Chu Nguyên Chương sa sầm khuôn mặt, lộ ra nét già nua đầy tang thương cùng năm tháng.
Tiêu Phàm ngước mặt lên trộm nhìn nhưng cũng không nhận ra bất cứ cảm xúc nào trên mặt hắn, không biết Chu Nguyên Chương có thái độ gì đối với chuyện tước phiên này.
Chẳng qua nếu Chu Nguyên Chương muốn hắn nói ra chủ trương về tước phiên thì hắn nói, còn vừa ý hay không đó là chuyện của Chu Nguyên Chương, cứ làm đúng bổn phận của một thần tử là đề xuất ý kiến, có tiếp nhận hay không cũng không liên quan đên hắn.
- Bệ hạ, nếu ngài thật sự hạ quyết tâm Phiên Vương đối với người mà nói đó là chuyện dễ dàng chỉ có điều…
Tiêu phàm khom người bẩm.
- Là có ý gì?
Chu Nguyên Chương nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Phàm chậm rãi hỏi.
- Bệ hạ, khắp thiên hạ này cho dù là vương thổ cũng là của bệ hạ, ngài nếu đã hạ chỉ thu hồi đất đai của chư Vương , không ai dám phản đối, đám Phiên Vương đều là con cháu của bệ hạ, thánh chỉ hạ xuống ai dám bất tuân?
Chu Nguyên Chương nhếch môi cười: - Nếu thực sự có kẻ kháng chỉ thì phải làm thế nào? Ngộ nhỡ đám hoàng thân vẫn luyến tiếc với quyền lực, tuy bỏ qua thái ấp nhưng sẽ sinh tâm tạo phản, như vậy phải làm sao?
- Bệ hạ, cái này cơ bản không cần thiết lo lắng, thần tin rằng không kẻ nào dám làm việc đại nghịch như vậy, bởi vì giang sơn Đại Minh là của bệ hạ. Bệ hạ uy danh hiển hách, sớm đã ăn sâu trong lòng đám hoàng thân, trong lòng đám chư Vương mặc cho là ai đều không can đảm dám phản kháng lại thiên uy của bệ hạ, cho dù bọn họ che dấu dã tâm , cũng không dám hành động liều lĩnh. Bất kể uy danh, hay ảnh hưởng dân gian, năng lực chỉ huy quân sự, thực lực quân đội triều đình và địa phương, bọn họ cũng không phải đối thủ của bệ hạ. Thiên thời địa lợi nhân hòa, chư Vương đều không chiếm được cái nào, không có gì để nắm chắc, tuyệt đối bọn chúng không dám tạo phản.
- Hơn nữa, từ xưa bất luận là tạo phản hay khởi nghĩa, cũng phải có được một lý do, một cái danh nghĩa để còn nhận được sự ủng hộ cả bá tính thiên hạ. Thử hỏi, chư Vương nếu tạo phản, bọn họ lấy danh nghĩa gì? Là thảo phạt cha sao? Đây chính là đại nghịch bất đạo. Bọn chúng nếu làm phản chính là tự đem mình cho bá tính thiên hạ thóa mạ cô lập đến tuyệt cảnh. Chư Vương đều là người thông minh cơ trí hơn người, thiệt hơn ra sao, bọn họ tất nhiên hiểu rõ. Nếu bệ hạ hạ chỉ tước phiên với chư Vương, thần dám khẳng định, chư Vương cho dù trong lòng không muốn cũng phải một lòng tuân chỉ làm theo, không ai dám cãi lại ý chỉ của bệ hạ.
- Như Hoàng tiên sinh đã nói, cái gì mà điều động đại quân triều đình giám thị, rồi lại trước tước tiểu phiên sau tước đại phiên gì gì đó... mấy cái chủ trương này quả thật là không cần thiết, ngược lại còn đẩy quan hệ giữa bệ hạ và các Phiên Vương vào thế căng thẳng bất lợi, hơn nữa còn có thể biến khéo thành vụng. Bệ hạ là chủ thiên hạ, thiên ý của bệ hạ quyết định hết thảy, một đạo ý chỉ có thể giải quyết hoàn toàn mọi vấn đề, hoàn toàn không cần vòng vo làm việc vô ích để tự tìm phiền toái nhiều như vậy.
Hoàng Tử Trừng nghe vậy sắc mặt tức giận hừ một tiếng.
Tiêu Phàm nói xong ngẩng đầu nhìn thẳng Chu Nguyên Chương, lại bình thản mạnh mẽ nói tiếp:
- Tóm lại, việc tước phiên, khó không phải ở bản thân sự việc mà là ở quyết tâm của bệ hạ. Nếu bệ hạ có tâm, chỉ một câu là đã dễ dàng giải quyết, còn bệ hạ nếu vô tâm, việc tước phiên khó như lên trời!
Chu Nguyên Chương nhìn chăm chú Tiêu Phàm, những lời của Tiêu Phàm đã khiến hắn thật sự chấn kinh.
“Rốt cuộc người này đã từng trải qua những sự việc như thế nào mà hắn lại có thể cân nhắc thấu triệt sự việc như thế? Trong triều, đám đại thần có người nào có thể có ánh mắt sắc bén, lời nói như thấu nhân tâm như vậy chứ?”
Những lời nói này của Tiêu Phàm, Chu Nguyên Chương đương nhiên hiểu được, không ai rõ ràng hơn hắn khó khăn của chuyện tước phiên. Đối với người khác mà nói, tước phiên có lẽ khó như lên trời, chẳng hạn như Hoàng Tử Trừng, hắn một lòng một dạ nghĩ xem tước phiên như thế nào sẽ không khiến thiên hạ đại loạn, như thế nào để ảnh hưởng giảm xuống thấp nhất, cái gọi là “Tước phiên thập kế” căn bản là một đống rỗng tuếch vô nghĩa. Thế nhưng, Hoàng Tử Trừng lại không biết, hắn tự suy xét phương hướng là đã hoàn toàn sai lầm, hắn chỉ có thể thấy được sự việc của bản than chứ đâu thấy được người thực thi việc này.
Còn người này là ai chứ? Hắn là Chu Nguyên Chương! Hoài Hữu Bố Y, nổi lên trong thời loạn, đánh bại vô số đối thủ, một tay thành lập vương triều Đại Minh! Hắn phân đất phong hầu cho chư Vương, chỉ vì hắn muốn thiên hạ này là của họ Chu, nếu là hắn cải biến chủ ý hắn đâu nghĩ tới phân phong chư Vương nữa.
Đất đai trong thiên hạ hay là vương thổ, hắn có thể ban cho đám hoàng thất, đương nhiên cũng có khả năng thu hồi đất phong. Không cần phải tìm lấy cớ, cũng không cần phải bày ra cái gì âm mưu quỷ kế, chỉ cần Chu Nguyên Chương hắn hạ thánh lệnh, thì đám hoàng thất dám không ngoan ngoãn phục tùng sao? Thiên tử năm đó mặc dù già nua nhưng uy danh vẫn còn đang hiển hách, có thể coi là anh hùng trong thiên hạ, vậy mà cũng bị Chu Nguyên Chương hắn giết sạch sẽ. Trên đời kẻ dám xưng anh hùng chỉ duy nhất có thể là Chu Nguyên Chương hắn! Như thế, đám hoàng thất có can đảm có bản lĩnh cãi lại mệnh lệnh của hắn sao?
Đúng vậy tước phiên đối với Chu Nguyên Chương mà nói, kỳ thật chính là đơn giản như vậy.
Lúc Chu Doãn Văn cùng Hoàng Tử Trừng còn đang vắt óc suy nghĩ tổn hại của việc tước phiên, thì tên Tiểu Phàm trẻ tuổi này chỉ liếc mắt đã nhìn thấu bản chất sự việc rồi.
