*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoàng cung Chiêu Nhân Điện, dưới mái đình, bên trên được treo hơn trăm viên lưu ly. Hóa ra nơi này là do Chu Nguyên Chương làm cho trưởng nữ đích tôn của mình là Giang Đô quận chúa, đem tẩm cung của nàng để lân cận Càn Thanh cung để nàng thình thoảng có thể qua thăm hỏi, an ủi lão.
Bên ngoài Chiêu Nhân Điện là chằng chịt các lầu điện, bên phải là một hồ nước. Giang Đô quận chúa thuở nhỏ không quen tiếp xúc với mọi người bên ngoài cho nên Chu Nguyên Chương liền theo sở thích của nàng đem Chiêu Nhân Điện trở thành một sân độc lập trong Hoàng cung.
Giờ phút này, thần tình Giang Đô quận chúa cô đơn đang ngồi nghỉ mát trong đình bên cạnh hồ nước, đôi mắt xinh đẹp đang si ngốc nhìn từng vòng sóng lăn tăn trên mặt nước, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
Xuân đến các loài hoa lại nở, là thời điểm vạn vật thức tỉnh. Vì sao một người mang thân phận tôn quý như quận chúa lại mang vài phần xuân khuê u oán?
Cung oanh trăm chuyển sầu ghét nghe thấy, lương yến song thê lão hưu đố. (1)
Đối với một nữ tử mà nói thâm cung tịch mịch là một điều đáng sợ nhất đối với nàng.
Vốn dĩ là đối với cuộc sống bất bắc dĩ này, Giang Đô quận chúa cũng dịu dàng, ít nói, từ lúc sinh ra đến giờ nàng chưa bao giờ làm chuyện gì khác. Chu Nguyên Chương đối với con cháu quản giáo vô cùng nghiêm khắc, không cho phép nàng làm ra hành động gì. Nàng tựa như một chú cừu nhỏ ngoan ngoãn, vô hại yên lặng tiếp nhận vận mệnh của mình. Từ nhỏ đã đọc thi thư, học nữ công yên lặng chờ ngày xuất giá, sau đó đội mũ phượng, quàng khăn lên vai theo nghi lễ của Hoàng gia gả cho Cảnh Tuyền nhi tử của Trường Hưng Hầu Cảnh Bỉnh Văn sau đó giúp chồng nuôi dạy con cái, sống như thế cho đến hết đời.
Hết thảy mọi việc đều rõ rằng như vậy, nữ nhân trong thời đại này không phải là chỉ có vậy thôi sao?
Nhưng lời nói của Trần Oanh Nhi lại giống như một cái hộp, bên trong hộp lại chứa đầy những điều thần bí, khi nàng mở hộp này ra thì những điều thần bí này liền chiếm cứ trái tim nàng.Một ý niệm điên cuồng bỗng nảy sinh trong lòng của nàng..
Ta đã đụng vào chỗ ấy của hắn, danh tiết của ta đã bị ô uế, làm sao có thể tái giá được? Trên đời này ngoài trừ Tiêu Phàm ra thì ta còn biết gả cho ai nữa?
Tiêu nhi là loại người…?
Nghĩ đến phía trước Võ Anh điện có một tên nam tử trẻ tuổi vẻ mặt nho nhã, lạnh nhạt mỉm cười, thần thái ung dung, phong độ, bình tĩnh ( thua GOP ka 1 tý thôi kưng
) làm cho người khác nhìn vào trong lòng cảm thấy ấm áp, thoái mái. Tâm hồn thiếu nữ không khỏi nhảy dựng lên, nghĩ đến đây khuôn mặt xinh đợp của Giang Đô quận chúa bỗng đỏ lên, nhuộm đầy hai gò má.
Nghe nói hắn còn chưa lấy phu nhân, như vậy ta cùng với hắn có khả năng… hay không?
Giang Đô quận chúa thở dài. Tiện tay ngắt một đóa hoa đào đang nở rộ, nằng cắn môi, trong ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện vài phần xấu hổ, con ngươi đen bóng bỗng chột dạ liền ngắm nhìn chung quanh, xác định xung quanh không có người. Nàng liền cẩn thận dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình tháo từng mảnh hoa xuống, miệng không ngừng thì thào thì thầm:
- Go, no go, go, no go…
Cuối cùng cánh hoa đã ngắt xong, kết quả là : không đi.
Giang Đô quận chúa ngây người ra một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bỗng trở nên thât vọng.
Nữ nhân trời sinh chẳng những chơi xấu cùng người khác, đối với bản thân mình cũng chơi xấu nữa, dịu dàng như quận chúa cũng không phải là một người ngoại lệ .
Giang Đô quận chúa lại cắn môi, quỳnh ti( cái mũi xinh đẹp) hừ nhẹ tự nhủ:
- Vừa rồi không tinh, play again
Dứt lời nàng đối với hành vi chơi xấu của mình cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, vì thế nào liền cúi đầu che miệng nở nụ cười, sau đó lại ngắt xuống một đóa hoa đào bắt đầu lẩm nhẩm:
- Đi, không đi, đi, không đi
Kết quả cuối cùng vẫn là không đi. Giang Đô quận chúa buồn bực cầm cánh hoa tàn trong tay hung hắn ném vào hồ nước, sau đó đứng lên nói:
- Vì sao không thể đi? Oánh nhi đã nói qua, hạnh phục của nữ nhân có thể nắm giữ ở trong tay! Ta vì sao lại không thể? Hừ, vả lại là ta cũng đi qua nhìn Hoàng đệ một lát, có liên quan gì đến hắn đâu? Ta chỉ là thuận tiện hỏi thăm nhân phẩm người duới trướng của Hoàng đệ như thế nào,thân làm tỷ tỷ quan tâm đến hoàng đệ không được sao?
Một phen tự giải thích, lừa dối qua đi. Giang Đô quận chúa cuối cùng cũng .cắn chặt răng quyết định
- Mặc Ngọc, Mặc Ngọc! Tiểu ni tử này lại chạy đi đâu rồi?
- Quận chúa điện hạ, có nô tỳ!
Thị nữ Mặc Ngọc từ trong chạy ra nói
Khuôn mặt của Giang Đô quận chúa đã khôi phục lại vẻ dịu dàng, lạnh lùng nói:
- Đi, mau đi chuẩn bị loan giá, ta muốn đi đến Đông cung nhìn xem Hoàng đệ.
Đông cung thiên điện
Chu Doãn Văn thân mang Hoàng phục hằng ngày đang ngóng chờ Tiêu Phàm.
Chu Nguyên Chương quyết định tạm hoãn việc thảo luận tước phiên, điều này làm cho Chu Doãn Văn cảm thấy bất an. Hắn sợ nếu việc này bị gác lại, sau khi Chu Nguyên Chương mất đi thì vấn đề này nếu để hắn đi giải quyết thì có thể phiền toái hơn gấp trăm ngàn lần so với hiện tại.
Chu Nguyên Chương là phụ hoàng của đám Vương gia, hắn nếu quyết đoán đưa ra một sắc lệnh thì đám Vương gia đều phải nghe theo.
Sau khi Chu Doãn Văn hắn lên ngôi thì tính là cái gì? Hắn chẳng qua cũng chỉ là cháu trai của đám Vương gia mà thôi, nếu hắn hạ mệnh lệnh thì đám bọn hắn sẽ nghe theo sao? Nếu Hoàng tổ phụ quy thiên, đám Vương gia có binh hùng tướng mạnh, trấn giữ tứ phương, rất khó cam đoan rằng bọn chúng sẽ thành tâm phụng hắn là chủ. Đặc biệt là vài ngày trước đó tại ngự hoa viên, Yến Vương Chu Lâm đối với hắn lại bất kính, về sau Chu Doãn Văn đối với đám Vương gia cần phải cảnh giác cao hơn.
Tước phiên! Nhất định phải tước phiên! Nhất định phải giải quyết nó, bằng không tương lai khi hắn lên ngôi chắc chắn khắp nơi sẽ bị quản chế, đến lúc đó sẽ không hợp quy tắc quân thần, uy nghiêm của Hoàng gia sợ sẽ mất sạch ở trong tay hắn. Đám thần tử, chư hầu đều có thể lấn hắn, làm Hoàng đế như hắn thì như thế nào đây?
Từ xa, thân ảnh của Tiêu Phàm đã xuất hiện, thần thái thản nhiên dạo chơi ngoài sân, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, đôi mắt đang dạt dào ý cười nhìn Chu Doãn Văn, thần sắc Chu Doãn Văn trở nên vui vẻ, bất chấp chờ Tiêu Phàm tới điện, hắn đã chạy nhanh ra ngoài, một tay giữ chặt Tiêu Phàm kéo Tiêu Phàm đi ra ngoài.
- Tiêu Thị Độc mau đi theo ta tiến cung gặp Hoàng tổ phụ ngay….
- Điện hạ, không có việc gì tiến cung để làm gì?
Chu Doãn Văn gấp đến độ dậm chân nói:
- Còn có thể là chuyện gì? Khuyên Hoàng tổ phụ quyết tâm tước phiên nha! Ngày hôm qua người nói đúng, tước phiên không khó cái khó chính là Hoàng tổ phụ không hạ quyết tâm được, chúng ta mau tới khuyên người đi.
Tiêu Phàm tay thoáng giãy dụa, lắc đầu nói:
- Muốn đi thì người đi đi, ta không đi!
- Vì cái gì?
Chu Doãn Văn ngạc nhiên hỏi
-Thời cơ chưa đến, đi cũng như không
- Như thế nào thời cơ lại chưa đến? Hôm nay chư Vương đều có mặt ở kinh sư, chỉ cần Hoàng tổ phụ ra lệnh một câu, lệnh cho chư Vương không được rời kinh rồi tự hành hủy bỏ địa phương của từng người. Không phải là tốt sao? Bọn họ đang ở trong kinh sư, không binh không mã ai dám không tuân theo? Đây rõ ràng là một thời cơ tốt nha!
- Ta nói thời cơ không phải là chỉ đám Vương gia kia, mà là do Bệ hạ không quyết tâm được.
Chu Doãn Văn vội la lên:
- Chúng ta phải đi khuyên nhủ Hoàng tổ phụ, người không thể hạ quyết tâm sao?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Ngươi cảm thấy Bệ hạ là loại người tùy tiện để ngươi có thể khuyên sao?
Chu Doãn Văn cả giận:
- Không thử thì làm sao biết. Ngươi, ngươi là bằng hữu của ta, lại là Đông cung thị độc như thế nào lại không hướng về phía ta.
Tiêu Phàm cũng dần dần mất đi kiên nhẫn, nhíu mày nói:
- Ngươi nói cái gì thế? Ta không hướng về ngươi thì hướng về ai? Vấn đề hiện là chúng ta đi khuyên Bệ hạ không được, ngược lại nếu nhiều lời sẽ làm cho Bệ hạ sinh ra phản cảm, như thế không phải là hỏng bét sao?
- Ta là Tôn nhi của Hoàng tổ phụ như thế nào người lại phản cảm đói với ta? Nói cho cùng là ngươi không muốn giúp ta.
- Đám Vương gia cũng là con của Bệ hạ, lòng bàn tay, mu bàn tay cũng là thịt ngươi kêu Bệ hạ nên làm như thế nào?
Tiêu Phàm nóng nảy nói
- Ta mặc kệ! Ta là người Hoàng tổ phụ yêu thương nhất khẳng định người sẽ thiên lệch về ta, chúng ta chỉ cần khuyên người hạ quyết tâm thôi.
- Ngươi!
Tiêu Phàm không khỏi chán nản, tên gia hỏa này sao lại bốc đồng như thế? Một chút đạo lý như thế cũng không hiểu được.
Ba!
Tiêu Phàm hung hăng đập một phát vào ngay trán Chu Doãn Văn
Chu Doãn Văn bụm lấy cái trán, hai mắt chớp chớp, nước mắt đảo quanh cả hốc mắt
- Mùi vị bị có đánh quen thuộc không?
Tiêu Phàm xả được cơn giận, vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều.
Chu Doãn Văn ủy khuất nhìn hắn, mím môi gật gật đầu.
- Hiện tại chúng ta có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện không?
Chu Doãn Văn rưng rưng gật đầu.
Tiêu Phàm vui mừng nở nụ cười nói:
- Như vậy là được rồi, phàm là chuyện lớn, chuyện nhỏ trong thiên hạ cũng không thoát khỏi chữ “ LÝ”, chuyện gì cũng có thể hảo hảo thương lượng. Chúng ta đều lấy đức phục chúng mà.
Chu Doãn Văn lau nước mắt, ủy khuât dẫn Tiêu Phàm đi vào bên trong điện.
- Biết rõ lấy đức phục chúng vậy mà ngươi còn đánh ta
- Thần ăn nói vụng về giảng đạo lý rất phiền, chỉ thích động thủ thôi..
- Chỉ được lần này, lần sau không được đánh người a.
- Nếu không nghe lời thì sẽ đánh.
Bên trong điện.
Tên thái giám sau khi dâng trà thì lẳng lặng lui ra.
Tiêu Phàm nhìn chung quanh hỏi:
- Ngươi vội vã tiến cung khuyên Bệ hạ, không biết có phải là do Hoàng tiên sinh xúi giục ngươi đi phải không?
Chu Doãn Văn đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Cái gì mà Hoàng tiên sinh xúi giục? Tự ta không biết đưa ra chủ kiến hay sao? Người cũng sẽ lớn lên, sau khi lớn lên đương nhiên có thể tự đưa ra quyết định rồi.
Tiêu Phàm cười nói:
- Một quyết định hấp tấp như vậy, lại vội vàng chạy vào nội cung, ta trước kia lại không thấy tính nôn nóng này của nhà ngươi nhà. Hắc hắc, đừng giấu diếm nữa, ta biết là Hoàng tiên sinh đang trốn ở chỗ này.
Nói xong Tiêu Phàm đứng lên, đi chung quanh bên trong điện, lớn tiếng nói:
- Hoàng tiên sinh, xuất hiện đi người đừng lẩn trốn nữa, trên đời này làm gì có đạo lý tiên sinh né trốn đệ tử nha.
Chu Doãn Văn tức giận đến độ giậm chân nói:
- Ngươi như thế nào lại không tin ta?
Tiêu Phàm không để ý đến hắn, vẫn tìm tòi mọi nơi, đến cái bàn, cái ghế cũng không tha, tìm cả một vòng lớn cũng không thấy bóng dáng của Hoàng Tử Trừng
Chu Doãn Phàm nói:
- Ngươi nên hết hy vọng đi. Hoàng tiên sinh chính là đương thời Đại nho, như thế nào lại cùng với đệ tử chơi cái trò trốn tìm này?
Tiêu Phàm gật gật đầu, cuối cùng cũng không tìm kiếm nữa:
- Được ròi, ta tin đó là chủ kiến của ngươi, ngươi sẽ không để cho ngươi khác xúi giục.
Chu Doãn Văn được Tiêu Phàm khẳng định như vậy tức khắc vẻ mặt liền hớn hở.
Tiếp theo, Tiêu Phàm đột nhiên thò tay vào chén trà bên cạnh bàn, đưa cái chén đưa về sau, vẻ mặt nghiêm nghị chỉ vào chén trà đang bốc khói nóng hô lớn:
- Hoàng tiên sinh, đừng trốn, ta nhìn thấy ngươi rồi, ngươi lại trốn ở trong chén chè này, hãy xuất hiện đi! Cẩn thận kẻo chết đuối đấy!
Chu Doãn Văn mặt đen thui, lau mồ hôi
Sau khi cười đùa một phen, hai người khôi phục lại vẻ đúng đắn.
Chu Doãn Văn vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Tiêu thị độc, theo như lời ngươi nói thì thời cơ đến cuối cùng là có ý gì?
Tiêu Phàm nói:
- Ta cảm thấy bệ hạ có khả năng không muốn tước phiên, ít nhất là người không muốn hạ chỉ xuống.
Chu Doãn Văn kinh ngạc nói:
- Vì cái gì? Hoàng tổ phụ đã biết đủ loại chính sách tai hại của đám Vương gia, như thế nào lại không nguyện ý tước phiên?
Tiêu Phàm cười nói:
- Sự tình tước phiên có liên quan đến giang sơn xã tắc của Đại Minh chứ không đơn giản như tưởng tượng của ngươi đâu.
- Chỉ giáo cho
- Các Vương gia được bệ hạ cho trấn giữ nơi biên cảnh, chấp chưởng một địa phương, tự tụ tập binh quyền có thể nói trong đất ấy Vương gia là kẻ thống trị. Ngươi có biết vì sao lúc trước Bệ hạ cho đám Vương gia kia quyền lực như thế không?
Chu Doãn Văn từ từ suy nghĩ rồi nói:
- Vì người muốn hoàn toàn nắm giữ thiên hạ, giống như Hán cao tổ Lưu Mão mặc dù dĩ phiên nhưng vẫn tăng cường để khống chế các địa phương ấy.
Tiêu Phàm gật đầu nói:
- Không sai, các đời đế vương trước cũng đồng dạng như vậy. Trước khi khởi sự, Bệ hạ không phải là môn phiệt thế gia cũng không phải xuất thân từ danh gia vọng tộc. Người khởi sự từ giang hồ cho nên không có nhân mạch lớn, không có gia tộc kiên cố càng không có ảnh hưởng đến các gia tộc thế gia kia. Sau khi đánh chiếm được giang sơn, người lại không tín nhiệm đối với đám người trí thức, đám quan lại cùng thần tử, đặc biệt là sau khi Hồ Duy Dung mưu phản thì người đối với đám thần tử lại càng không yên lòng. Thế nhưng quốc gia lại rộng lớn như thế thì người cần tìm bao nhiêu người để giúp người thống trị nha. Tuy nói mọi chuyện trong thiên hạ điều do triều đình quyết định, Hoàng đế chí cao vô thượng điều đó không sai, nhưng mà thiên hạ rộng lớn như vậy thì một mình hắn phải làm sao bây giờ? Khắp cả thiên hạ này, ai là kẻ đáng giá để Bệ hạ tín nhiệm đây?
Chu Doãn Văn nghe vậy thì con mắt liền ngời sáng nói:
- Đương nhiên là các Vương gia rồi, bọn họ là tôn nhi của Hoàng tổ phụ.
Tiêu Phàm cười nói:
- Đúng, bởi vì lúc ấy tình thế cấp bách ngoại trừ đám tôn nhi của Chu gia ra thì Bệ hạ còn có thể tin tưởng ai? Chỉ có đem quân chính( quân sự + chính trị) của các nơi giao cho các Vương gia, sau đó dùng thân phận phụ thân cùng Hoàng đế để ra lệnh cho bọn họ, chỉ có như thế Bệ hạ mới cảm thấy yên tâm. Thiên hạ này ai cũng có khả năng tạo phản nhưng nhi tử lại không thể tạo phản đối với phụ thân, đúng không? Đây là kế sách thi hành tất yếu tại lúc Bệ hạ đang dồi dào tuổi xuân, chính sách được đưa ra không thể không nói là người làm rất đúng.
Chu Duẫn Phần im lặng cả nửa ngày nói:
- Nhưng bây giờ!
Tiêu Phàm cười tiếp nói:
- Nhưng bây giờ thì không được, trên đời này không có chính nào hiệu quả vĩnh viễn cả, mọi quyết sách đều phải dựa vào tình thế của thiên hạ cả, chính sách đối với Vương gia cũng giống như thế. Hôm nay, bệ hạ tuổi đã cao, nói phạm húy(phạm vào điều kiêng kị) chứ bệ hạ cũng sống được thêm vài năm nữa, chỉ sợ kế sách đối với đám Vương gia sẽ biến mất mà tai hại hơn là bọn chúng sẽ âm thầm hình thành tai họa lớn, vì thế tước phiên là việc cần phải làm.
- Vậy sao ngươi nói thời cơ còn chưa đến?
Tiêu Phàm thở dài:
- Thời cơ quả thật là chưa đến, việc tước phiên chỉ có thể chậm rãi chờ đợi mà thôi.
Chu Doãn Văn chần chờ nói:
- Hoàng tổ phụ cũng không muốn làm tổn thương đến tình phụ tử cho nên mới do dự sao?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Không muốn tổn thương tình cảm là một chuyện, Bệ hạ là một người rất có lý trí. Ta hỏi người nếu như tước Phiên thành công thì ngươi nói Bệ hạ sẽ an bài đám bọn họ ra sao?
Chu Duẫn Phần bật thốt lên nói:
- Đương nhiên là phải giải trừ quyền hành rồi giam lỏng ở Kinh sư.
Tiêu Phàm nhìn hắn thản nhiên nói:
- Vậy việc phong ấp trước kia làm sao bây giờ? Giao cho ai đến để thống trị? Đám Vương gia thì không có khả năng, đám thần tử kia lại có khả năng sao? Các triều đại Hoàng đế trước, phế đế tự lập ngôi chẳng lẽ bọn chúng không dám làm sao? Thời Tam quốc có Đổng Trác, Tào Tào, Đường có Lý Uyên, Tống có Triệu Khuông Dâng, Trần có Kiều Dịch khoác hoàng bào, bọn chúng vì sao lại lớn mật làm ra như vậy?
Đôi mắt Chu Doãn Văn đều thẳng, sau cả nửa ngày mới ủ rũ nói:
- Dương nhiên là bọn chúng cầm binh trong tay thừa dịp đế nhược thần cường( Hoàng đế nhu nhược, thần tử hùng mạnh) mà lên soán vị.
- Có tiền lệ của đời trước để lại thì ngươi cảm thấy Bệ hạ sẽ yên tâm để các thần tử khác nắm lấy quân quyền sao?
Chu Duẫn Văn liền ảm đạm lắc đầu.
- Cho nên Bệ hạ không muốn tước phiên thực ra là người không yên lòng đối với các thần tử khác. Nói không dễ nghe chứ tương lai nếu ngươi không đảm đương nổi ngôi vị Hoàng đế này, ngươi bị vị Hoàng thúc soán ngôi thì giang sơn này vẫn là của họ Chu, nói đến nói đi thiên hạ này vẫn là của Chu Minh, nhưng nếu là ngoại thần soán vị thì thiên hạ Chu Minh này ở đâu, ở chỗ nào? Bệ hạ vất vả cả đời mới đánh đổ được giang sơn, khẳng định người sẽ không muốn chứng kiến vương triều Đại Minh đoản mệnh, cho nên người không muốn tước phiên là có thâm ý của người.
Cả người Chu Doãn Văn chấn động , ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:
- Ngươi là nói .
Tiêu Phàm giơ tay cản lại:
- Không thể nói
Nhìn vào bộ dáng suy nghĩ của Chu Dãan Văn, Tiêu Phàm lại ung dung nói:
- Hôm nay Bệ hạ đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, kế sách dành cho Vương gia tuy nói là có hại nhưng nếu tước phiên thì binh quyền các nơi sẽ do các ngoại thần nắm giữ như thế tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, nếu ngươi là Bệ hạ thì ngươi sẽ làm như thế nào?
- Ta!
Chu Doãn Văn nghẹn lời
- Bệ hạ thật sự là hy vọng vào ngươi, tương lai nếu ngươi đã yên vị thì tốt nhất tìm biện pháp ôn hoà mà giải quyết vấn đề này.Dã tâm cùng thực lực có quan hệ với nhau, đã có thực lực thì dã tâm sẽ bành trướng, thực lực yếu đi thì bọn chúng sẽ biết yên phận. Cho nên, tương lai ngươi phải làm thực lực của bọn họ suy yếu đi, tỷ như tương lai Yến vương có thực lực lớn thì tất nhiên là sẽ có dị tâm, khẳng định là có tình toán, không có khả năng yên phận mà làm một Vương gia. Ngươi thử nghĩ xem nếu như hắn có năng lực soán vị cuối cùng lại không soán thì kết quả sẽ ra sao?
Sẽ như thế nào? Chu Doãn Văn suy nhĩ nát óc, có thể soán mà không soán kết quả tự nhiên là “ sẽ bị triều đình làm suy yếu” hoặc “ giữa đường đứt hoăng (2) “ hoặc là “ tự lập một quốc gia khác”
- Kết quả sẽ như thế nào?
Chu Doãn Văn không nhịn được hỏi.
Tiêu Phàm nhìn vẻ mặt mờ mịt của Chu Doãn Văn, nhàn nhạt nói:
- Kết quả là sẽ bị những Vương gia khác khinh bỉ chứ sao.
Chu Doãn Văn:
…..
Chú thích:
(1): là một câu trong bài thơ Thượng Dương Nhân – Bạch Cư Dị
Thượng Dương Nhân
Tác giả: Bạch Cư Dị
Thượng Dương nhân! Thượng Dương nhân!
Hồng nhan ám lão, bạch phát tân.
Lục y giám sử thủ cung môn,
Nhất bế Thượng Dương đa thiểu xuân?
Huyền tông mạt tuế sơ tuyển nhập
Nhập thời thập lục, kim lục thập,
Đồng thời thái trạch bách dư nhân,
Linh lạc niên thâm tàn thử thân.
Ức tích thôn bi biệt thân tộc,
Phù nhập xa trung bất giao khốc.
Giai vân nhập nội tiện thừa ân,
Kiểm tự phù dung, hung tự ngọc
Vị dung quân vương đắc kiến diện,
Dĩ bị Dương phi dao trắc mục
Đố linh tiềm phối Thượng Dương cung,
Nhất sinh toại hướng không phòng túc.
Túc không phòng, thu dạ trường,
Dạ trường vô mỵ thiên bất minh.
Cảnh cảnh tàn đăng bối bích ảnh,
Tiêu tiêu ám vũ đả song thanh.
Xuân nhật trì,
Nhật trì độc toạ thiên nan mộ,
Cung oanh bách chuyển sầu yếm văn
Lương yến song thê lão hưu đố,
Oanh quy yến khứ trường tiễu nhiên,
Xuân vãng thu lai bất ký niên,
Duy hướng thâm cung vọng minh nguyệt.
Đông tây tú ngũ bách hồi viên.
Kim nhật cung trung niên tối lão,
Đại gia dao tứ thượng thư hiệu,
Tiểu đầu hài lý trách y thường,
Thanh đại điểm mi, mi tế trường.
Ngoại nhân bất kiến, kiến ưng tiếu,
Thiên Bảo mạt niên thời thế trang!
Thượng Dương nhân, khổ tối đa,
Thiếu diệc khổ, lão diệc khổ,
Thiếu khổ, lão khổ lưỡng như hà?
Quân bất kiến,
Tích thời Lã Thượng mỹ nhân phú,
Hựu bất kiến.
Kim nhật Thượng Dương cung nhân bạch phát ca
Dịch Nghĩa
Người cung Thượng Dương! người cung Thượng Dương!
Má hồng âm thầm già, tóc ngày bạc thêm.
Quan thái giám áo xanh, cắt cho việc canh cửa cung.
Từ khi giam vào cung Thượng Dương, đến nay trải đã bao xuân
Cuối đời Huyền Tông (2) bắt đầu tuyển vào,
Lúc vào mười sáu, nay sáu mươi tuổi.
Cùng một lớp tuyển có hơn trăm người,
Lâu năm rơi rụng, nay còn thân tàn này sót lại.
Nhớ khi nuốt sầu từ biệt thân thích, họ hàng,
Bị dìu lên xe, không cho khóc
Ai cũng bào vào cung là được nhờ ơn ngay,
Má đỏ như hoa sen, ngực trắng như ngọc.
Chưa được vua trông thấy mặt,
Đã bị nàng Dương (3) lườm tự đằng xa.
Vì ghen nên ngầm sai đầy vào cung Thượng Dương,
Thế là cả đời nằm suông trong buồng vắng.
Nằm buồng vắng, đêm thu dài.
Đêm dài không ngủ, trời mãi chẳng sáng.
Lẻ loi đèn tàn, bóng in trên vách,
Mưa đêm rả rích, tiếng đập ngoài song,
Ngày xuân trôi chầm chậm
Ngày chầm chậm, ngồi một mình, trời mãi chẳng chiều.
Oanh trong cung líu lo trăm giọng, buồn nghe đã chán tai.
Én đậu sóng đôi trên giường nọ, tuổi già không còn ghen tị.
Oanh về, én tếch, cảnh vẫn im lìm.
Xuân lại thu quan, bao năm không nhớ,
Duy ở chốn cung sâu, ngắm nhìn trăng sáng.
Đông rồi lại tây, từng đã bốn năm trăm độ tròn (4)
Ngày nay trong cung, tuổi mình già nhất.
Mọi người đặt xa xôi cho cái tên : cụ Thượng.
Đôi hài nhọn mũi, áo quần hẹp bó,
Sáp đen lánh vẽ đôi mày nhỏ và dài.
Người ngoài trông thấy, trông thấy hẳn cười:
"Đấy! Lối điểm trang cuối đời Thiên Bảo!" (5)
Người cung Thượng Dương khổ rất nhiều,
Trẻ cũng khổ, già cũng khổ.
Trẻ khổ già khổ, hai đường biết sao?
Người há chẳng thấy bài phú "Người đẹp" của Lã Thượng (6) ngày trước?
Lại há chẳng thấy khúc hát "Đầu bạc" của người cung Thượng Dương ngày nay?
Dịch Thơ
Người Thượng Dương
gười Thượng Dương
Má phấn phai hồng mái tóc sương,
Thái giám cắt vào việc giữ cửa,
Đã mấy mươi xuân chịu bẽ bàng.
Năm ngoái Huyền Tông mới kén vào,
Khi vào mười sáu, nay sáu mươi
Trăm người kén vào cung một lúc,
Mòn mỏi xuân xanh suốt cả đời.
Nhớ lúc ra đi biệt họ hàng,
Dìu lên xe tiễn cấm buồn thương,
Bảo vào cung cấm, được sung sướng,
Mày mặt tươi hồng, ngực nở nang.
Chưa được đức vua nhìn thấy mặt,
Đã bị Dương Phi để ý ngầm.
Ghen bắt đầy vào cung Thượng Dương,
Phòng không từ đó sống âm thầm.
Đêm thu dài,
Đêm dài không ngủ giời tối hoài.
Bên ngọn đèn tàn ngơ ngẩn bóng,
Tí tách mưa đêm dội cửa ngoài.
Ngày xuân chẩy,
Ngày chẩy, võ võ trời lâu tối,
Oanh vàng hát mãi chẳng buồn nghe,
Trông én đậu đôi già chẳng ngơi
Oanh đi én lại bao âm thầm
Xuân tới thu qua chẳng nhớ năm
Cung sâu chỉ biết nhìn trăng sáng
Tình tuần trăng đã bốn năm trăm
Ngay nay trong cung tuổi già nhất
Ai nấy gọi đùa cụ Thượng thư
Giày dép đi chật, áo quần hẹp
Sáp xanh tô mày, mày nhỏ sẹp,
Người ngoài không nhìn, nhìn phải cười,
Cuối đời Thiên Bảo thế mới đẹp.
Người Thượng Dương khổ rất nhiều,
Trẻ cũng khổ, già cũng khổ,
Trẻ khổ già khổ đều ra sao?
Anh không thấy bài phú "Mỹ nhân" xưa kia của Lã Thượng,
Lại không thấy bài ca "người Thượng Dương tóc bạc" ngày nay ru?
Doãn Kế Thiện
(2) : Chết, các vua chư hầu hay đại thần chết gọi là hoăng.
PS : Sẽ ôm lại bộ này, vì ch truyện này khá dài nên tốc độ ra ch hơi chậm. Xin quý zị thông cảm