- Là bạn mà đi kè kè như vậy sao. Mày nói rõ xem nào.
- Thì có thế nào tôi nói vậy rồi mà.
- Mày không nói thì đừng trách tao. _ đứa con gái kéo cổ áo nó
- Aaaaaaaaa bỏ ra tôi tìm thấy rồi. _ No hất mạnh tay rồi chạy về phía cầu thang. Nó nhặt lấy chiếc móc chìa khoá nằm ở một góc bậc thang _ tìm thấy rồi. _ nó cười. Một đứa con gái đứng gần đó cướp thẳng ở tay nó rồi vất về phía đứa con gái ở trên nghe vẻ là đàn chị. _ chị này.
- Tốt lắm
- Trả tôi đây. _ nó chạy nên đưa tay về phía đứa con gái đang cầm chiếc móc treo cặp của hắn.
- Tao không chả thì mày làm gì được tao.
- Tôi không muốn chơi đùa kiểu này đâu. Trả tôi đây.
- Không thích. Trả lời tao đi đã
- Trả lời gì.
- Mày và anh Phong là gì.
- Là bạn.
- Không thể nào. Anh ấy chưa bao giờ đi với bất kì đứa con gái nào, mày không thể làm bạn được.
- Tôi nói rồi, mấy người không tin thì tuỳ. Giờ thì trả tôi cái đó đây.
- Nghe vẻ quan trọng với mày nhỉ.
- Không phải của tôi. Tôi đi tìm hộ.
- Vậy sao. Nhưng tao không muốn mày toại nguyện.
- Ý chị là gì.
- Là gì sao _ đứa con gái cười rồi chạy về cuối hành lang. Nó đuổi theo.
- Chị muốn làm gì vậy.
- Tạo việc làm hộ mày thôi. _ nói rồi cô ta ném chiếc móc treo cặp xuống bãi cỏ cạnh một con mương sau trường.
- Chiết tiệt, cô làm cái quái gì vậy _ chẳng cần đợi cô ta trả lời nó đã lao xuống bãi cỏ để tìm. Còn bọn con gái đi và bỏ lại cái nụ cười nhếch mép đág khinh
Nó cứ lúi húi tìm rồi tìm. Nhưng không thể nào thấy được. Trống tan học, Vân gọi điện hỏi chuyện nó cũng chỉ nói qua rồi tắt máy. Còn hắn thì không hề. 6h, sân trường không còn một bóng ma nào. Nó vẫn đang tim. Bãi cỏ sau trường rất ít người qua lại vì thế mà cũng không được dọn dẹp thường xuyên, cỏ mọc tốt, biết mò ở đâu. Nó lướt người ngồi xuống gốc cây, vò tóc mệt mỏi. Không biết khi nào mới xong nữa, trời mập mờ. Nó không biết phải làm gì nữa, thì bóng đèn sau trường bật nên, nó nhìn thấy gì đó lấy lánh ở gần mép con mương nó chạy tới, có gắng vận dụng hết khả năng ánh sáng của đèn trường mà cái điện thoại mập mờ. Nó tìm đươc rồi. Nó nhanh chóng cất chiếc móc treo cặp vào túi quần rồi đứng dậy, nhưng thật không may đất trơn nó bị trượt cái rầm xuống con mương ngay cạnh đó. Nhưng nó không biết bơi, lúc nhỏ một lần tập bơi cùng bọn ở xóm đã suýt chết đuối nên từ đó nó cũng không dám tập bơi và giờ đó vẫn còn là ác mộng bới nó. Nó cứ chới với kêu cứu, nhưng trường giờ này thì đâu có ai chứ. Phóng bảo vệ quá xa, nó không thể gọi khi đang chới với thế này, nó vẫn cố sức để mong ai đó cứu mình. Nó cứ chìm dần chìm dần. Nhưng rồi nó cảm giác như có ai đó đang kéo mình nên bờ, rồi có người gọi tên nó, rõ lắm. Nó dần mờ mắt, ho rồi đẩy nước trong bụng ra ngoài. Ai đó đỡ nó dậy.
- Hân. Em ổn chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT