Editor: Mai Tuyết Vân

Trước tiên, mọi người tiến vào khu ăn uống, thì mới biết cô gái này tên là Phương Di. 

Cô vốn là con gái của ông chủ siêu thị, khi mạt thế vì ba cô phát sốt nhập viện, nên cô mới đến đây, tạm thời quản lý nơi này. Sau khi Phương Di đến đây, bởi vì không thích sống và làm việc ở đây, nên đã cho nhân viên nghỉ mấy ngày, còn chuẩn bị gọi bạn bè đến đây tụ họp.

Vậy mà, cô còn chưa đợi được bạn, đã nhận được điện thoại, nói có người cắn người, ăn thịt người, sau đó cô lại xem TV, mới biết chuyện gì đang xảy ra, bởi vì sợ hãi nên cô mới trực tiếp khóa cửa lại. 

Ở trong siêu thị lâu như vậy, cô lại không thấy một ai, may mắn là nơi đây có đủ thức ăn cho cô. Cứ như vậy, cô đợi từng ngày cuối cùng cũng có người đến.

Sau khi thương lượng với mọi người, kết quả cuối cùng, cô gái đồng ý chia thức ăn với họ, nhưng họ phải dẫn cô theo, cô không muốn sống một mình ở chỗ này.

Mọi người hỏi cô muốn đi đâu, có muốn đi tìm ba mình hay không. Nhưng Phương Di bĩu môi, tỏ ý không đi, ba cô có thể đã biến thành zombie rồi. Đầu tiên cô muốn đi theo xe, khi nào đến thành phố rồi lại nói.

Nghe cô gái nói thế, Bạch Nhược Oánh tỏ ý không sao cả, người nhà họ Bạch cũng như vậy, chỉ cô gái bên cạnh Trình Vĩ, Tiểu Vũ, là không vui vẻ gì. Bởi vì cô cảm nhận được, ánh mắt không phù hợp của cô gái kia nhìn Trình Vĩ. 

Sau đó Bạch Nhược Oánh đổ xăng đầy xe, lại lấy thêm vài thùng xăng bỏ vào trong xe. Mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây một đêm cho khỏe, ngày thứ hai lại xuất phát. 

Không phải cô không nhìn ra ánh mắt của Phương Di với Trình Vĩ, nhưng mà đây là thời đại máu tanh đen tối, phụ nữ chỉ là phái yếu, hay bị kỳ thị. Nếu không có đàn ông bảo vệ, phụ nữ sẽ chỉ là thức ăn trong miệng zombie, huống chi dáng vẻ của chàng trai này không tệ. 

Chỉ là tất cả những chuyện này không có liên quan đến cô, đời trước cô như vậy đã đủ rồi, đời này cô cũng không muốn dựa vào đàn ông để sinh tồn.

Ngày thứ hai, mọi người đeo balo, mang tất cả thức ăn bỏ vào xe chở hàng, Trình Vĩ cũng tìm được vũ khí tiện tay ở đây. Trong lúc mọi người chuẩn bị ra cửa, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ xe truyền đến. Mọi người đều nhìn ra ngoài, chỉ thấy một người đàn ông nhếch nhác, lái một chiếc xe nhỏ cũ kỹ, tiến về phía này. 

Nhìn dáng vẻ đầu bù tóc rối của anh ta, ngoại trừ mẹ con Bạch Nhược Oánh thì hai cô gái còn lại đều cau mày.

"Rốt cuộc đến khu ăn uống rồi, đổ một ít xăng, từ thuận thể lấy thêm chút đồ ăn.’’ Nghe được giọng nói của anh ta, Bạch Nhược Oánh nhìn kỹ lại, hóa ra là người quen. Đây không phải là người cô đã gọi điện thông báo đối phương nên cẩn thận sao. Bạn học Lưu Minh, người này đời trước còn từng cứu cô một mạng đấy.

"Ah, thì ra nơi này còn người à, chào mọi người, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người sống. Mọi người không chứ, trong thành phố rất dọa người, nhiều zombie như thế. Qủa nhiên là phiên bản hiện thực của phim mối nguy hiểm ngày X mà. Đúng rồi, tôi là Lưu Minh, mọi người cứ gọi là Tiểu Minh là được, à, cô gái xinh đẹp này có chút quen mắt này.’’ Từ lúc mới bước xuống xe, anh ta liền cau nhàu theo thói quen, cuối cùng anh ta nhìn thấy Bạch Nhược Oánh, cảm thấy Bạch Nhược Oánh có chút quen mặt.

"À, tôi nhớ ra rồi, cậu là bạn học trường XX với tôi, Bạch Nhược Oánh."

Nhìn người gọi mình hai tiếng bạn học, cô không còn gì để nói.

"Xin chào, Lưu Minh."

"Thật sự là cậu sao, Bạch Nhược Oánh." Nghe tiếng cô gái trả lời, anh ta vui mừng chạy đến: “Tớ thật sự phải cảm ơn cậu, khi cậu gọi điện cho tớ, tớ còn đang ngủ, may mà có cậu, tớ mới không ra khỏi cửa. Ha ha, không hổ danh là bạn học cũ, ngồi cùng một bàn với tớ, tớ còn đang nghĩ ngày đó là ai đã gọi điện cho tớ, thì ra là cậu, cảm ơn, cảm ơn. Đúng rồi, mọi người muốn đi đâu vậy?’’

"Thành phố C, cậu chuẩn bị đi đâu?"

"Tớ? Tớ cũng không biết, cậu cũng biết từ nhỏ tớ đã lớn lên cùng với bà nôi, mấy năm trước bà nội cũng đã qua đời rồi. Cho nên tớ không còn vướng bận, chẳng qua xe của cậu rất tốt, cậu có thể mang tớ theo không, tớ cũng có thể giết zombie đấy.’’ Lưu Minh sợ cô không tin, còn cố tình xắn tay áo lên.

Im lặng nhìn hành động của Lưu Minh, trán Bạch Nhược Oánh đổ đầy mồ hôi, "Được rồi, không cần phô bày, lên xe thôi."

Sau đó, trong sự không vui của hai cô gái, Lưu Minh leo lên xe. 

"Woa, nơi đây đúng là lợi hại, thật giỏi mà, Bạch Nhược Oánh cậu thật trâu bò, xe này làm thế nào vậy, đúng là lợi hại. Tớ cũng muốn có một cái, tốn không ít tiền đâu, nhìn xem chút này, còn có cả cửa sổ, xe chở hàng có cửa sổ, cậu nói xem, cậu nói tớ nghe xem, ha ha ha, quá trâu bò…’’ Nghe lời nói của Lưu Minh, hai cô gái bên kia dịch ra xa, không muốn chạm vào con hàng khác người này.

Bạch Nhược Oánh nghe Lưu Minh nói, cười khổ một cái rồi thay ca lái xe với ông Hình, bên tay lái phụ là ông bà Bạch, sau đó cô thở dài, haizz! 

Xe chạy trên đường với tốc độ cao, nhìn về phía xe, ông Hình dừng xe lại.

Người bên trong phát hiện xe đã ngừng lại, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mọi người đều kinh ngạc há miệng.

"Trời ạ, đây mới thật sự là giao thông tắc nghẽn mà." Lần này Lưu Minh nói rất đúng, xem ra, từ đầu đã có người lái xe trên xa lộ, muốn rời khỏi thành phố này. Nhưng không nghĩ rằng người bên cạnh mình lại biến thành zombie, sau đó đâm xe liên hoàn, rồi tắc nghẽn ở đây.

Nhìn đống xe bỏ không trước mặt, lại nhìn đám zombie không mắt đang lượn quanh phía xa: “Con đương này chúng ta không thể đi được nữa, xem ra chỉ có thể đi đường khác mà thôi.’’ Giong nói của Bạch Nhược Oánh thức tỉnh mọi người, lúc này, cũng không có ai phản đối.

Nghĩ tới việc đi đường khác sẽ phải đi qua một xóm nhỏ, như vậy sẽ gặp nguy hiểm như trước. Nhưng khi nhìn cảnh trước mặt, xe của họ vốn không thể qua được, nghĩ đến đây mọi người đều an tĩnh ngồi trong xe.

Đêm đen dần buông xuống, Bạch Nhược Oánh lái xe hàng đi càng nhanh, đây là một con đường nhỏ vắng vẻ, ngoài trừ ánh trăng thì không có một tia sáng nào. Cô đã uống nước suối trong không gian, lúc này cô vẫn còn rất tỉnh táo, mà ở buồng xe phía sau, mọi người đều đắp chăn bông mềm mại, ngủ rất thoải mái. Xung quanh ngoại trừ tiếng động cơ xe của họ thì hoàn toàn yên tĩnh, cả đoạn đường giống như trước đây, yên tĩnh không hề có chuyện gì xảy ra cả.

Cô vừa lái xe, vừa nhìn đồng hồ, hóa ra trong lúc cô không để ý thì trời đã ửng sáng rồi. Bạch Nhược Oánh thở dài một hơi, dừng xe lại, quyết định nhắm mắt dưỡng thần.

Giờ phút này, trong lòng Bạch Nhược Oánh có hàng vạn suy nghĩ, nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua. Lại nghĩ đến tình hình thế giới bây giờ, trận động đất ngày đó, hóa ra hiện tại có rất nhiều thứ không giống với những việc cô đã trải qua ở kiếp trước. Như vậy thì ngoại trừ việc cô biết nhiều điều bên ngoài hơn một chút, thì cũng đã không còn ưu thế của kẻ sống lại.

Nhớ ngày hôm đó, cô gái vì sự an toàn bản thân, mà bán đứng người yêu đã bảo vệ mình, Bạch Nhược Oánh mỉm cười khinh bỉ.

Con người vốn ích kỷ, chẳng qua khi ở xã hội văn minh, còn một ít phép tắc gò bó. Nhưng mạt thế không giống vậy, ngay khi mạt thế vừa bắt đầu đã có một số người lộ ra bản chất thật. Đây chỉ mới kết khởi đầu của mạt thế, bây giờ mặc dù zombie rất đáng sợ, nhưng sau này ở thời tận thế đã không còn bất cứ điều gì ràng buộc, vậy thì đáng sợ nhất không phải là zombie nữa rồi. 

Bạch Nhược Oánh đang suy nghĩ thì đột nhiên mở mắt ra, cô nhìn đằng trước rồi hét lớn: “Mau dậy thôi, có cái gì đó đang đến.’’

Nghe được giọng nói của cô, mọi người mơ màng mở mắt, họ còn chưa kịp tỉnh ngủ, ngáp một cái thật to, khóe miệng của Lưu Minh còn có vệt nước miếng khả nghi.

"Chết tiệt, bọn chúng tới đây vì cái gì, tại sao lại nhiều như vậy?’’ Cô cau mày, nhỏ giọng mắng.

Mọi người nhìn bên ngoài, không có gì cả, bọn họ nghi hoặc nhìn về phía cô.

Cảm giác thứ ở phía xa cách mình càng lúc càng gần, cô chau mày lại, mặc dù xe hàng của cô rất kiên cố, nhưng sợ là chỉ chống đỡ được một lúc. Răng của những thứ kia rất lợi hại, xem như toàn xe gia cố sắt thép, còn bánh xe thì sao đây.

"Đóng kỹ cửa sổ!" Bạch Nhược Oánh vừa nói vừa nổ máy, chuẩn bị rời đi, vì cô dùng thần thức cảm ứng được, ở phía xa kia có một đám zombie chuột. Ở phía trước bọn chúng có mấy người đang chạy, vừa nhìn đã biết bọn chúng do đám người này dẫn đến.

Zombie thú ở tận thế đáng sợ nhất chính là cả một đàn, động tác của chúng nhanh nhẹn, hàm răng và móng vuốt sắc bén. Còn mang virus zombie, nếu như người bị chúng bắt được, cứ như vậy từng mảng da thịt sẽ bị chúng hung hăng cào xé. Đến cuối cùng, nếu như có may mắn sống sót trừ miệng của chúng, thì họ cũng sẽ trở thành zombie mà thôi.

Cô dùng thần thức dò xét, đàn zombie chuột đã rất gần chỗ cô, bọn chúng vẫn đuổi theo đám người phía trước, có một số kẻ đã bỏ mạng trong miệng chúng rồi. Dần dần, khi đám zombie chuột và mấy người kia đến nơi cô có thể thấy bằng mắt, thì cô đã khởi động xe chạy đi, lúc này mọi người mới thấy rõ đám lố nhố đen đen ấy.

Vừa muốn lái xe chạy đi, thì đột nhiên cô ngẩn người, Bạch Nhược Oánh nhìn về phía người chạy đầu tiên kia. Bóng dáng cao lớn anh tuấn mang theo vài phần nhếch nhác, cô cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

"Tiểu Oánh, Tiểu Oánh?" Nhìn thấy Bạch Nhược Oánh đang ngẩn người, bà Bạch đẩy nhẹ cô một cái, rồi lại nhìn về phía mấy người đang liều mạng chạy đến chỗ mình, bà Bạch lại xoay sang nhìn cô.

Bạch Nhược Oánh bị mẹ đẩy mấy cái, rốt cuộc lấy lại tinh thần, phản ứng kịp thời. Nhìn thấy ý tứ trong đôi mắt của mẹ, cuối cùng đành bất đắc dĩ đạp chân ga, trong nháy mắt đã lái xe lao ra ngoài. Tất nhiên xe của cô lao về phía mấy người đang bị bầy zombie chuột truy đuổi kia. Xe hàng đã được đặc biệt gia cố thép chịu lực, cộng thêm tiếng động cơ khiến mấy người đang chạy trốn phát hiện ra, hơn nữ ở nơi này ban đêm rất yên tĩnh.

Nhìn thấy hành động của Bạch Nhược Oánh, người trong buồng xe đều hiểu cô muốn làm gì, Lưu Minh suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống tay lái phụ.

"Nhược Oánh, thật ra thì tớ có dị năng, là hệ băng. Lát nữa cậu lái xe đến gần mấy người kia, tớ sẽ cố gắng hết sức dựng một bức tường băng phía sau bọn họ. Mặc dù không thể nói là chịu được bao lâu, nhưng tớ nghĩ cũng đủ để mấy người họ lên xe.’’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play