Bách Hợp dựa vào ban công, chỉ mỉm cười không lên tiếng. Cái gọi là lời vàng ngọc của Trần Nhạc Nhạc mới nghe thì có lý, nhưng thật ra không chịu nổi một kích. Nếu ngay từ ban đầu, hai người bên nhau mà đã ích kỉ không chịu bỏ ra chút gì thì người kia sao có thể thật sự yêu mình chứ, đâu phải ai cũng là kẻ đần độn? Cho dù lúc này chịu nhịn cũng chỉ là thích nhan sắc tuổi trẻ mà thôi, tới khi phai tàn thì người cũng mất. Nói cách khác, Trần Nhạc Nhạc chỉ là kẻ có mắt không tròng, không phân biệt được người tốt kẻ xấu nên mới nghĩ thế. Nếu cô ta cứ dùng suy nghĩ đó để chung sống thì không chỉ Lương Cảnh Diệu, mà có lẽ ngay cả với Phong Ninh thì cuối cùng cũng không có kết quả tốt được.
Nếu Trần Nhạc Nhạc không có lòng tin với người đàn ông mà mình chọn, ngay từ đầu đã đề phòng đối phương, vậy thì ở cạnh một người mà cô ta không tin có ý nghĩa gì đây? Cô ta vĩnh viễn cũng không thể tìm được người thích hợp nhất với mình.
“Cậu đừng không tin những gì mình nói.” Trần Nhạc Nhạc không quan tâm đến hai cô gái kia, chỉ thấy Bách Hợp không lên tiếng thì trong lòng không thoải mái. Sau khi sống lại, trừ mẹ mình ra, cô ta chẳng thật lòng với ai, đề phòng tất cả mọi người, khó khăn lắm mới cảm thán nói mấy câu sâu sắc trong lòng, không ngờ Bách Hợp lại có biểu cảm như thế: “Sau này cậu sẽ biết mình nói có đúng hay không!”
“Trong lòng mình có tính toán rồi.” Bách Hợp gật đầu, không muốn nói tiếp vấn đề này với Trần Nhạc Nhạc nữa. Cô cúi đầu làm ra vẻ đang sửa sang lại sách vở, Trần Nhạc Nhạc cho rằng cô đã nhận lời: “Tới lúc ấy mình sẽ cho người tới đón cậu. Bách Hợp, mình thấy mấy năm nay cậu không thích mua quần áo, hôm nào rảnh thì chúng ta cùng đi mua chiếc váy đi. Mình đã hẹn với đám Dương Lỵ rồi.”
Mọi người sống chung ký túc xá, trừ Bách Hợp ra thì Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên vẫn giữ quan hệ tốt với Trần Nhạc Nhạc. Tốt xấu gì cũng ở chung bốn năm, Bách Hợp không định đi tham gia vụ náo nhiệt của Trần Nhạc Nhạc, nhưng nghĩ lại thì mình cũng chẳng có việc gì làm. Khóa luận đã chuẩn bị xong, lúc nào sẽ giao cho giáo viên hướng dẫn. Giáo viên luôn có ấn tượng tốt với cô, rất dễ dàng thông qua. Tuy lúc nãy Trần Nhạc Nhạc nói muốn giới thiệu Lương Cảnh Diệu cho cô là có ý đồ riêng, nhưng không ai vươn tay đánh khuôn mặt tươi cười, giờ cô ta đã khẩn khoản như vậy, Bách Hợp cũng đành chấp nhận, coi như nể mặt cô ta.
“Sư tỷ, chị có bạn trai rồi à? Sao bọn em đều không biết thế, chưa thấy anh ấy gọi điện tới ký túc xá cho chị bao giờ?” Trần Nhạc Nhạc thấy Bách Hợp nhận lời, mặc dù thái độ không nhiệt tình nhưng cũng coi như nể mặt cô ta. Cô ta cũng thấy Bách Hợp không có ý gì với Lương Cảnh Diệu, không rõ có phải vì Bách Hợp đã biết địa vị thân phận của Phong Ninh nên không muốn tìm người khác, quyết tâm treo cổ trên ngọn cây Phong Ninh, sau này chuẩn bị gả vào Phong gia. Trần Nhạc Nhạc cười khẽ, nghe hai cô gái kia bủa vây Bách Hợp, không lên tiếng nữa.
Hai nữ sinh mới chuyển vào kí túc đã được một khoảng thời gian, quả thật rất ít khi thấy Bách Hợp có điện thoại. Nghe giọng nói thì hầu như là của phụ nữ lớn tuổi. Cô có một chiếc di động nhưng chẳng mấy khi thấy cô nhận cuộc gọi của ai, không giống người có bạn trai chút nào, không ngờ lại nghe được từ miệng Trần Nhạc Nhạc rằng cô đã có bạn trai. Hai cô gái bắt đầu tưởng tượng bạn trai Bách Hợp là người thế nào, cuối cùng nghe Bách Hợp trả lời mới biết bạn trai cô chẳng phải bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của bọn họ, chỉ là bạn học từ cấp ba, sau đó tham gia quân ngũ. Vậy là hai người chẳng nói gì nữa.
Tiệc sinh nhật của Trần Nhạc Nhạc tổ chức vào tháng năm, trước đấy nửa tháng, Bách Hợp chuẩn bị xong khóa luận, nộp cho giáo viên hướng dẫn. Chờ tới ngày sinh nhật Trần Nhạc Nhạc, Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên đều trở về, hai người đã trang điểm xong từ lâu, hơn nữa còn dẫn theo bạn trai. So với mấy năm trước, Dương Lỵ có vẻ chín chắn khá nhiều. Bách Hợp mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, nửa trên thiết kế kiểu cúp ngực, phần từ ngực lên thì may bằng sa mỏng, phần eo ôm sát. Chiếc váy này là do cô nhân lúc rảnh rỗi đi mua, không phải của nhà thiết kế nổi tiếng nào nhưng rất hợp với cô.
Màu sắc chiếc váy rất kén người mặc, nhưng Bách Hợp mặc lại làm nổi bật làn da trắng trẻo, cô đi một đôi giày cao gót màu vàng, tóc xõa tung, còn chưa trang điểm. Tuy nhiên đám Dương Lỵ vẫn bị kinh ngạc vì hiếm khi thấy người chỉ mặc áo phông quần bò như cô mặc váy.
“Thế nào?”
Bách Hợp cất ví tiền và điện thoại di động của mình, quay đầu lại thấy hai người vẫn đang ngẩn người. Vu Tiểu Thiên lắc đầu, lấy đồ trang điểm từ trong túi mình ra, đặt lên bàn: “Nhạc Nhạc đoán cậu không trang điểm nên bảo bọn mình mang cho cậu. Bách Hợp, cậu cần bọn mình giúp không?”
Trong ấn tượng của bọn họ, Bách Hợp chưa bao giờ trang điểm, cứ tưởng cô không biết nên đám Vu Tiểu Thiên định giúp cô chuẩn bị, không ngờ Bách Hợp lại lắc đầu. Cô không cần mấy thứ kem nền kia, da thịt thiếu nữ trẻ trung tươi mịn không cần phải phủ thứ gì lên. Hơn nữa làn da thân thể này trắng nõn dị thường, vốn dĩ chẳng cần tô trát gì. Cô lại sinh hoạt có quy luật, thần sắc rất tốt, chỉ cần dùng son hồng tô một chút là cả người đã sáng bừng lên. Cô chuẩn bị xong, định đi thì Dương Lỵ vẫn nhìn cô chăm chú: “Bình thường không thấy cậu dùng mỹ phẩm dưỡng da, sao da cậu còn đẹp hơn da bọn mình thế?”
Vì Bách Hợp không trang điểm mấy nên không mất nhiều thời gian, mọi người xuống dưới tầng chờ tài xế Trần gia đến đón. Đám Dương Lỵ vây quanh Bách Hợp hỏi cô cách dưỡng da. Thật ra Bách Hợp chẳng dưỡng gì hết, làn da tốt xấu có lẽ liên quan đến thuộc tính của cô. Hiện giờ thuộc tính dung mạo của cô đã rất cao, khi tiến vào nhiệm vụ, chỉ cần nguyên chủ đừng xấu quá thì chắc nhìn cô sẽ không đến nỗi nào. Hơn nữa thân thể này còn trẻ trung, đương nhiên không cần phải bảo dưỡng gì.
(Sau mỗi nhiệm vụ, các thuộc tính: võ lực, trí lực, dung mạo… của Bách Hợp đều sẽ tăng dần lên, khi trở thành nguyên chủ thì sẽ dung hòa với cơ thể sẵn có của nguyên chủ, đại khái là nếu nguyên chủ xấu thì với thuộc tính dung mạo cao của Bách Hợp sẽ thành mức trung bình, nguyên chủ yếu đuối nhưng vì khả năng võ lực của Bách Hợp cao nên cơ thể nguyên chủ có thể luyện tập dần dần đế khá hơn…)
Làn da đám Dương Lỵ trở nên thô xấu hoàn toàn là do thức đêm thường xuyên, sinh hoạt không điều độ, hơn nữa sắp đến lúc tốt nghiệp, hai người còn bận lo lắng sau khi tốt nghiệp sẽ phải chia tay với bạn trai. Áp lực lớn, lại dùng quá nhiều đồ trang điểm, vậy nên dù còn ít tuổi nhưng mặt mộc lại luôn lộ vẻ tiều tụy.
Khi xe Trần gia đến, hai cô gái và bạn trai khoác tay ngồi lên, Bách Hợp không muốn làm bóng đèn nên ngồi ở đằng trước. Tiệc sinh nhật lần này của Trần Nhạc Nhạc cử hành ở nhà chính của Trần gia. Thật ra nhà chính của Trần gia không nằm ở trung tâm thành phố mà là ở một khu đất ngoại thành. Kể từ khi xe vào khu đất của họ Trần tới khi dừng lại trước cửa biệt thự là hơn 10 phút.
Đám Vu Tiểu Thiên xuống xe, nhìn lướt qua, kinh ngạc đến ngây người. Bọn họ vẫn biết Trần Nhạc Nhạc có tiền, nhưng khi nhìn tận mắt gia cảnh giàu có của Trần Nhạc Nhạc thì vẫn giật mình.
Đập vào mắt là đèn màu ở bốn phía, bãi cỏ trước biệt thự cũng được người ta chuẩn bị cẩn thận, bày những bộ bàn ghế đẹp mắt, hồ phun nước khổng lồ chuẩn bị một màn biểu diễn, có tiếng nhạc nhẹ phát ra, vài người nhảy múa trên bãi cỏ. Sự xa hoa này chỉ là tiệc nhật của Trần Nhạc Nhạc. Một số ngôi sao nổi tiếng thường bọn họ chỉ được thấy trong ti vi cũng xuất hiện, Dương Lỵ kích động đến mức run cầm cập. Trần Nhạc Nhạc bị một đám người vây quanh, chói mắt như nữ hoàng. Cô ta mặc váy dài đuôi cá màu trắng, làn váy kéo trên mặt đất, lúc bước đi làm nổi bật vòng eo thon thả, mái tóc dài được cuốn lên, khí chất cao quý, đẹp đến mức không giống người thường. Nụ cười tươi tắn trên mặt giống như lớp mặt nạ hoàn mỹ, khiến người ta vừa nhìn đã hoảng hốt. Lúc nhìn thấy bọn họ, cô ta nhanh chóng thoát khỏi đám người kia, đi cùng một người đàn ông mặc áo măng tô dài màu trắng tới chỗ bọn họ. Trần Nhạc Nhạc sai người đưa Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên cùng bạn trai đi chỗ khác nghỉ ngơi một lúc, cô ta kéo tay Bách Hợp:
“Bách Hợp, mình giới thiệu với cậu, đây là Lương Cảnh Diệu, còn đây là chị em cùng ký túc xá 4 năm với em, Tả Bách Hợp.” Trần Nhạc Nhạc nắm tay Bách Hợp, lòng bàn tay cô ta lạnh buốt. Bây giờ đang là tháng năm, trời đã nóng dần, nhưng không biết là vì ở đây gió quá to hay là vì đêm nay Trần Nhạc Nhạc mặc quá ít mà tay cô ta lạnh đến nỗi không có một chút hơi ấm nào, khiến Bách Hợp vô thức muốn rút tay về.
Lương Cảnh Diệu nhìn Bách Hợp, ánh mắt dừng trên người cô vài giây rồi nhanh chóng trở lại Trần Nhạc Nhạc. Đêm nay tuy Bách Hợp có trang điểm đôi chút nhưng Trần Nhạc Nhạc mới là vai chính, nhất là sau khi sống lại, cô ta đã tốn không ít tâm tư để đối phó với Lương Cảnh Diệu. Hơn nữa hai người lớn lên cùng nhau, gia thế cũng tương đương, trong lòng Lương Cảnh Diệu đã có ý nghĩ lấy Trần Nhạc Nhạc, cho dù Bách Hợp xinh đẹp đến mấy thì Lương Cảnh Diệu cũng chỉ chú ý vào Trần Nhạc Nhạc.
Bách Hợp không có vẻ gì là ngưỡng mộ Lương Cảnh Diệu, vô cùng tự nhiên bắt tay anh ta. Xét bề ngoài thì Lương Cảnh Diệu tuyệt đối là hoàng tử bạch mã mà các nữ sinh trẻ tuổi mơ mộng. Tối nay anh ta khoác áo măng tô, nhìn có vẻ phong độ nhẹ nhàng, nhưng Bách Hợp lại chẳng có chút hứng thú nào khiến Trần Nhạc Nhạc hơi thất vọng. Có điều cô ta không phải người hay vướng víu, thấy cả hai bên đều chẳng có ý gì với nhau thì đành tươi cười đi tới chỗ đám Dương Lỵ. Sau khi nói vài câu thì khoác tay Lương Cảnh Diệu đi chỗ khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT