“Tả Bách Hợp, anh yêu em như chuột yêu gạo! Em là trái tim của anh, là lá gan của anh, là ba phần tư cơ thể anh, là phổi của anh, là dạ dày của anh, là hoa hồng đỏ trong lòng anh…” Tiếng hát khí thế mười phần của một chàng trai vang lên dưới sân khiến mọi người ồn ào. Tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng bàn tán của mọi người xung quanh làm Bách Hợp bắt buộc phải mở mắt ra.

Trong mơ cô còn nghĩ tới ánh mắt có phần đáng sợ của Lý Diên Tỉ khi cô tiến vào nhiệm vụ. Lúc ấy hình như anh muốn kéo cô nhập vào cơ thể anh vậy. Bách Hợp không thoải mái, bên tai lại vang lên tiếng nhạc đinh tai, một bàn tay vỗ lên mặt Bách Hợp: “Này, Tả Bách Hợp, ngôi sao rock and roll tới tỏ tình với cậu kìa, sao cậu còn ngủ tiếp thế?”

Đột nhiên bị người ta vỗ lên mặt, thân thể Bách Hợp chợt căng thẳng. Suy nghĩ hỗn độn của cô lập tức trở nên tỉnh táo, lập tức mở mắt ra, tóm lấy bàn tay vừa vỗ lên mặt mình. Tiếng kêu thảm thiết của một cô gái vang lên: “Cậu làm gì thế, Tả Bách Hợp, cậu làm mình đau đấy!”

Cô gái vốn đang khom người vỗ lên mặt cô lộ vẻ đau đớn nhưng không giãy ra. Bách Hợp chịu đựng cơn váng đầu, đánh giá khung cảnh xung quanh. Đây rât giống một phòng ký túc xá nữ sinh. Phòng không lớn lắm, có tổng cộng bốn cái giường tầng. Cô thở dốc một hơi, chậm rãi thả tay cô gái kia ra. Cô gái rụt tay về, nắn bóp cổ tay bị đau, oán trách:

“Tốt xấu gì thì Phong Ninh cũng tới tìm cậu để tỏ tình, cậu không thích thì cũng đừng ngủ say như vậy chứ. Mình có lòng tốt gọi cậu dậy còn bị cậu bóp đau cả tay!”

Nghe tới hai chữ Phong Ninh, trong lòng Bách Hợp chợt nhói lên. Đây chắc là cảm giác do nguyên chủ lưu lại. Cô thở sâu mấy hơi, tâm trạng khó chịu vì đột nhiên bị đánh thức dần bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói xin lỗi với cô gái kia: “Thật xin lỗi.”

“… Anh yêu em, yêu em…” Giọng của người ở dưới tầng không tệ lắm, nhưng lại cố gào thét loạn lên, còn thêm cả tiếng guitar cổ quái nữa, hợp lại với tiếng ồn ào của người xung quanh khiến khóe môi Bách Hợp co giật. Cô ngồi dậy, lau mặt một cái, vừa mới tỉnh lại đã bị âm thanh huyên náo làm mệt mỏi, cái tiếng quỷ khóc sói gào kia nữa, tai cô kêu ong ong. Bách Hợp không chút nghĩ ngợi xoay người vào nhà tắm, lúc đi ra đã xách một xô nước đầy. Tuổi của thân thể này không nhiều, thân hình gầy gò ốm yếu, Bách Hợp cố hết sức mới đặt được cái xô lên cửa sổ. Mấy nữ sinh đang nằm bò thấy hành động của cô thì kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi cô định làm gì thì ‘ào’ một cái, cả xô nước đã bị đổ xuống!

“…Em là hoa hồng của anh…Á, phì, phì…” Thiếu niên tóc dài, đeo kính đen, mặc quần da màu đen, làn da trắng trẻo bị nước đổ ngay vào người. Đang ngẩng đầu hát vang nên nước lọt vào miệng không ít, khiến anh vô tình nôn ra. Kính đen bị trượt xuống tận miệng, mái tóc dài dán sát vào má, nhìn vô cùng thê thảm, không còn dáng vẻ ban đầu nữa. Đàn guitar trong tay bị nước vào nên thanh âm cũng thay đổi. Chàng trai không hiểu chuyện gì, dùng tay vuốt tóc, ngẩng đầu lên nhìn.

Các nữ sinh trong ký túc xá đang nhoài người trên cửa sổ xem náo nhiệt, thấy tình cảnh này thì ban đầu im lặng, ngay sau đó lập tức cười lên.

“Tả Bách Hợp, anh sẽ không từ bỏ đâu! Em là cô gái của anh!” Thiếu niên bị hắt một xô nước nhưng không chết tâm, trái lại còn hiên ngang ngẩng đầu. Thấy anh không phát ra tạp âm nữa, Bách Hợp liền xách cái xô về nhà tắm, sau đó cởi dép lên giường nằm. Các nữ sinh khác thấy Bách Hợp bình tĩnh như thế thì đều cắn môi, vốn dĩ muốn cười giờ lại thấy ngại ngùng.

“Bách Hợp, cậu không thích Phong Ninh sao? Tớ cảm thấy anh ấy không tệ đâu. Tính cách hướng ngoại, trong trường có không ít nữ sinh cũng thích anh ấy đấy.” Một cô bé ngồi xuống giường Bách Hợp, đẩy cô một cái. Bách Hợp không còn lựa chọn nào khác, đành phải mở mắt ra, lúc này có nhiều người trong ký túc xá nên cô không thể tiếp thu nội dung câu chuyện. Bách Hợp nhìn gương mặt búp bê của cô bạn, thở dài: “Trường học cấm yêu sớm!”

Lúc cô đổ nước xuống, thấy rõ biểu ngữ treo ở tầng đối diện ký túc xá nữ: Cấp ba cấm yêu đương. Giờ cô chỉ nói lại câu ấy thôi cũng khiến nữ sinh kia im lặng.

Mọi người thấy hôm nay có vẻ như cô không muốn nói chuyện nên cũng không tiếp lời nữa, bắt đầu tụ tập bàn tán về cậu thiếu niên tên là Phong Ninh kia. Giờ trời đã sáng trưng, đáng lẽ học sinh cấp 3 phải đi học rồi, vậy mà có nhiều người trong ký túc như thế, hẳn hôm nay là ngày nghỉ.

Bách Hợp nằm trên giường rất lâu, mãi tới khi các cô bạn có hẹn hoặc rủ nhau đi chơi hết, ký túc xá trở nên yên tĩnh, lâu lâu không còn tiếng vang nào nữa, Bách Hợp mới nhắm mắt bắt đâu tiếp thu nội dung câu chuyện.

Trong thành phố có một nhà doanh nghiệp họ Trần nổi tiếng về lĩnh vực đá quý. Từ thời trẻ đã tích cóp được khối gia sản rất lớn, hơn nữa vô cùng thích làm từ thiện. Ông ta và vợ chỉ có một đứa con gái tên là Trần Nhạc Nhạc. Trần Nhạc Nhạc sinh ra trong gia đình phú quý, lại có vẻ ngoài xinh đẹp vô cùng, từ nhỏ học đàn dương cầm, tập múa, khí chất cao quý, là nhân vật rất được săn đón ở giới thượng lưu. Cô giống như một nàng công chúa cao cao tại thượng. Có điều vào năm sinh nhật 18 tuổi, cha cô có một người bạn nữ lâu năm qua đời, trước khi chết liền giao con gái mình nhờ ông Trần chăm sóc. Cha Trần coi con gái của hồng nhan tri kỷ như con ruột mình, vô cùng yêu thương cô gái lớn hơn Trần Nhạc Nhạc một tuổi này, thậm chí vào sinh nhật 20 tuổi của cô ta còn nói sẽ chia cho cô ta một nửa gia sản họ Trần.

Trần gia vốn thuộc về Trần Nhạc Nhạc, nhưng cô gái kia đến Trần gia rồi thì địa vị tiểu công chúa của Trần Nhạc Nhạc lập tức thay đổi. Người cha trước đây luôn yêu thương cô bắt đầu chán ghét cô, thậm chí bạn trai thanh mai trúc mã của cô cũng xiêu lòng với cô gái kia, bây giờ một nửa tài sản của Trần gia còn thuộc về cô ta, Trần Nhạc Nhạc không thể chịu nổi. Cô bắt đầu đối phó với cô ta. Đáng tiếc bản lĩnh chẳng bằng người ta, bị cô ta hãm hại rơi vảo cảnh bị một đám người cưỡng bức. Vào tiệc sinh nhật 20 tuổi của cô, công bố chỗ ảnh đó ra.

Chiêu này đã hủy cả đời Trần Nhạc Nhạc. Từ con cưng của xã hội thượng lưu, cô biến thành người đàn bà dâm đãng nổi tiếng. Ai cũng chán ghét, khinh bỉ cô. Những vị phu nhân từng muốn cô làm con dâu họ giờ tỏ ra ghét bỏ cô. Sau cô lại bị đứa con gái nuôi của cha mình lừa hít thuốc phiện, cha Trần hoàn toàn thất vọng với Trần Nhạc Nhạc, vì thế cắt đứt trợ cấp tiền bạc cho cô. Khi lên cơn nghiện, để có tiền mua thuốc, cô lựa chọn cuộc sống sa đọa vất vưởng, quan hệ lung tung, cuối cùng khiến người mẹ vô cùng yêu thương mình tức chết. Sau đó Trần Nhạc Nhạc phát hiện bản thân nhiễm AIDS, chết trong thống khổ.

Khi Trần Nhạc Nhạc chết, cô còn rất trẻ, chưa đến 25 tuổi. Sau khi cô chết, câu chuyện vẫn chưa kết thúc, mà cô trọng sinh trở lại bảy năm trước, vào sinh nhật 18 tuổi của mình. Cô hận đứa con gái nuôi của cha mình, hơn nữa trước khi chết đã phát hiện ra đó là con riêng của cha. Nghĩ tới một đời của mình bị cô ta hủy hoại, chính mình lại làm mẹ tức chết, nghiện thuốc phiện, Trần Nhạc Nhạc tuyệt đối không cam lòng. Một khi đã có cơ hội sống lại, cô lập tức chuẩn bị trả thù.

Cô muốn trả thù cha Trần, cha Trần không chung thủy, trước khi mình sinh ra đã có tiện nhân kia với người phụ nữ khác. Cô muốn tiện nhân đó không được chết tử tế, đời trước cô nghiện thuốc phiện, đời này thề phải làm một tiểu thư danh giá. Cô muốn tất cả rửa mắt mà nhìn. Cô hành động thận trọng từng bước, thừa dịp con gái riêng của cha Trần còn chưa vào cửa, trừ học đàn, học múa, cô còn học tiếng Anh, Pháp, Đức, Nhật, Nga. Cô nỗ lực rèn luyện bản thân, lại có thêm ký ức đời trước nên trên người cô vừa có vẻ chín chắn trầm ổn vừa có vẻ ngây thơ của thiếu nữ, khiến rất nhiều người động lòng.

Trần Nhạc Nhạc muốn trả thù tên cặn bã từng bỏ rơi cô và đứa con riêng kia, cô trở nên vô cùng ưu tú, quyến rũ khiến tên cặn bã yêu cô đến điên cuồng, nhưng cô chẳng thèm ngó ngàng tới hắn. Cô hận Trần gia, lúc trước cha Trần tuyệt tình tuyệt nghĩa với cô, thậm chí Trần gia vốn thuộc về cô cũng bị chia một nửa cho đứa con rơi kia, Trần Nhạc Nhạc không cam lòng, cô muốn hủy cả Trần gia. Vì hủy diệt Trần gia, cô bắt đầu sắp xếp cạm bẫy.

Có điều dù tâm cơ có sâu đến đâu cũng có lúc yếu ớt. Một lần suýt nữa cô thất bại trước cha mình, chán nản vô cùng thì gặp được Phong Ninh. Lúc đấy Phong Ninh đã là người đứng đầu của một lực lượng bộ đội đặc biệt bí mật ở Hoa Hạ. Sau khi cứu cô, vì cô khiến anh cảm thấy giống như mối tình đầu nên dù đang làm nhiệm vụ, anh vẫn đưa Trần Nhạc Nhạc đi bệnh viện.

Đời trước Trần Nhạc Nhạc trải qua đủ kiểu cặn bã, những người đàn ông đó chẳng khác gì nhau, đều chỉ muốn thân thể cô. Bây giờ gặp được một người đàn ông chín chắn, lại là một quân nhân đẹp trai như Phong Ninh, cảm giác an toàn bên anh không gì sánh kịp. Cô thật sự chướng mắt vị hôn phu môn đăng hộ đối kia, hơn nữa gã cặn bã đó đã từng ngủ với người chị gái cùng cha khác mẹ của cô ở đời trước. Cô căm ghét hắn phản bội mình, càng khinh thường hắn. Làm sao hắn so được với sự kiên quyết rắn rỏi của Phong Ninh. Cô chủ động quyến rũ anh, đời trước cô từng có rất nhiều đàn ông, vì thế trên người cô vừa có sự ngây thơ của thiếu nữ, lại có vẻ quyến rũ tận xương. Cuối cùng Phong Ninh cũng có cảm tình với cô.

Xuất thân của Phong Ninh rất cao, sau khi anh thông cảm với hoàn cảnh của Trần Nhạc Nhạc, biết Trần Nhạc Nhạc muốn đối phó với Trần gia thì giúp cô rất nhiều. Trần Nhạc Nhạc có Phong Ninh trợ giúp, cuối cùng đã phá hủy Trần gia, ép cha Trần phát điên, đẩy người chị cùng cha khác mẹ của mình đi làm gái điếm, cũng sai người tiêm thuốc phiện cho cô ta, khiến cô ta mất hết danh dự.

Tuy Trần gia là gia tộc có tiếng, nhưng Trần Nhạc Nhạc tâm ngoan thủ lạt đối phó cha mình và chị gái khiến Phong gia không thích cô. Trần Nhạc Nhạc lại sử dụng vô số thủ đoạn khác, nhanh chóng trấn trụ được Phong gia, thành công gả vào nhà họ Phong. Sau khi Phong Ninh lập được công lớn, cô cũng trở thành phu nhân cao quý.

Lần này, thân thể mà Bách Hợp tiến vào không phải là chị gái cùng cha khác mẹ của Trần Nhạc Nhạc, cũng chẳng có quan hệ gì với Trần Nhạc Nhạc. Cô ấy là mối tình đầu của Phong Ninh, một nhân vật rất phụ!

So với xuất thân giàu có của Trần Nhạc Nhạc, Tả Bách Hợp đơn giản hơn nhiều. Cô ấy có một người mẹ yếu đuối và hai em trai, em gái, còn có cả một người cha vừa vũ phu vừa ham đánh bạc như mạng. Trong ký ức, hễ cha không vừa ý là vung tay đánh người nhà. Mẹ cô rất yếu đuối, ngay cả can đảm bảo vệ con gái cũng không có. Tả Bách Hợp lớn lên trong hoàn cảnh đó, tính cách cũng yếu đuối chẳng khác gì mẹ mình. Vốn dĩ cô có khát vọng học tập thật giỏi, sau đó đón mẹ và các em đi để họ không phải chịu sự ngược đãi của cha nữa. Cô vẫn luôn hết lòng cố gắng, nhưng vào năm cấp ba ấy, vì cô có được sự yêu thích của Phong Ninh mà cuộc đời đã thay đổi hoàn toàn.

Phong Ninh xuất thân quyền quý, có điều anh vẫn luôn giấu diếm không nói. Lúc ấy Phong Ninh phản nghịch mà kiêu ngạo, mơ mộng làm một ca sĩ rock ‘n roll. Trong đời Tả Bách Hợp chưa từng có ai tốt với cô ấy như thế, không ai từng nói yêu cô, không ai hát tặng cô. Ban đầu, Phong Ninh quấn quít khiến cô khó xử nhưng dần dần, cảm giác được người ta quý trọng lại khiến cô rất vui, không lâu sau đã trở thành bạn gái của Phong Ninh.

Lúc đó Phong Ninh thường xuyên lái xe máy chở cô đi khắp góc thành phố, chơi guitar cho cô nghe, đưa cô đi làm tất cả những việc lãng mạn. Hai người ôm hôn dưới trăng, trao nhau thân thể mình, đôi khi Tả Bách Hợp thậm chí đã quên mất lý tưởng của cô là thi lên đại học. Phong Ninh chìm đắm khiến người Phong gia không chịu nổi nên tìm đến cô.

Không có ai chịu chấp nhận rằng con mình hư hỏng, người Phong gia cũng vậy. Họ không cho rằng Phong Ninh kéo Tả Bách Hợp xuống mà nghĩ Tả Bách Hợp làm Phong Ninh sa đọa. Phong Ninh xuất thân từ một gia đình như thế, lại là con trưởng, sau này tiền đồ rộng lớn. Vì suy nghĩ cho tương lai của Phong Ninh, người Phong gia tới tìm Tả Bách Hợp, yêu cầu cô rời xa Phong Ninh.

Cho đến lúc ấy Tả Bách Hợp mới biết thân thế của Phong Ninh. Tuy cô là con nhà bần hàn nhưng cũng có khí khái của mình. Cô không tham tiền tài địa vị của Phong Ninh, khi hai người yêu nhau, cô cũng không dùng mấy tiền của Phong Ninh. Hầu hết thời gian hai người bên nhau đều là đi ngắm cảnh, xem trăng. Trừ tặng bài hát cho cô, Phong Ninh chưa từng tặng cô đồ trang sức quý giá. Nhưng bây giờ người Phong gia lại cho là cô tham tiền của nhà họ, đây là điều mà Tả Bách Hợp không thể chịu đựng được.

Kinh khủng hơn là người Phong gia tới tìm cha Tả Bách Hợp, chấp nhận trả bớt tiền nợ đánh bạc cho ông ta, điều kiện là cha Tả phải giữ con gái mình lại. Cha Tả nợ nhiều tiền, bị đám cho vay lãi truy đuổi, bây giờ nghe được điều kiện ấy thì đương nhiên đáp ứng ngay. Ông ta không quan tâm đến sự phản kháng của Tả Bách Hợp, bán cô đi để lấy năm ngàn tệ, danh nghĩa là tiền sính lễ. Cô bị gả cho một thợ mộc tuổi trung niên, Tả Bách Hợp không chấp nhận liền bị cha Tả đánh gãy đùi, giam cầm trong nhà. Không thể chống lại cha mình, Tả Bách Hợp muốn nhờ Phong Ninh giúp đỡ nhưng Phong Ninh đã bị người ta ép vào quân ngũ.

Cô bị một gã đàn ông trung niên xa lạ cưỡng bức, sống không bằng chết. Hơn nữa vì cô không còn trinh nên hắn ta càng không tử tế với cô. Sau khi kết hôn, hành hung cô mấy lần đến suýt mất mạng. Cứ thế mười năm trôi qua, cô đã chết lòng, bị ép sinh con trai con gái. Lúc con trai bị bệnh, cô đưa con tới bệnh viện thì vô tình gặp Phong Ninh. Khi đó, Phong Ninh và Trần Nhạc Nhạc đã ở bên nhau. Ánh mắt Phong Ninh nhìn cô như nhìn một người xa lạ, không có căm hận, cũng không có yêu mến, chỉ là bình tĩnh đến lạnh lùng. Điều ấy làm Tả Bách Hợp đau lòng. Cô tự ti đến mức không dám ngẩng đầu lên trước mặt Phong Ninh. Anh vẫn đẹp trai như trước, cô chỉ nhỏ hơn anh một tuổi nhưng lại già nua rất nhiều.

Chàng trai ngây ngô năm nào để lại quá trình trưởng thành cho Tả Bách Hợp nhưng lại để sự chín chắn cho Trần Nhạc Nhạc. Lúc trước Tả Bách Hợp không cần một hào của Phong Ninh, không cần anh chăm sóc, chỉ cần tình cảm lãng mạn của anh. Cuối cùng trong lòng Phong Ninh vẫn là ấn tượng tồi tệ. Thậm chí Tả Bách Hợp còn không dám nói cho Phong Ninh nghe tình hình trong nhà mình, chỉ một mình gánh chịu tất cả đau khổ.

Trần Nhạc Nhạc có được tất cả từ Phong Ninh. Khi cô ta khó khăn, Phong Ninh liền giúp đỡ. Cô ta trở thành bạn gái của Phong Ninh chín chắn trầm ổn chứ không phải cậu thiếu niên chỉ biết kêu gào. Cô ta có được sự trợ giúp từ thế lực và tiền bạc của Phong Ninh, hủy hoại được cha Trần. Cả hai đều là người yêu của Phong Ninh, đều bỏ ra tình cảm và thân thể mình, đáng tiếc kết cục lại hoàn toàn khác.

Tả Bách Hợp vô cùng không cam lòng. Cô thở dài vì mất đi thanh xuân. Cô hận vì cả đời mình bị hủy hoại, có điều những kỷ niệm của mối tình đầu lại không hề biến mất. Cô muốn trải qua một lần nữa. Cô muốn có cuộc đời của chính mình, cho dù kết quả cuối cùng là chia tay với Phong Ninh thì cô vẫn muốn mình nói một cách đàng hoàng với anh, không để anh cho rằng cô tham tiền tài. Cuộc tình này chỉ có thể trách rằng hai người gặp nhau quá sớm, chưa hiểu thế nào là yêu, vì thế nên mới sai lầm rơi vào kết quả này.

Tuy nói cuối cùng Phong Ninh vẫn có được người đẹp, có điều người trong mối tình đầu của anh lại phải thống khổ cả đời.

Tiếp thu xong nội dung câu chuyện, Bách Hợp sờ lên trán mình, cười khổ. Điều nguyên chủ không cam lòng nhất là nhiều năm sau, khi gặp lại Phong Ninh, cô ấy không thể nói gì được, càng không thể tới gần anh. Cô ấy bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm ấm ức tới mức không nói nên lời. Có thể là thời điểm sai lầm, lại gặp sai người. Tâm nguyện của nguyên chủ là muốn yêu đương với Phong Ninh một lần nữa, cho dù cuối cùng không có kết quả thì cũng không phải do người khác nhúng tay phá đám. Cho dù phải chia tay thì cô ấy muốn tự mình nói với Phong Ninh. Cô ấy không cần cha Tả làm chúa tể cuộc đời mình, dù không thể nào ở bên Phong Ninh nữa thì cô ấy muốn tiếp tục mục tiêu của mình, thi lên đại học, sau đó đón mẹ và các em đi.

Cô ấy muốn tự đi tiếp đường đời chứ không phải lúc nào cũng bị người ta sắp xếp.

Lần này Lý Diên Tỉ đưa cô vào nhiệm vụ đúng vào thời điểm thích hợp, khi mọi việc còn chưa xảy ra. Bây giờ mới là giai đoạn Phong Ninh theo đuổi Tả Bách Hợp, không đến hai tuần là Tả Bách Hợp nhận lời Phong Ninh. Trước đây, nhiệm vụ của Bách Hợp toàn đánh giết báo thù, lần này lại chỉ có yêu cầu rất nhỏ nhoi, cô chợt thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút thương xót cho nguyên chủ.

Nguyên chủ là một cô gái tốt, cô ấy cũng không có yêu cầu gì nhiều, chẳng qua chỉ muốn có một tình cảm có bắt đầu có kết thúc mà thôi. Cô ấy không hề đòi phải vào được Phong gia hay chia rẽ Phong Ninh và Trần Nhạc Nhạc. Cô ấy chỉ muốn làm chủ cuộc đời mình một lần. Đối với Bách Hợp, nhiệm vụ này không khác gì nghỉ ngơi bình thường, trừ mối uy hiếp là cha Tả thì chẳng có bất cứ khó khăn nào nữa. Nếu cô không muốn gả cho gã thợ mộc trung niên kia thì dễ như trở bàn tay. Hiện giờ Phong Ninh đang theo đuổi Tả Bách Hợp, cần phải ở bên anh, tới khi người Phong gia tới tìm thì nói chia tay với anh, thế là thích hợp nhất. Bách Hợp nghĩ xong, thoải mái cười lên.

Cửa phòng ký túc vốn khép kín chợt bị người ta đẩy ra, Bách Hợp vô ý quay đầu lại nhìn. Một bóng người cao lớn, buộc tóc, đang dáo dác dò xét, vừa định tiến lên thì phát hiện trong phòng không có ai mà chỉ còn mình Bách Hợp, anh ta ngẩn người một chút rồi nhanh chóng rụt đầu lại. Ngay sau đó lại nhanh chóng chạy vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play