Chu Nguyên Chương nhìn Tiểu Phàm. Rốt cuộc hắn là lần đầu tiên nảy sinh tiếc ý với tên trẻ thanh niên này. Trước kia Tiểu Phàm hiến kế phương pháp cứu giúp nạn thiên tai, hắn chỉ có thể kinh ngạc với phương diện khả năng dân chính của người thanh niên này. Kinh ngạc thì có kinh ngạc nhưng hắn quả thật cũng không để tâm lắm, phương diện dân chính quan viên kiệt xuất nhiều lắm. Thế mà hôm nay Tiểu Phàm lại khiến Chu Nguyên Chương phải khiếp sợ về kiến thức của hắn.
Chu Nguyên Chương đảo mắt nhìn Chu Doãn Văn bên cạnh như có chút suy nghĩ, trong lòng thầm thở dài.
“Chỉ mong trong tương lai tên Tiêu Phàm này có thể phụ tá Tôn nhi thật tốt, một lòng trung thành và nếu có thể tận tâm tận lực tôi luyện thêm cho Doãn Văn, mấy năm sau cũng có thể làm một đại mạc thần.”
Tiêu Phàm nói xong rất lâu, đại điện vẫn không có một người mở miệng.
Chu Nguyên Chương nghĩ đến sự tình sâu xa, Chu Doãn Văn nhíu mày suy tư, vẻ mặt Hoàng Tử Trừng hờ hững không ủng hộ.
Tiêu Phàm giương mắt nhìn trộm ba người trong dại điện, trong lòng không khỏi thầm lo lắng. Tước phiên dù sao cũng là sự việc rất mẫn cảm, tất cả các đại thần với chuyện này giữ kín như bưng, không lộ ra một từ. chỉ có mình là ngốc dám lớn mật ngang nhiên nói thực trước mặt lão Chu, lão Chu không biết có đột nhiên trở mặt không? Trong lịch sử có rất nhiều Hoàng Đế khi xong chuyện rồi đều là trở mặt không nhận nợ, nhân phẩm rất là thấp kém, lão Chu có phải là một trong số đó chăng? Như vậy thì mình sẽ chết rất là oan uổng.
Bốn người trong điện đều lòng mang suy nghĩ riêng. Thật lâu sau, Chu Nguyên Chương thình lình hỏi:
- Tiêu Phàm ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Tiêu Phàm nghe xong lập tức sợ hãi. “Thôi xong rồi! lão Chu hỏi ta mấy tuổi để làm chi? Không phải là dự định giết tarồi khắc năm sinh năm mất trên bia mộ đó chứ?”
- Bệ hạ thần năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.
Tiêu Phàm thành thành thật thật đáp.
Chu Nguyên Chương gật gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Chỉ mới hai mươi. Tiêu Phàm, ngươi có tên khác chứ?
- Cha mẹ thần đều mất, trưởng bối không có, nên không có tên.
Chu Nguyên Chương nở nụ cười nhàn nhạt :
- Đã vậy, ban cho ngươi cái tên, thấy thế nào?
“Như thế nào? Ta dám không đáp ứng sao? Kẻ nào dám không nể mặt mũi hoàng đế chứ? Còn nữa, được Hoàng Đế ngự ban thưởng danh tự, rõ ràng là một sự kiện làm rạng rỡ tổ tông. Nói ra đều khiến đều được cả bá quan văn võ trong triều hâm mộ và kính sợ, đây quả thực là đại lễ.”
Tiêu Phàm tức khắc vừa mừng vừa sợ, quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Đa tạ bệ hạ, thần vô cùng cảm kích!
Không để ý ánh mắt đố kỵ của Hoàng Tử Trừng bên cạnh, Chu Nguyên Chương nhắm mắt lại trầm ngâm rồi chậm rãi nói:
- Rằng với “quân nghĩa” là trên hết. Quân có dũng mà vô nghĩa thì làm loạn, tiểu nhân có dũng mà vô nghĩa cũng chỉ làm trộm.
Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, tức khắc kinh hi nói:
- Đa tạ bệ hạ ban thưởng chữ, thần sau này tên là Quân, Tiêu Quân thần rất thích tên này.
Ba người trong đại điện tức khắc mặt sầm lại nhưng tất cả đều không nói gì.
Chu Nguyên Chương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đi đến bên long án, đề bút xuống viết hai chữ, sau đó đem hai chữ đã viết này ném cho hắn buồn cười nói:
- Hừ! Ngươi thật đắc ý! Lại còn Quân nữa, ngươi cảm thấy ngươi giống Quân sao?
Tiêu phàm buồn bực tiếp nhận lấy chỉ thấy trên mặt giấy có viết rõ ràng hai chữ : Thủ Nghĩa.
Tiêu Thủ Nghĩa? Cái tên quá quê mùa mà!
Tiêu Phàm đang tính mở miệng định phản đối, lời nói đến miệng may mà kịp thu vào. “Tên này là do Hoàng Thượng ban cho, ai dám phản đối? Không muốn sống nữa sao? Đừng nói là “Thủ Nghĩa”, cho dù hắn gọi ta là chó mèo ta cũng phải nhắm mắt nhắm mũi chấp nhận.”
Chu Nguyên Chương nhìn vào Tiêu Phàm, giọng đầy thâm ý:
- Tiêu Phàm, bảo vệ cho đại nghĩa, một lòng giúp vua. Chớ lừa gạt, chớ phóng túng, chớ kiêu ngạo. Thánh nhân có một câu: “Làm vua mà không biết chuyện nhỏ thì làm sao lo được đại sự”. Ngươi tuy rằng nhỏ tuổi rất nhiều lễ nghĩa còn chưa biết, nhưng tương lai cũng có thể coi là rường cột nước nhà, ngươi phải nhó kỹ lấy đừng phụ công kỳ vọng của ta.
Tiêu Phàm cẩn thận nghĩ nghĩ hàm nghĩa của hai chữ này, rốt cục có chút giật mình.
Chu Nguyên Chương diễn trò ban thưởng tên cho hắn trước mặt Hoàng Tử Trừng, rõ ràng cấp cho hắn thể diện, giúp hắn có địa vị tại triều đình, nhưng đồng thời lại cố tình ban thưởng hai chữ “Thủ Nghĩa” ngầm cảnh cáo hắn, phải trung thành với hoàng đế, làm một chư thần bảo vệ đại nghĩa. Tương lai phải phụ tá Chu Doãn Văn thật tốt, không thể khi quân, không thể ngạo mạn, ban cho hắn vinh quang đồng thời cũng giáo huấn hắn một phen.
- Thần, Tiêu Thủ Nghĩa khấu tạ bệ hạ ban thưởng tên!
Tiêu phàm lập tức quỳ xuống, giơ cao tờ giấy Chu Nghuyên Chương đã viết, vẻ mặt cung kính lớn tiếng tạ ơn.
Chu Nguyên Chương thản nhiên nói:
- Bình thân, hôm nay theo như phân tích về việc tước phiên, sự tình quan hệ trọng đại, hiện tại trẫm không thể quyết ngay được, lần sau sẽ bàn tiếp. ác ngươi lui ra đi!
- Tuân lệnh!
Chu Doãn Văn, Hoàng Tử Trừng, Tiêu Phàm ba người đồng loạt thi lễ, sau đó chậm rãi rời khỏi đại điện.
Ra đến cửa điện, Tiêu Phàm vẫn giơ cao tờ giấy của Chu Nguyên Chương, vẻ mặt cẩn thận. Hoàng Tử Trừng không vừa mắt hừ một tiếng, không thèm bắt chuyện, bước nhanh về hướng cửa cung điện.
Chu Doãn Văn cười nói:
- Tiêu thị ngươi kiến thức bất phàm. Những lời nói hôm nay của ngươi, hoàng tổ phụ chắc hẳn cũng nghe thấu được, tổ phụ ban thưởng tên cho ngươi, rõ ràng là trọng thưởng ngươi rồi.
Tiêu Phàm lau mồ hôi lạnh, nghĩ lại còn sợ:
- Làm ta sợ muốn chết! Lúc bệ hạ hỏi tuổi ta, ta còn tưởng rằng ngài muốn giết ta, thiếu chút nữa còn xin ngài giúp ta khắc một câu minh bạch trên mộ, để người đời sau còn hiểu rằng ta chết oan.
Chu Doãn Văn cười ha ha, sau đó hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu tử ngươi, nghĩ muốn viết gì trên bia mộ?
Tiêu Phàm không cần phải nghĩ ngợi nói:
- Ta thật sự còn muốn sống thêm năm trăm năm nữa!
Chu Doãn Văn liền cảm thấy kính nể:
- Tiêu thị ngươi thật là tâm cao chí lớn!
Về đến nhà, Tiêu Họa Mi ra đón, Tiêu Phàm cười hắc hắc, vẻ mặt đắc chí đem tờ giấy Chu Nguyên Chương ban tên đưa cho nàng xem.
Tiêu Họa Mi cầm lên liếc măt dò xét, không rõ ý tứ gì nên nhìn vào hắn với ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Tiêu Phàm cười nói:
- Đây là Hoàng Thượng tự tay viết ban xuống cho ta, sau này ta có tên, chỉ hai chữ “Thủ Nghĩa”, nàng thấy như thế nào?
Tiêu Họa Mi đọc lại hai lần, sau đó nhẹ nhàng bĩu môi, lẩm bẩm nói:
- Thật là quê!
Tiêu Phàm trầm mặt, lau mồ hôi:
- Ta cũng cảm thấy vậy, hai ta quả nhiên là trời sinh một đôi, rất có tiếng nói chung.
Tiêu Họa Mi lập tức cười hạnh phúc, câu nói “trời sinh một đôi” của Tiêu Phàm khiến nàng rất mãn nguyện.
- Tướng công, chàng nói bức tự này là do hoàng thượng tự tay viết?
Tiêu Họa Mi mắt chớp chớp, hình dáng rất ngây thơ.
- Đúng vậy.
- Vậy nó có phải là rất có giá trị rồi?
Tiêu Họa Mi vẻ mặt thuần khiết nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm gật đầu nói:
- Hoàng thượng tự tay viết chữ, có thể coi là vật báu vô giá.
Đôi mắt Tiêu Họa Mi lập tức mở to, lấp lánh hình bóng rực rỡ của ngân lượng:
- Tướng công, vậy ngày mai thiếp đi ra phố tìm người mua cái đó, chàng nói xem nó có thể đổi bao nhiêu?
Tiêu Phàm ngẩn người, tức khắc cả người toát mồ hôi lạnh, không kìm nổi sợ run người.
Nắm lấy bả vai của Tiêu Họa Mi, Tiêu Phàm chỉ vào tờ giấy, giọng nói vô cùng nghiêm túc:
- Cái này sao? Lão bà mê tiền à, đến chết cũng nhớ kỹ, bức tự này tuyệt đối không được bán đi! Đây là vật do hoàng thượng ban, nếu bán đi chúng ta liền bị hoàng thượng tru di cửu tộc! Hiểu chưa?
Nguy hiểm thật! May là biết trước, bằng không nếu thực bị Họa Mi bán ra ngoài, Tiêu Phàm có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ cho Chu Nguyên Chương chém.
Tiêu Họa Mi bị vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Phàm dọa cho sợ hãi, cuống quýt gật đầu tỏ vẻ nàng đã hiểu.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, xoay người định đi, liền nghe Tiêu Họa Mi sợ hãi hỏi:
- Chúng ta đem nó bán với giá cao hơn nữa cũng không thể sao?
Tiêu Phàm tức khắc phát điên:
- Nhiều hơn nữa cũng không thể! Cái này không phải là vấn đề cao giá hay không, mà là bức tự này chỉ có thể ở trong Tiêu Gia! Ra khỏi cánh Tiêu Gia chính là khi quân, là đại bất kính! Sẽ bị tịch thu tài sản, tru di cửu tộc.
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồ đồ của Tiêu Họa Mi, Tiêu Phàm cảm thấy rất không có cảm giác an toàn, cắn chặt răng nói :
- Không được, ta phải tìm một chỗ bí mật để giấu nó đi, không thì ta cảm giác cái đầu trên cổ khó mà giữ được…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT