Gần đây cậu em Kim có lúc hồn vía lên mây, nhất là ở trước mặt ba mẹ Nhan Lĩnh.
Nhan Lĩnh nhìn tiểu tình nhân xinh đẹp của mình không phải ôm chén trà giảm béo như mẹ Nhan, thì đem hạt dưa ở trong hộp gặm gặm, không khỏi bật cười.
Đôi con ngươi xoay chuyển, anh đại khái cũng đoán được cậu em Kim đang lo lắng cái gì. Gia đình mình thì thông qua đấu tranh vũ trang đã đánh bật được hai tòa lô-cốt giành thắng lợi, nhưng bên nhà cậu em Kim vẫn còn ba hòn núi lớn liên tục gây sức ép.
Nhan Lĩnh nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục cười cười nhìn cậu em Kim thần kinh khẩn trương, tinh thần thác loạn.
Qua vài ngày, Nhan Lĩnh tìm được cơ hội hẹn Kim tiểu thư đi ăn trưa. Cô Kim vui vẻ đồng ý.
Tuy thời gian ở cùng Nhan Lĩnh rất ngắn nhưng không thể không nói, bởi vì có Nhan Lĩnh che chở đã khơi gợi ra vài phần mềm mại đáng yêu của cô Kim vốn tư thế hiên ngang oai hùng, khiến mị lực của cô trực tiếp thăng cấp, bảo bối nơi công sở chỉ cần chạm tay là có thể bỏng.
Nhan Lĩnh cười tủm tỉm nhìn bạn gái cũ của mình, khen: “Đóa Đóa, em thật sự càng ngày càng đẹp.”
Kim Đóa Đóa tiểu thư giống như thục nữ mỉm cười giấu răng: “Anh Nhan, anh có để ý nửa tháng gần đây, thành tích công tác của em nổi bật rõ rệt, đây tất cả đều là công lao của anh Nhan.” Nhan Lĩnh nghĩ thầm, thực là văn hoa, cấp trên háo sắc kia chỉ khi nhìn thấy cô gái này mới thu hồi vẻ mặt chảy nước miếng, đổi thành hai mắt phóng ra phi đao.
Nhìn cô Kim mỉm cười ngọt ngào, Nhan Lĩnh điểm điểm lương tâm chỉ to bằng hạt gạo của mình nói: “Đóa Đóa, kỳ thật đổi góc độ khác để mến em cũng không có gì không tốt. Hiện tại anh coi như là nửa người thân của em, với cả cũng có nhiều người thương em mà.”
Cô Kim hừ lạnh một tiếng: “Chuyện của em lúc khác nói đi, anh cũng không nợ gì em. Nhưng còn em trai em, anh tính toán sao đây? Em quả thực đã nhờ anh hỗ trợ quản giáo nó, nhưng không bảo ngay cả công phu trên giường cũng cần dạy.”
Nhan Lĩnh nhìn cô gái này cười nhạt, nói: “Cậu em Kim theo anh cũng không có gì thiệt thòi. Em cảm thấy nếu đổi lại là em chăm sóc cậu ấy, có thể chu đáo được bằng anh sao?”
Cô Kim ngẩn ra, tuy hận không thể chụp lấy cái mặt đáng giận trước mắt nhưng quả thực cô không thể tìm ra kẽ hở trong lời nói đó. Ngừng lại một chút, cô Kim đổi hướng hỏi: “Cho dù hai người đều tốt đi, nhưng anh có thể sinh con vì Kim gia lưu lại hương khói sao?”
Nhan Lĩnh thiếu chút nữa trượt từ trên ghế xuống, nói với cô Kim: “Đóa Đóa, thì ra tư tưởng của em truyền thống như vậy, em sinh con trai chẳng lẽ ba mẹ em không nhận sao? Tại sao phải buộc cậu em Kim sinh?”
Kim Đóa Đóa đang uống nước liền bị sặc, khụ non nửa ngày sau mới trừng mắt nhìn Nhan Lĩnh từ trên xuống dưới, rốt cục thở dài nói: “Ba, mẹ, con gái bất hiếu, con gái thực xin lỗi hai người, con nhìn người không giỏi, lại đi dẫn sói vào nhà…”
Nhan Lĩnh hảo tâm nhìn cô Kim diễn xong, chậm rãi nói: “Đóa Đóa, em chính là phụ nữ thời hiện đại, cũng đừng bởi vì tư tưởng phong kiến độc hại mà chia rẽ tình nhân.”
Kim đại tiểu thư trừng mắt liếc Nhan Lĩnh một cái: “Hừ, em bảo bọc em trai tốt như vậy, dựa vào cái gì bán cho anh?”
Nhan Lĩnh suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, khi nào em kết hôn toàn bộ chi phí anh sẽ lo, còn cho em tiền sữa bột hai năm, thế nào? Loại chi phí này chỉ sợ nhóc Kim không dùng được, bồi thường cho em cũng tốt.”
Mắt cô Kim sáng lên, không nghĩ tới sinh vật đơn bào nhà mình lại có giá như vậy, lập tức thay đổi thái độ thân thiết tươi cười nói: “Nhan Lĩnh, lương tâm của anh tuy không nhiều lắm, cũng may vẫn dùng đúng nơi đúng chỗ.”
Nhan Lĩnh lại cười khẽ vô hại: “Trước mặt ba mẹ em nhớ đỡ lời một chút, dù sao hôn lễ cùng sữa bột đều có giá đó.”
Cô Kim thở dài, gây nghiệp chướng, kéo theo lương tâm có điểm bất an. Nhưng, may mắn may mắn, cuối cùng còn có hôn lễ xa hoa an ủi tâm hồn nhạy cảm yếu ớt của cô.
Buổi tối Nhan Lĩnh về đến nhà, cố ý làm một bàn ăn thật lớn cho cậu em Kim ăn. Nhìn bộ dáng chảy nước miếng của cậu em Kim, Nhan Lĩnh thỏa mãn gật gật đầu, bản thân có thể nuôi vật nhỏ này tốt như vậy rất có cảm giác đạt được thành tựu. (Diễm: …Thu lại đi kìa, cái sừng trên đầu, cái đuôi phía sau, còn có hai cái cánh dơi đều thu hồi đi, mau, thừa dịp cậu em Kim còn chưa thấy, thủ tiêu cho ta…)
Chờ cậu em Kim ăn no, ngồi bên cạnh nhìn rồi Nhan Lĩnh mới nói: “Nhóc à, hai ngày nữa em quay về thăm cha mẹ đi, tiện thể đem chuyện của hai ta nói luôn.”
Tròng mắt cậu em Kim suýt nữa thì rớt ra, theo thói quen lại nói lắp: “Nhan ~ Nhan —— Lĩnh, anh nói, nói, nói thật hay nói đùa.”
Nhan Lĩnh vò tóc cậu em Kim: “Ngoan, không có gì, không chỉ có mình anh thôi đâu, đừng sợ.”
Cậu em Kim lo sợ bất an nhìn đống xương trên bàn ăn: “Em đang thắc mắc tại sao tối nay nấu một bàn đầy thức ăn như vậy, thì ra là Hồng Môn Yến*.”
(*): Hồng Môn Yến là bữa tiệc Hạng Vũ tổ chức với ý định hạ sát Lưu Bang. (Có tình yêu nào không hiểu nghĩa câu này không? =))))
Xem ra ở cùng Nhan Lĩnh được huấn luyện lâu, trí óc cậu em Kim cũng phát triển thêm một chút.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Nhan Lĩnh sớm lay cái cục thịt trên giường dậy, cẩn thận dặn dò đôi ba câu, rồi một cước đá người ra khỏi cửa.
Cậu em Kim trong lòng hoảng sợ. Không dám ngồi xe về nhà, sợ sẽ nhanh đến nơi. Vì thế hơn hai giờ đồng hồ, cậu đành cuốc bộ.
…
Sau khi về đến nhà, cậu em Kim nhìn thấy mặt hai bố mẹ liền chột dạ, ánh mắt né tránh. Kim Đóa Đóa ở bên cạnh lấy ánh mắt theo dõi, nghĩ thầm hóa ra bản thân em trai còn rất đáng yêu nha, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn cùng vẻ mặt như con chuột qua phố kìa.
Bữa cơm trưa, cậu em Kim càng thêm nhấp nhổm. Dạ dày được nuôi ăn đến nghiện tài nấu nướng của Nhan Lĩnh rồi. Áp chế thần kinh đồng thời còn phải áp chế bụng, loại tội hưởng thụ cao thế này không phải người bình thường có thể gặp được.
Thật vất vả chống đỡ đến giữa trưa, cha Kim rốt cuộc không kiên nhẫn. Chỉ vào băng ghế ở góc đối diện thét to: “Kim Nghị Tu, ngồi vào chỗ kia. Thành thật khai báo đi, lại gây ra họa gì rồi?”
Cậu em Kim giống một người vợ nhỏ xê dịch qua đó rồi ngồi xuống, cúi đầu lầm bầm giống như muỗi kêu nói: “Ba, con gần đây đang yêu đương.”
Cha Kim mắt hổ trợn lên: “Cái gì, mày làm to bụng con gái nhà người ta hả?”
Cậu em Kim liều mạng lắc đầu.
Tiểu thư Kim Đóa Đóa thiếu chút nữa cười ra tiếng, sức tưởng tượng của cha già nhà mình quá kém.
Cha Kim chậm rãi thở ra: “Dù sao không phải ép duyên, tự mình tìm người vợ chúng ta nhìn thấy thích hợp cũng được.”
Cậu em Kim cúi đầu càng thấp: “Ba, người kia… Anh ấy, anh ấy là con trai.”
Cha Kim mất thời gian vài giây để tiêu hóa xong lời nói ác hàn này, nhất thời cả người phát run, tiến lên giơ tay chém ra một cú.
Kim nữ hiệp luôn ở bên ngoài đánh yểm trợ gặp sự không tốt, tiện chân đá bay cái ghế gấp không vững dưới mông cậu em Kim, nhảy bổ ra phía trước ngăn cản thế công tiếp theo của cha Kim.
Mông của cậu em Kim tuy suýt nữa ngã thành bốn cánh hoa, nhưng khuôn mặt anh tuấn cuối cùng có thể bảo toàn.
Toàn bộ trong phòng bình tĩnh nhất chỉ có mẹ Kim. Lão thái thái hoàn toàn sa vào phim truyền hình căn bản không nhìn thấy phần đầu vở tuồng đạo lý của người nhà. Khi tiếng ghế bị đá bay thu hút sự chú ý, chỉ thấy con gái đang ra sức ôm lấy bạn già, còn đứa con trai thì đang ngồi dưới đất phát run.
Lão thái thái nháy mắt mấy cái, đây là loại tình huống gì? Lại nháy mắt mấy cái, đột nhiên tỉnh ngộ. Ai nha nha, đây chẳng phải là thời điểm khảo nghiệm hành động của mẹ Kim sao! Lão thái thái ba bước biến thành hai bước chạy vội tới trước mặt ông chồng già, ôm cánh tay chồng bắt đầu khóc: “Ông nó à ~~ đứa nhỏ làm sai lầm cái gì rồi a ~~~ ông sao đã hạ độc thủ đánh nó a ~~~~ nó chính là thân sinh cốt nhục của ông a ~ a ~~ a ~~~~~”
Một xướng ba than mẹ Kim rốt cuộc khóc ngã không khí của nghiêm phụ nghiệt tử.
Ba người còn lại sắc mặt từ trắng biến xanh, từ xanh biến đen, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.
Cha Kim ổn định tinh thần, rống với cậu em Kim: “Người nọ là ai?”
Cậu em Kim siêu cấp nhanh nhẹn lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhét vào trong tay chị gái, Đóa Đóa nữ hiệp cũng không thèm xem đưa ngay cho cha Kim.
Cha Kim vừa mở ra nhìn, khóe miệng có hơi run rẩy, bản giới thiệu này thật đúng là tỉ mỉ:
Nhan Lĩnh, nam, 29 tuổi, chưa lập gia đình.
Chiều cao 177cm, cân nặng 67kg.
Tướng mạo đoan chính, không có sở thích bất lương.
Có một căn nhà, tiền gửi ngân hàng không ít.
Chòm sao: chòm sao bò cạp, nhóm máu: O
Màu sắc ưa thích: đen, xanh, hồng.
Đồ ăn ưa thích: sữa.
… (cắt bỏ những thứ chắc chắn càng thêm không dinh dưỡng)
Điện thoại: 13041991419 (Diễm: -___-|||||||… Không hổ là một tên sắc phôi!)
Thời điểm cha Kim gọi điện thoại cho tên đầu sỏ, cuối cùng mẹ Kim cũng đã biết tình hình chiến đấu trước mắt.
Cần tức giận, đáng tiếc lại bỏ lỡ thời cơ trêu chọc người. Chị em Kim gia mang biểu tình sống sót sau tai nạn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, ai ai cũng không đem lão thái thái để vào mắt.
Bên kia cha Kim vẻ mặt hắc tuyến buông điện thoại xuống, ánh mắt hung ác quét qua cậu em Kim một cái, nói với người bạn già của mình: “Thay quần áo đi, vương bát đản kia hẹn chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Nhan Lĩnh chọn một nhà hàng Nhật Bản mới mở để nói chuyện. Ghế lô* cùng vách tường, cửa kéo đều được dán bằng giấy, đặc biệt không có cách âm. Hơn nữa bố Nhan mẹ Nhan đã đặt riêng phòng cho khách quý để cùng nhau bàn bạc.
(*): ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
Cho nên, hai lão Kim gia vừa tới nơi đã bị bố Nhan mẹ Nhan nhiệt tình oanh tạc, một câu còn chưa kịp nói trọn vẹn cái lỗ tai đã đầy chật những lời “Ba tiểu Tu thực tràn trề sinh lực”, “Mẹ tiểu Tu thực trẻ đẹp”, “Đứa nhỏ Nghị Tu lúc nhỏ như thế nào”, “Cục cưng tiểu Nghị Tu thế nào lại nhu thuận đến vậy”, khiến cho hai người không còn phân rõ phương hướng.
Còn chưa phản ứng kịp, một cô gái mặc ki-mô-nô giản dị mặt đầy mỉm cười đã bưng thọ ti tới, nhẹ nhàng giảng giải món ăn tươi ngon này là dùng nguyên liệu, cách chế biến, khẩu vị, đặc điểm, cùng ánh mắt tràn đầy chờ mong hiếp bức hai lão Kim gia thưởng thức ngay. Nắm giữ việc ăn uống, cha Kim sẽ không cướp được quyền lên tiếng. Đúng vậy, mỗi người đều dùng khuôn mặt tươi cười như gió xuân với ông, làm cho ông cũng không nói ra những lời thất thố, Nhan Lĩnh cảm thấy thực vừa lòng.
Mãi cho đến khi bị đưa lên taxi, hai ông bà vẫn cảm thấy đầu óc có điểm choáng váng. Từ đầu tới đuôi chưa nói gì, lúc về Nhan Lĩnh cười hàm hậu chi tiền xe, vẻ mặt thành thật nói với cha Kim mẹ Kim: “Chú, dì, Nghị Tu còn nhỏ không hiểu chuyện. Chuyện này tất cả đều do cháu, hai người nếu tức giận gì thì đều trút lên cháu đi. Lúc nào gọi điện cũng có thể tìm được cháu.”
Nói xong đưa cho mẹ Kim một cái túi, mỉm cười đóng cửa xe.
Cô Kim chờ ở nhà, phát hiện hai ông bà trở về không còn tức giận giống lúc đi. Nhất là lão thái thái, cười tươi như hoa.
Lão thái thái ôm một cái túi như bảo bối, trong đó có rất nhiều đĩa kịch. Bà nội Quỳnh Dao là một diễn viên hàn kịch nổi tiếng của Đài Loan những năm tám mươi mà mẹ Kim thần tượng, cộng thêm Nhan Lĩnh dụng tâm kín đáo nhét thêm “Bá vương biệt cơ”, “hỉ yến”, vân vân, tóm lại là một túi phồng to, cũng đủ để lão thái thái xem dăm ba năm.
Cô Kim nhìn sắc mặt cha mẹ, thoáng có điểm bội phục đại ma đầu Nhan Lĩnh.
Miệng nhỏ ăn thịt người, tay ngắn bắt người. Tuy hai lão Kim gia chưa từng có tâm lý muốn chiếm tiện nghi, nhưng lại không cẩn thận bị Nhan Lĩnh lừa gạt, nhìn cậu em Kim vẫn không có chút tự giác như vậy liền cảm thấy chột dạ.
Ngày đó xây dựng quan hệ xong, ba Nhan mẹ Nhan lại dăm ba bận gọi điện thoại đến, hôm nay mời ba Kim mẹ Kim đi ăn đồ nướng, ngày mai mời ba Kim mẹ Kim đi mua đồ cầu phúc thọ, thái độ nhiệt tình đến độ khiến người ta cảm thấy thực áy náy.
Loại thịnh tình này ngoài một phần nhỏ là do Nhan ác ma gây sức ép, phần lớn là do bố Nhan mẹ Nhan phát giác, có thông gia trì độn như vậy, thật sự là… Làm người ta không thể không tự tin.
Từ nay về sau, không thò tay đánh người mang khuôn mặt tươi cười, ăn mềm không ăn cứng, người ta rất tốt cùng chia sẻ với ta, hận không thể tăng thêm, phỏng chừng có đầu thai lại như thế nào cũng không đổi được sự nhẹ dạ của hai lão Kim gia, cứ như vậy bị khuất phục một cách gắt gao. Cuộc sống lão niên vốn tịch mịch, giờ lại bị quấy nhiễu mạnh mẽ.
Bố Nhan mẹ Nhan mỗi ngày đều đưa bọn họ đi ăn các món ngon, cách một thời gian lại rủ đi dạo, đại giang nam bắc nơi nào vừa ý liền có dấu chân bọn họ. Sau một ngày đi chơi mệt mỏi ngồi trong nhà đánh mạt chược, chơi bài, còn dụ dỗ bọn họ chơi máy tính. Nếu không liền giảng bài khai thông đầu óc, còn làm ông Kim bà Kim nghiện khiêu vũ.
Hai lão Kim gia tuy vẫn khó tiếp nhận loại tình cảm bất thường của đứa con, nhưng câu “Phản đối” này họ làm sao có thể không biết xấu hổ mà phun ra. Ai, tục ngữ nói như thế nào? Nhân thiện bị người khi…*
(*): Người lương thiện thì dễ bị bắt nạt, lừa gạt, ức hiếp…
Huống chi còn có cậu em Kim vô cùng thành thật, ngoan ngoãn nghe lời dặn dò của Nhan Lĩnh làm một đứa con có hiếu. Ông bà ở nhà không cần đi ra ngoài, việc nội trợ giảm đi hơn phân nửa, còn chủ động massage, rửa chân cho cha mẹ.
Dù sao đứa con của mình (đã bị cải tạo)* thân thiết như vậy, cho nên vào một ngày cái két bị thiếu, Kim lão cha cuối cùng không bỏ được lại bàn bạc.
(*): phần trong ngoặc là của tác giả.
Đặc vụ Kim Đóa Đóa tiểu thư nối giáo cho giặc, đánh từ trong đánh ra, một mặt liều mạng tìm cơ hội khen Nhan Lĩnh đôi câu, mặt khác lại thở dài. Vì sao Kim gia già trẻ lớn bé mấy người đều không thoát khỏi ma chưởng của Nhan Lĩnh. Chiếu theo tình hình hiện tại, địa vị của Nhan Lĩnh đã là con dâu hợp pháp, không lâu nữa sẽ củng cố xác lập thôi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT