Lục địa không thể so với thiên cung, lục địa có ngày vào đêm giao nhau, khi đến bên sườn núi Ký Châu thì trời đã tối đen, A Ly đột nhiên cảm thấy rất hoài niệm thiên cung luôn là ban ngày, ít ra có thể nhìn rõ đường đi phía trước.
Có lẽ vì mất máu quá nhiều cũng có thể vì đau đớn nên A Ly sức cùng lực kiệt té nhào xuống mặt đất, miệng vết thương trên lưng vẫn còn rỉ máu, mồ hôi cùng máu theo lông của nàng chảy xuôi xuống khe đá. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng A Ly dường như nhìn thấy tảng đá trên mặt đất có phát sinh biến đổi, nháy mắt khi máu thấm vào thì tảng đá tỏa sáng rồi tiếp theo đó cả ngọn núi bắt đầu chấn động.
Không phải là động đất chứ? Ký Châu này tốt xấu gì cũng là một nơi tiên sơn bảo địa, tốt xấu gì cũng từng là nơi phong ấn một vị thần thời viễn cổ là Xi Vưu Tà Thần, nếu rung động đến tà thần viễn cỗ thì cũng không đến mức gây động đất chứ?
Ngọn núi rung động dữ dội, A Ly không còn sức lực để làm gì, chỉ có thể tiếp nhận sự chấn động của ngọn núi. Ôi, xem ra là làng không thể đi nổi, A Ly cắn cắn môi, ai biểu ngươi tham ăn. Giờ thì tốt rồi, Viêm Châu còn chưa tới, mạng nhỏ đã sắp tiêu tùng, ai bảo ngươi miệng tiện. Người ta nói có gà nướng cho ngươi ăn liền đi theo người ta, cũng không nghĩ xem có mạng để ăn hay không, chẳng lẽ là do ngày thường ăn quá nhiều gà nên giờ oan hồ của chúng bám theo đòi mạng nàng?
A Ly lúc này ý thức đả bắt đầu hỗn loạn, suy nghĩ miên man.
Phía chân trời bỗng lóe lên hai luồng sáng, một tím một lam, tựa hồ như phát hiện ra sự dị thường của Ký Châu, hai luồng sáng nhanh chóng di chuyển về phía bên này.
“Không ổn, phong ấn của Xi Vưu bị lung lay” bên trong nguồn sáng màu lam hiện ra khuôn mặt của Tịnh Vũ, mà bên cạnh hắn là Bạch Hổ uy phong lẫm lẫm.
“Di, xem ra lão gia hỏa này không chịu nổi tịch mịch” trong nguồn ánh sáng trắng truyền ra âm thanh.
Tịnh Vũ nghe Cốc Nhiễm nói vậy thì ngượng ngùng ho khan một tiếng. nếu hắn nhớ không lầm thì Bàn Cổ khai sáng thiên địa, còn Xi Vưu thì hình như nhỏ hơn Cốc Nhiễm mấy ngàn tuổi, ba tiếng “ lão gia hỏa” này lẽ ra Cốc Nhiễm phải dùng để gọi chính mình mới đúng a. Đương nhiên chuyện này Tịnh Vũ chỉ dám nghĩ trong lòng, không có gan nói ra miệng.
“Thúc thúc, ngươi cứ ở trên tầng mây, ta xuống chỉnh sửa phong ấn, nếu Xi Vưu thực sự thoát ra ngoài thì ngươi nhanh chóng quay về tìm viện binh, Xi Vưu hiện thế lần nữa thì tam giới nhất định sẽ màu chảy thành sông, nhất định không thể bỏ qua”
“A, ta có thể bỏ trốn trước sao?” Cốc Nhiễm vừa dứt lời, Tịnh Vũ đã mang Bạch Hổ bay đến cách Ký Châu mười thước thì dừng lại.
Chỉ thấy Tịnh Vũ nhắm mắt, hai tay hợp thành chữ thập, miệng niệm chú kết ấn, một đạo ánh sáng màu lam từ long bàn tay hắn bắn về phía đỉnh núi, Bạch Hổ bên cạnh hắn thì thủ thế chờ đợi tác chiến.
“Chậc chậc, cháu của ta quả là chiến thần thiên giới, khí thế này thực sự là mê chết người”
Cốc Nhiễm nằm ngửa trên đám mây, hai chân bắt chéo, Tô Phù Phong mang A Ly đi không được bao lâu thì hắn và Tịnh Vũ đã bị Thái Ất Chân Nhân mời đi nghe giảng, cho nên giờ mới có thời gian đến Tô phủ tìm A Ly, chắc tiểu gia hỏa kia đã nếm không ít đau khổ đi? Không ngờ bị lão gia hỏa Xi Vưu không an phận, tốt nhất đừng làm hắn chậm trễ thời gian đi đón A Ly mới được.
Nghĩ đến A Ly ngày thường bày ra vẻ mặt thối thí kiêu ngạo, Cốc Nhiễm không khỏi mỉm cười, mới nửa ngày không gặp, hắn đã thấy nhớ mong A Ly.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT