Nhân gian, Vị Ương quốc, gió tuyết mù mịt, tuyết đọng từng lớp thật dày trên đường, lúc này đang là chạng vạng, gió thổi lạnh căm, trên đường rất ít người qua lại.

A Ly vừa đi, vừa xoa xoa đôi tay bị đồng lạnh, thật vất vả mới nhìn thấy một người đi ngang qua, nàng vội vàng nắm tay áo hắn hỏi

“Đại thúc, xin hỏi ngươi có biết Cung Dạ Kỳ ở đâu không?”

“Ngươi nói Nhị hoàng tử sao? Ta sao biết được hắn ở đâu, nhị hoàng tử đi ngao du, hành tung bất định, ngay cả hoàng thượng còn không biết, bá tánh bình dân như chúng ta sao có thể biết được mà nói” đại thúc trung niên ngạc nhiên đánh giá thiếu nữ làn da trắng như tuyết, hai mắt long lanh, chóp mũi đỏ hồng vì lạnh ở trước mặt.

“Vậy ngươi có biết hoàng cung ở đâu không?” A Ly lại hỏi.

“Tiểu cô nương, ngươi hỏi làm gì? Nhìn bộ dạng của ngươi không giống người Vị Ương quốc chúng ta” đại thúc nghi ngờ, đưa mắt nhìn chung quanh, xác định chỉ có một mình nàng chứ không còn ai khác thì trong lòng âm thầm bàn tính.

Thiếu nữ ngoại tộc này bộ dáng y như mỹ nhân, nếu đem bán vào kỹ viện thì nhất định sẽ kiếm được rất nhiều bạc, vừa may gần đây có một thanh lâu…

A Ly nóng vội, đang muốn hỏi tiếp thì sau lưng lại vang lên một giọng nói khác

“Cô nương, ta biết người ngươi muốn tìm đang ở đâu”

Vị đại thúc và A Ly trước đó không hề phát hiện có người, nàng này như đột nhiên từ đâu chui ra, quay đầu nhìn lại thì thấy một nữ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên đang đứng trong tuyết.

“Ngươi quan Cung Dạ Kỳ? ngươi có thể mang ta đi tìm hắn?” A Ly mừng rỡ, tới gần mỹ nhân mà nói, nam tử trung niên thấy mỹ nhân vừa đến thì thất thần đến mức quên hết những toan tính trong đầu.

Mỹ nhân rất thân mật gật đầu: “ đúng, hắn muốn ta đến mang ngươi đi gặp hắn”

A Ly nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ! coi như là hắn thức thời, mang ta đi gặp hắn đi”

Nàng rất muốn nhanh chóng gặp được Cung Dạ Kỳ. Nàng vụng trộm chuồn khỏi Ngũ Hành sơn, trèo đèo lội suối, chịu bao bao gian khổ tới Vị Ương quốc là muốn tìm Cung Dạ Kỳ, muốn hắn cho nàng một lời giải thích, nàng không cam lòng bị hắn trêu đùa. Nàng muốn Cung Dạ Kỳ và chúng sinh ở Ngũ Hành sơn một lời giải thích hợp lý.

Thực ra, không thể phủ nhận là nàng muốn gặp hắn. Mặc dù Tôn Ngộ Không đã nói nàng biết nàng bị Cung Dạ Kỳ lợi dụng nhưng nàng vẫn không kiềm được tưởng niệm đối với hắn.

Đi theo mỹ nhân tới một chỗ hẻo lánh, trong lòng A Ly bỗng dâng trào một cảm giác bất an mãnh liệt, hơn nữa khi mỹ nhân kia quay đầu mỉm cười đầy âm hiểm, A Ly theo bản năng đã xoay người bỏ chạy nhưng không ngờ lại xuất hiện thêm một nam nhân, mắt lộ hung quang, biểu tình hung ác.

“A Ly, chúng ta tìm ngươi thật khổ a” nam nhân hai mắt đỏ ngầu lên tiếng.

“Ta không quen các ngươi” A ly muốn đẩy nam nhân kia ra nhưng nàng dùng sức thế nào cũng không làm hắn nhúc nhích. A Ly sống ở Ngũ Hành sơn, gặp qua vô số yêu quái, nàng biết nam nhân mắt đỏ và mỹ nhân kia không phải người bình thường.

“Không sao, chúng ta biết ngươi là được rồi” nam nhân mắt đỏ ung dung đáp, không lo một phàm nhân như A Ly có thể thoát khỏi tầm mắt của hắn.

“Cùng nàng dong dài nhiều như vậy làm gì, làm chính sự quan trọng hơn!” Mỹ nhân có chút không kiên nhẫn.

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” A Ly thân mình run run, sau lưng có mỹ nhân rắn rết, trước mặt có nam nhân hung ác, A Ly cảm thấy rét lạnh thấu xương, sợ hãi tràn ngập, nàng không muốn chưa gặp được Cung Dạ Kỳ đã chết không minh bạch như vậy.

“Một lát nữa ngươi sẽ biết”



Trong chớp mắt, một thân hình gầy yếu đã bị chôn vùi trong tuyết, sinh mạng của A Ly ở nhân gian chấm dứt cùng một dòng máu tươi tuôn trào.

Thiên giới, Kim Dao cung.

Vì thân thể ở Nhân gian đã chết nên A Ly đã khôi phục thân phận và trí nhớ, đang bị Khổn Tiên thằng trói lại, nàng cuộn mình trong góc đại điện, nghiến răng nhìn ba bóng dáng đang đi tới đi lui trước mặt: Tịnh Vũ, Xi Vưu và Tô Phù Phong.

Giờ thì nàng đã hiểu rõ mọi chuyện, Tịnh Vũ tạo phản, còn có Tà thầ Xi Vưu và Tô Phù Phong là một phe. Không biết Cốc Nhiễm hiện giờ ra sao, Thiên giới như thế nào. Nàng còn nhớ rõ, khi nàng bị giam ở Thiên Đỉnh điểm, Thiên Quân đã tới tìm nàng, có nói Thiên giới sẽ có tai kiếp, chẳng lẽ chính là lúc này?

Làm sao bây giờ... Cốc Nhiễm... Ngươi ở đâu?

“A Ly, ngươi ngoan ngoãn đem phương pháp mở lửng chó trượng nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi” Tô Phù Phong ngồi xuống, đưa tay nắm cằm của A Ly, tựa tiếu phi tiếu nói

“Các ngươi vẫn nên giết ta đi” A ly trừng mắt, nhìn thẳng và Tô Phù Phong,không chút sợ hãi, có điên mới tin lời của nàng ta.

Xi Vưu hừ lạnh một tiếng, nâng tay muốn tát A Ly, đã bị Tịnh Vũ ngăn lại.

“Các ngươi đi ra trước đi, bản tôn muốn nói chuyện với nàng”

Tô Phù Phong cùng Xi Vưu đưa mắt nhìn nhau, dù sao Tịnh Vũ và A Ly cùng có giao tình, nếu để hắn thuyết phục nàng có khi sẽ có hiệu quả nên cùng nhau rời đi.

Xác định Xi Vưu cùng Tô Phù Phong đã rời đi, Tịnh Vũ mới di chuyển xe lăn đến bên A Ly.

“Tịnh Vũ, ngươi đừng hòng lấy được tin tức gì từ ta, ta sẽ không để ngươi được như ý. Ta hoàn toàn thất vọng về ngươi” A Ly dứt lời, nước mắt đã lăn dài trên má. Đúng, nàng rất tuyệt vọng, nàng không thể ngờ Tịnh Vũ lại làm phản, bình thường hắn rất tuân thủ thiên quy, làm việc ổn trọng, ai ngờ hắn lại thay đổi đến vậy.

Tịnh Vũ không nói lời nào, yên lặng nhìn A Ly.

A Ly thấy Tịnh Vũ không nói lời nào càng thêm tức giận, hít một hơi mắng to

“Bây giờ ta mới biết chủ mư đứng sau lưng sát hại toàn tộc của ta lại là ngươi, người ta tín nhiệm nhất. Tịnh Vũ, lòng dạ ngươi sao độc ác đến vậy, ngươi sao lại đối với ta như vậy? A Ly ta tự hỏi lòng chưa từng làm gì có lỗi với ngươi a”

“Câm miệng!” Tịnh Vũ rốt cục mở miệng, giọng điệu tức giận.

“Ta không im, ta muốn nói. Cốc Nhiễm vẫn luôn kiêu ngạo vì có người cháu như ngươi, nhưng ngươi đã đối với hắn thế nào? Tây Vương Mẫu là mẫu thân ngươi, Thiên Quân là đại bá của ngươi, thế nhưng ngươi lại nhẫn tâm thương tổn bọn họ. Tịnh Vũ, ngươi nói đi, nói ngươi chỉ bị Xi Vưu mê hoặc…ngươi không thực sự muốn đoạt vị…tất cả vẫn còn kịp”

Nói đến đây, thanh âm A Ly trở nên nghẹn ngào, tuyệt vọng.

“Không còn kịp rồi! A Ly, ta không muốn thương tổn ngươi, ngươi đừng ép ta” Tịnh Vũ không muốn giải thích nhiều, hai tay nắm lại thành quyền, nổi cả gân xanh.

“Vậy thì giết ta đi…” A Ly nhắm mắt, ngẩng đầu lên, nàng quyết không nói ra phương pháp mở lửng chó trượng.

“Không, ta sẽ không để ngươi chết, ta muốn chậm rãi tra tấn ngươi, cho đến khi ngươi nói ra ra phương pháp mở lửng chó trượng” khóe miệng Tịnh Vũ nhếch lên, không còn là nụ cười ấm áp như trước nữa.

“Ngươi làm gì! Không cần...!” A Ly giãy dụa muối lùi lại nhưng tòn thân bị trói chỉ có thể trơ mắt nhìn Tịnh Vũ cởi bỏ từng kiện quần áo của nàng.

Thì ra hắn nói tra tấn là muốn vũ nhục nàng…chiếm đoạt thân thể của nàng.

Tịnh Vũ ôm A Ly vào lòng, rốt cuộc không áp chế được dục vọng, hắn muốn A Ly, hắn muốn đã tám ngàn năm rồi, hôm nay có lẽ hắn đã được đền bù, nhưng không theo cách mà hắn mong muốn.

A Ly liều mạng hô to, thậm chí là cầu xin Tịnh Vũ, nam nhân này điên rồi. Hắn hung hăn gặm cắn mặt của nàng, môi của nàng, gáy của nàng, ngực của nàng…

Ngoài cửa, Tô Phù Phong cười đến ái muội, liếc nhìn Xi Vưu, rốt cuộc cũng yên tâm rời đi.

Cảm giác hai bóng dáng giám thị ngoài cửa đã biến mất, Tịnh Vũ liền dừng lại, nhặt lấy quần áo tán loạn trên mặt đất phủ lên người A Ly.

A Ly kinh ngạc, run rẩy mặc lại quần áo, mỗi tấc da thịt bị hắn hôn qua đều ẩn ẩn đau.

“Thực xin lỗi...” Tịnh Vũ tựa đầu chôn ở  gáy A Ly, giọng điệu không còn lạnh băng như trước, mà thấp giọng áy náy như một đứa nhỏ biết sai.

“Ách...” A Ly không biết nên như thế nào cho phải, kinh hồn chưa định.

“A Ly... Ta không có cách nào... Ta chỉ có thể ủy khuất ngươi, ta chỉ có thể làm cho ngươi hận ta để cho Xi Vư bọn hắn tin tưởng ta. A Ly…ta mệt mỏi quá”

Đây là những lời thực lòng của Tịnh Vũ sao? Hắn nói hắn mệt mỏi…A Ly hít sâu một hơi, nàng không hiểu thế nào nữa, Tịnh Vũ đột nhiên thay đổi làm nàng đoán không ra.

“Làm cho ta hận ngươi để bọn Xi Vưu tin tưởng ngươi là sao?” A Ly cúi đầu nhìn Tịnh Vũ đang dựa vào vai nàng, hai mắt của hắn lại lệ quang lưng tròng.

“A Ly, bọn Xi Vưu sẽ nhanh chóng quay lại, ngươi nghe kỹ đây, mặc kệ ngươi tin hay không thì ta thực sự không có làm phản, ta dùng phương thức của ta để bảo toàn Thiên giới, lửng chó trượng đúng là ở trong tay ta, ta cần ngươi giúp, nếu không thì không ai có thể cứu được Thiên giới, Thiên Quân sẽ chết, mẫu hậu ta cũng vậy mà Cốc Nhiễm cũng sẽ chết” Tịnh Vũ thở dài, bình tĩnh nhìn lại A Ly.

A Ly kinh ngạc nói không nên lời.

Tịnh Vũ cảm thán một tiếng, lại cảnh giác đưa mắt nhìn bên ngoài, kề sát vào tai A Ly nói nhỏ:

“Tô Phù Phong mang theo Xi Vưu tìm ta hợp tác, nếu ta lúc ấy không đáp ứng chỉ sợ người đầu tiên chết là ta, cho nên ta giả với đáp ứng hợp tác với hắn, lợi dụng việc nằm vùng để chờ đợi thời cơ phản công. Ta vốn không muốn liên lụy tới ngươi nhưng tình thế trước mắt không ổn, ta cảm giác ta không thể khống chế Xi Vưu được nữa, nếu ta không tiến vào Thiên Nguyên điện thì Xi Vưu sẽ bỏ qua con cờ như ta mà tự mình ra trận, cho nên ta phải mở được lửng chó trượng, sử dụng sức mạnh trong đó để đối phó với Xi Vưu”

Thấy A Ly vẫn lắng nghe, Tịnh Vũ lại hỏi

“A Ly ngươi hiểu ý ta không?”

“Tịnh Vũ, ngươi không có gạt ta?” A Ly hít sâu một hơi, chẳng lẽ nàng thật sự hiểu lầm Tịnh Vũ?

“Không có.” Tịnh Vũ trả lời trảm đinh chặt sắt.

A Ly trầm mặc rất lâu, nàng không biết nàng có nên tin tưởng Tịnh Vũ hay không.

“Muốn ta nói cho ngươi biết phương pháp cũng có thể, ” A Ly dừng lại, nhìn thấy Tịnh Vũ trong mắt thoáng hiện hào quang, lại tiếp tục nói, “Ngươi phải làm cho ta thấy Cốc Nhiễm, xác định hắn bình an vô sự thì ta sẽ nói cho ngươi biết”

Quang mang trong mắt Tịnh Vũ vừa sáng lên đã vội tắt, nói đi nói lại, người duy nhất A Ly quan tâm vẫn là Cốc Nhiễm.

“Ta không thể mang ngươi đi gặp Cốc Nhiễm, cho dù ta đáp ứng ngươi, Xi Vưu nhất định sẽ không gật đầu.” Tịnh Vũ hình như có khó xử.

“Nga? Ta đây nhất định sẽ không nói ra phương pháp.” A Ly mất mát, nàng hiện tại chỉ có một tâm nguyện này.

Tịnh Vũ nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu, dù thật lòng hắn trăm ngàn lần không muốn A Ly gặp lại Cốc Nhiễm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play