Diệp Y Lam ngồi ngây ngốc nhìn qua cửa sổ, nàng một thân trung trắng tinh.
Y phục lộn xộn, mặt nàng hơi tái.
“ Chủ tử, vết thương của ngài không có việc gì chứ.” Ngân Hồ châm ly trà, vẽ mặt thường ngày lúc nào cũng cười thay vào bộ dạng nghiêm túc ân cần hỏi thăm Diệp Y Lam.
Diệp Y Lam lắc đầu tỏ ý vết thương không có vấn đề gì:
“ Ngân Hồ, muội đã có tin tức của Đinh Hương chưa?”
“ Đinh Hương hiện tại đang trúng độc, hơn nữa là hai loại độc xung khắc
nhau, có vẽ như một thời gian nữa mới có thể lành vết thương được.”Ngân
Hồ thở dài, người lúc nào cũng đùa giỡn nhưng đối với nhiệm vụ luôn hoàn thành đúng chỉ tiêu như Đinh Hương lại có ngày bị thương nặng như vậy.
“ Như vậy thì tốt rồi. Vết thương của ta cũng không có việc gì cả, muội
đừng quan tâm.” Diệp Y Lam thở dài: “ Bên lão già kia có động tỉnh gì
không?”
“ Chủ tử, đúng như ngài dự đoán, lão già kia sẽ mượn cớ
tang lễ của nhi tử mình mà bức hoàng thượng cho người trở về phủ của lão ta.”
Ngân Hồ khinh thường nói, đừng tưởng rằng lão già kia làm
gì chủ nhân của nàng không biết, chẳng qua là chủ nhân khinh thường để ý thôi, bậy, không phải khinh thường để ý mà là chủ nhân nhà nàng không
có dư tinh lực mà để ý.
“ Chủ nhân, thân phận của Diệp Lâm Lang là gì, hắn vì sao có thể khiến ngài bị thương?”
Nhắc đến việc này Diệp Y Lam có chút nhức đầu, nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó phất tay với Ngân Hồ:
“ Muội ra ngoài trước đi, ta có vài việc cần suy nghĩ.”
“ Là.” Thấy chủ nhân nhà mình cũng không có ý định nói với nàng, nàng lập tức lui ra, dù sao có một số việc, chủ nhân không muốn nói nàng cũng
không nên biết thì hơn.
Sau khi thấy Ngân Hồ đi khuất bóng thì Diệp Y Lam thở hắc ra, nàng lập tức trở lại giường vận công dưỡng thương.
--- ------ Trở về tối ngày hôm qua.
Cổ Miêu lập tức tấn công Diệp Lâm Lang chỉ còn một khoảng cách thì Túc đột nhiên vung một chưởng đẩy lùi Cổ Miêu.
Cổ Miêu bị bức lùi ra mấy bước, có thể nhìn thấy Cổ Miêu căn bản không phải đối thủ của Túc.
“ Đã đến rồi thì xuất hiện đi.” Diệp Lâm Lang nhàn nhạt lên tiếng, y nhìn về phía nóc nhà đối diện.
Diệp Y Lam có chút bất ngờ sau đó khôi phục lại vẽ bình thường, nàng từ trên nóc nhà tung người tiếp đất, áo choàng đen che đi dung nhan của nàng,
nếu nhìn kỉ chỉ thấy được khóe miệng của nàng mà thôi.
“ Thật
không nghĩ đến Diệp đại thiếu gia trong lời đồn đại lại khác xa với
tưởng tượng của ta như vậy, ai, lời đồn đúng là không nên tin tưởng a~”
Nàng giọng nói có vài phần châm chọc, thân thể tùy ý khiến người khác cảm nhận được một cổ áp lực vô hình.
Diệp Lâm Lang nhíu mày, hắn cứ có cảm giác người trước mặt hắn rất quen
thuộc, nhưng hắn không thể nghĩ ra người trước mắt là ai.
“ Túc, ngươi biết làm gì rồi chứ?” Hắn nhìn qua thủ hạ của mình nhẹ giọng nói.
Túc lập tức hiểu xoay người dẫn Cổ Miêu đễ lại hai người giữa đêm tối vắng tanh.
“ Ngươi là ai?”
Diệp Y Lam cũng có chút thưởng thức người trước mắt, không nhìn ra hắn thật là cái thâm tàng bất lộ.
Trong truyện cũng không có viết hắn lợi hại như vậy, chỉ viết hắn là một kẻ
ăn chơi sa đoạ, là một trong những đứa con vô dụng nhất của Diệp thừa
tướng nên nàng mới chọn hắn là người để nàng ra tay đầu tiền, không nghĩ tới hắn lại cho nàng cái kinh hỉ lớn như vậy.
“ Tại hạ họ Diệp tên Khuynh, các chủ Thiên Hương các kính chào Diệp công tử...” Nang nâng môi lạnh nhạt giới thiệu.
“ Diệp Khuynh? Ta chưa nghe bao giờ.” Diệp Lâm Lang có chút giật mình, hắn không biết trên gian hồ có người tên Diệp Khuynh.
Hơn nữa có thể nhìn ra người này võ công bằng hắn hoặc có khi đã vượt qua hắn từ rất lâu rồi.
“ Ha ha, ta xưa nay bất quá chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, ngươi không
biết ta cũng không sao cả.” Ai nha, hắn mà biết nàng chính là Diệp Y
Lam, người bị hắn cho là não tàn không biết sẽ có cảm tưởng gì, bất quá
hẳn là rất đặc sắc đi.
Diệp Lâm Lang cảm thấy người trước mắt rất giống nàng, không phải, là vô cùng giống nàng.
Hắn còn nhớ, lúc trước khi nàng tự phế bỏ võ công, cũng là một người tùy ý tiêu sái, nổi bật như thế.
Người phía trước liệu có phải nàng hay không?
“ Ngươi muốn giết ta?” Đây không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định.
“....” Này cũng không cần hỏi thẳng như vậy chứ, làm người khác có chút chột dạ.
“ Ngươi vì phụ thân ta nên mới giết ta...”
.“...”
“ Ngươi là Diệp Y Lam?” Diệp Lâm Lang cười.
Diệp Y Lam ngạc nhiên nhìn hắn: “ Ngươi có ý gì?”
“ Ta có ý gì? không nghĩ tới ngươi tự mình phế bỏ võ công của mình chỉ là cái võ bọc, trách lúc đó ta đã nương tay với ngươi. Vậy hôm nay ngươi
lại tự mình đưa tới cửa thì đừng trách ta vô tình.”
Diệp Lâm Lang tung chưởng phong về phía nàng.
Nàng lập tức vận nội lực tung lại một chưởng trả vế, hắn không cho nàng kịp
phản ứng đã dùng hết tốc lực đánh vào chổ hiểm của nàng.
Tuy nội
lực của nàng dối dào nhưng nàng có ít kinh nghiệm thực tế nên đánh có
chút không thuận tay, nhưng một lúc sau nàng đã bắt kịp nhịp.
Cả
hai cùng nhau tung một chưởng về phía đối phương, Diệp Lâm Lang bị một
chưởng hết 7 thành nội lực của nàng chân tay có chút run rẩy.
Hắn ngàn vạn lần nàng lại mạnh như vậy, hắn lập tức tung người bỏ lại nàng đang ôm vai phải.
Lúc nãy nàng cũng trúng trưởng phong của hắn, nhưng cũng không bị thương nặng như hắn.
Nàng rất thắc mắc, nàng có kí ức của Diệp Y Lam nhưng cái kí ức nàng tự phế võ công lại không có.
Rốt cuộc việc này là sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT