước suối ngày mưa, hai chân hắn đột nhiên có tri giác.
Xi Vưu thấy Tịnh Vũ có được sức mạnh của lửng chó trượng thì hận tới mức hộc máu, bèn chộp lấy Tô Phù Phong quăng về phía Tịnh Vũ để tranh thủ thời cơ chạy trốn.
Tịnh Vũ không chớp mắt, giơ cao lửng chó trượng, một đạo tiên quang bay ra chém Tô Phù Phong thành hai khúc, nhìn thật ghê sợ.
Cùng lúc đó, âm thanh đi tai nhức óc từ trên cao vang lên, từ xa đã thấy đại quân Ma giới đang vây quanh Xi Vưu.
Dẫn đầu đoàn quân Ma giới là Ma quân Mặc Dạ đã thoái ẩn hơn ngàn năm qua, sau lưng hắn là Ma quân Thiên Minh bị trói gô.
Xem ra Mặc Dạ muốn thanh lý môn hộ, một lần nữa đoạt lại quyền lực ở Ma giới, chỉ trong một thời gian ngắn đã thu xếp ổn thỏa, thực sự không thể không thán phục thủ đoạn của Mặc Dạ.
“Đa tạ Ma quân Mặc Dạ tương trợ”
Chúng tiên thấy Mặc Dạ dẫn quân tới, cảm động chắp tay nói lời cảm tạ, Mặc Dạ lại không chút biểu tình, lạnh lùng nói
“Không cần cảm tạ ta, người các ngươi nên cảm tạ là A Ly”
Nếu không phải Hỉ Hỉ hết lòng năn nỉ, nếu không phải Thương Nguyệt tận tình khuyên nhủ, nếu không phải vì A Ly là bằng hữu có tình có nghĩa thì Mặc Dạ hắn quyết không xen vào.
Cùng lúc này trong Thiên Nguyện điện bắn ra một đạo hào quang kim sắc, Thiên giới vốn đang chìm trong tối đen lại sáng như ban ngày, có người bị đạo kim quang kia làm cho nhức mắt không mở ra được.
Kim quang chốc lát tiêu tán, tiên pháp vô lượng của Thiên Quân hóa thành những mảnh nhỏ rơi xuống Nhân gian, làm cho mặt đất trở nên bình ổn, phong cảnh tươi tốt trở lại, phàm nhân không biết rằng trong nháy mắt thiên địa vạn vật trở lại như lúc ban đầu là do tinh phách của Thiên Quân biến thành.
Thiên Sử Giám ghi lại kết cục tai kiếp lần này của tam giới.
Xi Vưu bại trận, tự hủy thân. Thiên quân Hoàng Ca tọa hóa, Tịnh Vũ tiên Quân tiếp nhận vị trí, trở thành thiên quân đời tiếp theo. Ma quân Mặc Dạ quay về chấp chưởng Ma giới. Cốc Nhiễm tiên quan vì cứu vớt chúng sinh, dùng máu tế lửng chó trượng mà hi sinh thân mình, người yêu của hắn là A Ly cũng từ đó biến mất, không rõ tung tích.
Từ đó tam giới thái bình.
Lại có dã sử ghi rằng A Ly tự hủy tiên cốt, phóng thích tinh phách của Cốc Nhiễm trong lửng chó trượng, giúp cho hắn trùng sinh, mà A Ly vì mất tiên cốt nên trở thành lửng chó bình thường. Có người nói thường xuyên nhìn thấy một tiên nhân tuấn dật mang theo môt tiểu lửng chó đi lại trong tam giới, hành tung mơ hồ, có điều đi tới đâu nơi đó liền có xương gà lưu lại. Có người đoán Cốc Nhiễm tiên quân chưa chết mà đang đợi tiểu lửng chó lần nữa tu luyện thành người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT