Sau một thời gian dài ở cùng Nhan Lĩnh, cậu em Kim cảm thấy bản thân có thể đại khái rút ra được tính cách của anh. Cậu em Kim cho rằng tổng thể thì Nhan Lĩnh là một tình nhân tốt, ngoài việc anh quyết không chịu quét tước phòng ở, quyết không giặt quần áo rửa chén bát.

Mà hai người sống cùng một chỗ, muốn yên ấm thì cậu em Kim không thể chối từ các công việc kể trên. Nhưng Nhan Lĩnh cũng không phải không biết điều, ít nhất anh chịu nấu cơm mỗi ngày.

Cậu em Kim nghĩ, Nhan Lĩnh quả thực rất yêu cậu. Người người đều biết trái tim đàn ông liền với dạ dày. Nhan Lĩnh là một người không giỏi biểu đạt tình cảm, chỉ dùng hành động xuống bếp để chứng minh hết thảy. Cậu em Kim vì kết luận này của mình mà vui mừng khôn xiết, thật muốn tìm cơ hội để nghiệm chứng.

Vì thế một ngày nào đó, cậu em Kim rốt cục cố lấy dũng khí hỏi Nhan Lĩnh: “Này, anh vì cái gì mà mỗi ngày đều nấu cơm hả?”

Nhan Lĩnh lúc ấy đang vùi đầu giữa đống báo, nghe được lời ấy không chút hứng khởi liếc mắt nhìn cậu em Kim một cái, thản nhiên nói: “Cái đó hả, thức ăn anh nấu người người đều yêu thích.” Ngừng lại một chút, ném tờ báo sang bên cạnh, không tự giác lộ ra nụ cười mỉm không rõ ý tứ hàm súc rồi mới nói tiếp, “Em không biết là, đem rau dưa bình thường biến đổi thành mĩ vị ở trong miệng là một quá trình thực hưởng thụ sao?”



Thực tiễn chứng minh, ác ma chính là ác ma…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play