A Ly nghĩ rằng linh hồn của mình đã rời khỏi thân thể, nếu không sao có một luồng ánh sáng màu lam bao phủ toàn thân nàng? Cùng lúc đó, sự rung động của ngọn núi cũng dần dần dịu lại rồi tắt hắn, A Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra là có vị thần tiên nào ra tay cứu giúp rồi.
“Chắn ta giả chết.”
Bên dưới tảng đá hình tròn vang lên một tiếng rống giận, tiếp theo là sương đen dâng dày đặc, muốn che phủ cả lam quang, có vài con chim đã rơi xuống đất, phong ấn Xi Vưu, sát khí quá nặng.
Tốt lắm, coi như được giải thoát, chết sẽ không còn đau nữa, A Ly chịu không nổi ép buộc mà ngất đi.
Tịnh Vũ cảm thấy không ổn, quay đầu tìm Cốc Nhiễm lại không thấy hắn đâu, Tịnh Vũ chỉ có thể thở dài một hơi, xem ra là…
“Bạch Hổ, ngươi thay bản tôn đến Nam Thiên môn điều mười vạn thiên binh, một ngàn thiên tướng đến đây trợ giúp, Xi Vưu sẽ đột phá phong ấn”
Thanh âm của Tịnh Vũ có chút run rẩy, sương đen có thể lấn át pháp lực của hắn, xem lăn bằng bạch ngọc dưới thân mơ hồ có dấu vết nứt rạn. Xe lăn này hắn đã dùng suốt tám ngàn năm, là dùng bạch ngọc luyện hóa rất có linh thức, cho nên nó cùng với Tịnh Vũ đã hợp thành một thể, người chết vật hủy.
Bạch Hổ gào lên một tiếng rồi hướng về phía Cửu Trọng Thiên mà chạy như điên, lúc này trong không trung, mây đen dày đặc.
Tịnh Vũ cố gắng chống đỡ, hắn không muốn chưa nhìn thấy Xi Vưu đã hi sinh, cường địch như vậy thật đúng như chờ mong của hắn.
Đúng lúc này Tịnh Vũ phát hiện trong không gian tối đen như mực đến mức xòe bàn tay cũng không thấy rõ, đột nhiên xuất hiện một đóa tường vân lóa mắt, chăm chú nhìn xem thì ra là Cốc Nhiễm đang ở trên núi.
“Thúc thúc, ngươi muốn làm gì?” Tịnh Vũ la to, nhưng những tiếng ầm ầm vang lên đã nhấn chìm thanh âm của hắn.
Chỉ thấy Cốc Nhiễm vẻ mặt tự tại tới gần khối đá hình tròn, dọc theo đó mơ hồ nhìn thấy vết máu còn chưa khô.
“Tiểu mao tặc nào dám hủy di tích của phụ vương bản tôn, nếu bắt được nhất định sẽ không có giơ cao đánh khẽ”
Nhìn kỹ mới thấy trên khối đá tròn có mấy hàng chữ, đò là Sáng Thế Thần Bàn Cổ hạ bút, Bàn Cổ đã hóa thành trời đất, cơ hồ không còn lưu lại cái gì cho hậu nhân tưởng niệm nên nhìn thấy di tích bị hỏng cũng hiểu được tâm tình tức giận của Cốc Nhiễm.
Cốc Nhiễm chớp mắt, ánh sáng màu tím bao phủ toàn thân, thần kiếm Côn Ngô trong nháy mắt cũng xuất hiện trong tay hắn, đây chính là đệ nhất thần khí của thiên giới, nhưng mà chủ nhân trở nên vô dụng, nó cũng trở thành phế vật. Cốc Nhiễm có tiên khí hộ thể nên tà vật không thể tiếp cận. mà hắn cũng không biết cách dùng Côn Ngô, chỉ có khi đánh nhau với Minh Chiêu tiên quân thì mới chiếm được chút uy phong, thực ra Côn Ngô là thần khí, bản thân đã có pháp lực, năng lực như Minh Chiêu thì có thể chống lại mấy chiêu.
Nay Côn Ngô ở trên tay Cốc Nhiễm lại giống như một cái đao mổ trâu, Cốc Nhiễm duỗi ngón trỏ của tay trái, khẽ vuốt lên lưỡi kiếm, muốn Côn Ngô cắt lấy ngón tay của hắn.
“Lão Côn a, ngươi cắt thì cũng thôi đi, ta biết ngươi thích Kim Kiếm trong tay Thiên Quân, nếu ngươi giúp ta việc này, ta liền thay ngươi làm mối có được không?’ ý của Cốc Nhiễm đã quá rõ ràng, sẽ cướp Kim Kiếm của Thiên Quân về cho Côn Ngô làm áp trại phu nhân, bởi vì hắn biết Kim Kiếm trong tay Thiên Quân cũng là vật phụ vương lưu lại cho hắn, xuất phát từ tình cảm với phụ vương và sự tôn trọng đối với Kim Kiếm, Thiên Quân nhất định sẽ không cùng Cốc Nhiễm hồ nháo.
Côn Ngô là thần khí, không có hình thể cụ thể, không có yêu hận nhưng lại có linh thức, có năng lực cùng chủ nhân trao đổi. Run rẩy, làm như rất thống khổ mà kháng cự, Cốc Nhiễm chính là lấy hắn và Kim Kiếm ra trêu chọc, xưa nay thần khí sẽ không tổn thương chủ nhân của mình, đó là vì lòng trung thành.
“Ngu trung” Cốc Nhiễm nhíu mày, không để ý Côn Ngô có nguyện ý hay không, tự cắt ngón tay của mình, cảm giác đau nhức truyền đến, máu đỏ tuôn ra
Khi máu của Cốc Nhiễm chảy ra, chấn động của Ký Châu dường như nhỏ lại, Tịnh Vũ yên lặng nhìn Cốc Nhiễm sờ tới sờ lui trên tảng đá tròn, không biết hắn trong lúc đại họa lâm đầu còn nghiên cứu tảng đá kia làm gì? Nếu Cốc Nhiễm gặp chuyện không may, hắn không biết phải giải thích như thế nào với Thiên Quân và mẫu hậu, nhưng lúc này thân hắn còn lo chưa xong, nên không có cách nào để ý tới Cốc Nhiễm, chỉ có thể mong hắn tự cầu nhiều phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT