"Sau tai họa lần này tin rằng ai cũng hiểu, virus zombie có thể lây lan, zombie chỉ biết ăn thịt người, nếu bị chúng cắn phải hoặc bị thương, trong vòng hai giờ người đó sẽ trở thành zombie. Để đảm bảo an toàn cho mọi người, xin hãy nghiêm túc kiểm tra đừng giấu giếm.’’
Mọi người vốn còn đang muốn kiểm tra lẫn nhau, nhưng khi nghe sĩ quan kia nói xong đều không tự chủ được mà đứng cách xa người bên cạnh.
Bạch Nhược Oánh khinh thường trong lòng, nhìn dáng vẻ của sĩ quan kia cô biết anh ta đã sớm phát hiện ra tình hình hiện nay, tuy nhiên vẫn còn cố gắng giấu diếm mọi người.
“Anh không bị zombie làm bị thương đúng không?’’ Sĩ quan nhìn người đã phát ra cầu lửa.
Anh ta nghe sĩ quan hỏi thì cúi đầu, kiểm tra toàn thân một lần, xác định không có bất kỳ vết thương nào mới lắc đầu một cái.
"Chàng trai à, để tránh những chuyện không may nên chúng tôi sẽ cách ly anh trong hai giờ, cũng vì nghĩ cho an toàn của mọi người, hy vọng anh hiểu cho.’’
"Được thôi." Chàng trai gật đầu.
"Anh ta, anh ta bị thương." Trong lúc này, có một cô gái hét lên, chỉ vào chàng trai bên cạnh.
"Em… em… tôi… Không phải, là do tôi bị ngã, nên bị thương, không phải do zombie cắn trúng.’’ Anh ta không dám tin nhìn cô gái, đây chính là người anh ta yêu thương âm thầm bảo vệ sao?
"Ai biết có phải anh bị zombie cào trúng hay không, anh cũng đi cách ly đi, ngộ nhỡ biến thành zombie cũng đừng lây cho tôi.’’
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn của cô gái, chàng trai khiếp sợ trong lòng, anh nhìn những người xung quanh đang nhanh chóng lùi xa khỏi anh mấy mét. Chàng trai tức giận đi ra một bên, sau đó có mấy người bị thương, đều bị cô lập, trong đó còn có vài người lính.
Sĩ quan hạ lệnh cho binh sĩ canh giữ những người bị cách ly ở nơi cách đây mấy mét, nếu có hiện tượng kỳ lạ thì lập tức nổ súng.
Bạch Nhược Oánh không quan tâm chuyện của người khác.
Lúc này có hai người bị cách ly, chuẩn bị rời đi.
"Hai người muốn đi đâu?" Trong lúc họ đang rời đi thì có người phát hiện ra.
"Chúng tôi trở về lấy xe, tự mình rời đi. Không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian với các người.’’ Nói xong họ xoay người rời đi.
"Đứng lại, không được nhúc nhích, hai tiếng còn chưa hết, hai người cứ rời đi như vậy. Ai biết được có trở thành zombie hay không?’’ Đúng lúc ấy, một binh sĩ bị thương gọi hai người lại, bấy giờ mọi người đều nhìn về phía họ.
"Đúng vậy, hai giờ còn chưa qua, ai mà biết được hai người có trở thành zombie rồi quay đầu đối phó chúng tôi hay không?’’
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Muốn đi cũng phải đợi hai tiếng sau hãy đi, chúng tôi không thể giữ lại nguy cơ tiềm ẩn. Này anh lính, nếu bọn họ không nghe lời, muốn rời khỏi đây, các anh cứ nổ súng bắn chết họ đi.’’
“Đúng vậy, rất có thể họ đã bị zombie cào trúng, sợ khi biến thành zombie sẽ bị giết, nên mới muốn rời đi trước.’’
Nghe lời nói của những kẻ không bị thương, một câu kia vừa dứt, người đàn ông vừa muốn rời đi cau mày lại.
"Được, chúng tôi sẽ chờ hết hai tiếng.’’ Nhưng khi nhìn thấy họng súng đen ngòm, và những khuôn mặt tức giận của đám người chung quanh. Cuối cùng anh ta cũng không còn cách nào khác, ngoài việc ngồi xuống chờ đợi.
Bạch Nhược Oánh không để ý đến chuyện xảy ra bên này, cô đang nhìn về phía cô gái khi nãy. Nếu cô nhớ không nhầm, thì cô ta chính là người đã tố giác người yêu của mình bị thương. Ha ha, phụ nữ thông minh sẽ đi tìm núi để dựa, cô ta biết năng lực của người yêu mình không mạnh, không bảo vệ được cô ta, chẳng phải cô ta sẽ chịu thiệt rồi ư.
Chẳng qua, hình như cô ta vẫn chưa phát hiện ra, người yêu của mình đã thức tỉnh dị nặng rồi. Cô ăn cứ vào tinh thần lực do đối phương phát ra mà phán đoán, hình như anh ta là dị năng giả hệ sức mạnh.
Nhìn cô ta đang nói cười ngọt ngào với gả đàn ông cao lớn cường tráng đứng bên cạnh. Rồi lại nhìn chàng trai bị cô ta tố giác, vẻ mặt của anh ta khi bị cách ly rất phẫn nộ và khổ sở.
Rõ ràng cô ta biết gả đàn ông cường tráng bên cạnh mình bị thương, nhưng cô ta lại nói người yêu mình bị thương trước. Sau đó tự mình kiểm tra gả kia, cố ý bỏ qua vết thương của gả, điều đó khiến tên kia nhìn cô ta mấy lần. Ha ha, có ý tứ, rất tốt, rất nhanh sẽ có kịch hay để xem rồi.
Thời gian trôi qua từng chút một, người của hai bên cũng cách nhau rất xa, nếu bên nào xảy ra biến dị, bên kia cũng không đến mức bị thương ngay lập tức.
Trời dần tối, Bạch Nhược Oánh vẫn nhìn đôi nam nữ đối diện kia. Lúc này, cô ta vẫn ríu ra ríu rít nói như cũ, còn vẻ mặt của tên kia thì càng ngày càng cứng ngắc.
"Được, đã đến giờ, thu súng." Sĩ quan ra lệnh một tiếng, ngay sau đó: "A!" Một tiếng hét thảm thiết vang lên, chỉ nhìn thấy trong bóng đêm mờ mịt, một người đàn ông ôm lấy một cô gái, cuồng bạo cắn lên cổ cô ta. Nếu là trước kia, đây sẽ là một màn mập mờ đến cỡ nào, nhưng ngày hôm nay, nhìn tên kia cắn lên da thịt trên cổ cô gái, nhai nuốt xuống bụng mình, ặc, đúng là buồn nôn.
Mấy người bị thương đang cách ly lại không có chuyện gì, nhưng phía đối diện lại xảy ra việc như vậy. Binh sĩ tỏ ra rất lúng túng, anh ta móc súng bắn nát đầu gả đàn ông kia, rồi bắn cô gái bên cạnh, sau đó chạy sang một bên rồi ngồi bệt xuống.
"Hôm nay, khi nhìn thấy zombie, mẹ phát hiện tốc độ của chúng hình như rất nhanh.’’ Bà Bạch nói. Nghe mẹ nói vậy, cô biết zombie đã tiến hóa.
"Tình huống hiện nay, chúng ta có phải đi cùng bọn họ nữa không?’’ Nghe bà Bạch hỏi, ông Bạch cũng chay mày, ông cũng phát hiện ra điều này, vừa mới bắt đầu còn cho là ảo giác của chính mình, không nghĩ đến vợ ông cũng nhận ra.
"Chúng ta tự mình đi thôi, trực tiếp tới thành phố B, nơi đó là thủ đô của đất nước, anh nghĩ căn cứ ở nơi đó phải hoàn thiện đầu tiên.’’ Ông Hình nói thế, cô gật đầu một cái. Đúng rồi, đời trước cô chưa từng đến thành phố B. Nhưng lúc ở các khu an toàn khác có nghe nói qua, thành phố B là nơi khôi phục nhanh nhất, vũ khí cũng hoàn thiện tốt nhất. Tuy thế, lúc đó cô lại nghĩ tự mình đi thành phố B nói ra dễ như vậy sao?
Trời vừa sáng, nhin những người già yếu bên cạnh, sĩ quan cau mày lại, lúc này Bạch Nhược Oánh lại chạy về phía anh ta.
Nhìn người thiếu nữ trước mắt, Lãnh Nhược Vũ cả kinh trong lòng, trước đây anh ta không hề chú ý đến cô ấy. Nhưng hôm nay vừa nhìn lại phát hiện ra thiếu nữ trước mắt, mang dáng vẻ thanh tú, còn đôi mắt kia giống như có thể hút hồn người khác vậy.
"Xin chào, có chuyện gì."
"Chúng tôi quyết định tự mình đi, nên đến từ biệt anh.’’ Nói xong cô không nói gì thêm nữa, đi về phía xe nhà mình. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, trong lòng anh ta không biết nên trả lời thế nào, chỉ gật đầu một cái: “Lên đường thuận lời, chúc các cô may mắn.’’ Anh ta sẽ không ép buộc mọi người nhất định phải đi cùng mình, mỗi người đều có tự do, cho dù là ở cuối thời cũng vậy.
Con đường tiến về phía thành phố S đã bị sụp, Bạch Nhược Oánh chỉ có thể lái xe vòng qua thành phố, đi một đường khác. Nhìn thành phố vốn phồn hoa rực rỡ, hôm nay lại một khoảnh điêu tàn, đường phố vốn náo nhiệt, nay một người sống cũng không có, khắp nơi đều là xác người vương vãi. Bạch Nhược Oán cảm thán trong lòng, đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng thét chói tai của một cô gái.
"Mọi người nhìn kia!" Sau đó bà Bạch trừng to hai mắt nhìn người đàn ông đang lái chiếc xe mô tô, nhanh chóng thoát ra từ giữa đám zombie. Phía sau xe của anh ta, còn có một cô gái tóc dài, nhìn dáng vẻ rất xinh đẹp. Anh ta lái xe không tốt lắm, cho nên từ xa nhìn lại, bọn họ tránh né hết sức khó khăn
"Chúng ta đi cứu bọn họ thôi." Nhìn tình cảnh ấy, tình mẩu tử của bà Bạch trỗi dậy, cô đành phải dừng xe nơi khoảng đất sạch sẽ phía. Xe vừa mới dừng lại, chiếc mô tô phía sau cũng đuổi đến, anh ta thắng gấp, từ trên xe nhảy xuống, sau đó xoay người bế cô gái xuống xe. Sải bước đi về xe chở hàng, nhìn người một nhà trước mắt, cô gái xinh đẹp kia còn níu chặt lấy cánh tay của anh ta, vừa nhìn đã biết cô ấy còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau hoảng sợ vừa rồi.
“Tên tôi là Trình Vĩ, cảm ơn mọi người.’’ Chàng trai tự giới thiệu tên mình, diện mạo của anh ta rất tuấn tú, cảm kích chào hỏi người nhà họ Bạch. Anh ta mang theo cô gái lên buồng xe phía sau, thiếu nữ tìm chỗ ngồi xuống, anh ta không nghĩ rằng bên trong buồng xe hàng còn có mấy cửa sổ. Cửa sổ này mở từ bên trong, phía ngoài cửa sổ bằng sắc, nếu bên trong không mở thì sẽ không nhận ra, anh ta mở cửa sổ ra, trong nháy mắt buồng xe sáng hơn rất nhiều.
Bà Bạch cầm lấy một ít thức ăn đưa cho hai người, cô gái kia rưng rưng cảm ơn.
Nhìn zombie vây xung quanh, cô đạp ga lái xe thẳng ra ngoài.
"Sao hai người lại ở đây? Vì sao vẫn còn ở lại thành phố này?’’ Ông Bạch hỏi chàng trai.
"Chúng tôi vốn muốn đi tìm nơi đóng quân của quân đội, nhưng còn chưa kịp tới đó thì đã xảy ra đông đất. Vất vả lắm động đất mới dừng, chúng tôi lại gặp phải zombie, đúng rồi, mọi người có nhìn thấy quân đội không?’’
"Bọn họ ở bên kia, hai người muốn đến đó ư, lại ngược đường với chúng tôi.’’ Nghe ông Bạch nói, chàng trai suy nghĩ một chút: “Vậy mọi người định đi đâu?’’
"Chúng tôi chuẩn bị đến thành phố C, xem thử người thân có còn ở đó hay không?’’ Ông Bạch trả lời chàng trai.
"Được rồi, tôi không có vướng bận ai, nhưng Tiểu Vũ lại là người thành phố C. Mọi người có thể dẫn chúng tôi đi thành phố C không?’’ Nghe anh ta nói thế, cô gái liếc nhìn chàng trai một cái, rồi lại tiếp tục ăn thức ăn trên tay.
Bạch Nhược Oánh vừa lái xe vừa nhìn phía ngoài cửa sổ, zombie khiến người khác kinh sợ lắc lư không mục đích ở khắp ngõ nhỏ phố lớn, xương trắng và máu tươi khắp nơi….
Cũng may, chỉ có một nửa thành phố xảy ra động đất, nhưng bởi vì ảnh hưởng của nó mà đường đi vẫn có rất nhiều trở ngại. Rốt cuộc cô cũng lái xe vượt qua được những khó khăn kia, sắp đến ngoại ô cuối cùng đường đi cũng thông thoáng, lúc này cách đó không xa có một trạm dừng chân đổ xăng thu hút sự chú ý của mọi người
"Hiện tại xăng trong xe không nhiều lắm, với thức ăn cũng không còn dư. Ở đó có một khu ăn uống, đây cũng là ngoại ô, người cũng không có nhiều, tin rằng zombie cũng không nhiều lắm. Bây giờ, chúng ta đến đó trước, lấy nhiều thức ăn và xăng một chút.’’ Bạch Nhược Oánh nói xong lái xe qua, dĩ nhiên là trong không gian của cô và mẹ đã có đủ rồi, nhưng bây giờ trong xe có thêm hai người lạ, cái gì cũng nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Khi bọn họ đến nơi, thì phát hiện cửa lớn của khu ăn uống đã bị khóa từ bên trong, chẳng lẽ còn có người sống sót?
Bọn họ nhìn nhau, chàng trai tiến lên gõ cửa: “Bên trong có ai không?’’ Vừa mới bắt đầu gọi không có người đáp lại, nhưng không âu sau, cô đã nghe có người bên trong siêu thị đáp lại: “Các người là người sao?’’ Là một giọng nữ.
"Đúng, chúng tôi mới lái xe từ trong thành phố đến. " Trình Vĩ trả lời.
Không lâu sau, cửa siêu thị mở ra, lộ ra một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng bệch, một cô gái xinh đẹp động lòng người. Cô ăn mặc rất phong phanh, còn rất hấp dẫn, khi cô gái mở cửa nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn, nước mắt của cô liền chảy xuống: “Thật đáng sợ, cũng may, còn có người đến.’’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT