Đinh Hương một chưởng xuất mười thành công lực khiến cho Du Mộng Nhi phải lùi đến vài mét.

Du Mộng Nhi cố gắng đứng vững nhưng vẫn phun ra bùm máu tươi, nàng ta ngàn vạn lần không knghĩ tới võ công của Đinh Hương ngang tay với mình.

Xem ra kế hoạch giết quỷ y đánh phải dời đi khi khác rồi, Du Mộng Nhi tung người chạy mất.

Đinh Hương nhìn bóng lưng của Du Mộng Nhi, lại nhìn vết thương bên vai phải của mình, rất may vết thương không quá xâu, chỉ là nàng phải mất thời gian vô ích để dưỡng thương rồi.

Đinh Hương tự điểm huyệt cầm máu của mình sau đó rất thuần thục rút cây kiếm ra, mặt không đổi sắc ném cây kiếm sang một bên.

Vô Ngân nãy giờ im lặng nhìn hành động của Đinh Hương, vẽ mặt lạnh lùng kia giống như vết thương ấy chẳng là gì đối với “hắn“.

Y không biết rằng, Đinh Hương lúc trước đã trải qua bao nhiêu tình cảnh mới có thể lạnh nhạt với bản thân như vậy?

Đột nhiên sắc mặt Đinh Hương trắng nhợt thay đổi, nàng cố hít một hơi.

Chết tiệt nàng cư nhiên trúng độc.

Vô Ngân thấy thân thể nàng ngã về phía sau lập tức đở được, y lập tức bắt mặt.

“ Thiên Hoả Lam Chi.....”

Y lập tức hoản sợ, độc này là độc do y chế ra, nhưng lúc sắp hoàn thành liền bị người khác lấy đi, y vẫn chưa kịp chế thuốc giải.

“ Này này, huynh không sao chứ???”

Vô Ngân lay nhẹ Đinh Hương nhưng không có bất cứ động tỉnh gì, người trong lòng y vẫn bất động như cũ.

Y bắt mạch, khi dò được mạch tượng y kinh ngạc một chút sau đó sắc mặt liền trở thành trắng xanh.

“ Vân Mộng Chi Thu, cư nhiên lại là nó.”

Vân Mộng Chi Thu, một loại độc khiến người ta lâm vào ảo giác.

Nó không nguy hiểm nhưng nếu tẩm nó với Thiên Hoả Lam Chi thì lại khác...

Vân Mộng Chi Thu là khiến cho người rơi vào những ngày tươi đẹp nhất trong mộng của mình thì Thiên Hoả Lam Chi chính là đẩy con người từ thiên đường đến địa ngục hoả ma.

Con người sẽ có chấp niệm mà có chấp niệm thì sẽ có tâm ma, khi có tâm ma rồi sẽ bị quấy mãi trong đó không thoát ra được.

Đôi khi sống mà còn khổ sở hơn chết...

Y chưa từng cảm thấy bất lực trước y thuật của mình như vậy, trách lúc trước học hành nghiêm túc thì tốt rồi, hiện tại không ....

--- ------ ------

Diệp Y Lam đuôi mắt nháy nháy, nàng có một dự cảm bất an, chắc nàng phải hoàn thành nhiệm vụ bên này rồi đi tìm Đinh Hương mới được.

Bình thường nha đầu này khiến nàng rất yên tâm nhưng bây giờ nàng lại có chút không thể yên tâm được.....

Nhìn đám công tử ăn chơi đang say, bước đi loạng choạng, miệng cười dâm ô khiến nàng cảm thấy khổ não.

Nghĩ đi lúc trước nàng say cũng không có bộ dáng xấu như vậy...

( Em thấy chị say, hận một cái không thể đứng trên nóc thành nét ầm lên cho mọi người nghe ấy chứ, như vậy chắc được gọi là thục nữ????)

Nàng nhìn chằm chằm bộ dáng của Diệp Lâm Lang cứ cảm thấy hắn so với nguyên tác hình như có gì đó khác biệt.

Hắn bình thường sống phóng túng nhưng thật kì lạ, ánh mắt của hắn cho nàng biết hắn là một người hai mặt bất đồng.

Chẳng lẽ....

Hắn mới chính là kẻ phía sau????

Lúc này sắt mặt Diệp Lâm Lang có chút ngà ngà, miệng lãm nhãm đủ cái nhưng ánh mắt hắn chính là một mãnh yên tỉnh lạ thường.

“ Các vị, lần khác ta lại mời các vị uống vài ly, hôm nay ta có việc, đi trước nhé!” Diệp Lâm Lang ngã ngớm nói.

Mấy vị công tử kia cũng không có ý kiến gì...

“ Hẹn lần khác gặp...”

“ Diệp công tử đúng là hào sản a~”

“ Ha ha, chúng ta đi trước, phía trước cũng sắp đến nhà Diệp công tử rồi, cáo từ ....”

Đợi đám người kia đi mất Diệp Lâm Lang khôi phục vẽ mặt lạnh băng, tay y vuốt thẳng y phục của mình.

“ Túc... “ Giọng y đặc biệt lạnh lùng lại kèm theo trong bóng đêm lại quỷ dị lạ thường, dáng người y đứng thẳng đưa lưng về phía nàng nên nàng cũng không thấy nét mặt của y.

Một bóng đen từ trên trời đáp xuống, sau đó lập tức quỳ trước y, người này hẳn tên Túc đi, Túc cung kính cuối đầu:

“ Chủ tử, đúng như người dự đoán, quỷ y thật sự bị người của Hồng Hạc Môn ám sát, nhưng nữa đường nhảy ra một cái nam nhân làm vật cản đường...”

“ A, là người của ai?” Diệp Lâm Lang kì lạ.

“ Hộ vệ Nhược Kiều Đinh Hương của các chủ Thiên Hương các.” Túc nghĩ đến nữ tử lạnh lùng kia có chút thưởng thức nói, hắn lâu lắm rồi mới thấy một nữ tử giống tiểu thư như vậy, đều lạnh lùng đến đáng sợ, đã thương người nhưng cũng đã thương mình, thà thực hiện tốt nhiệm vụ để bị trúng độc nặng chứ không thay đổi nhiệm vụ.

Người như vậy rất có tố chất làm sát thủ, đáng để hắn khâm phục.

“ Thiên hạ đệ nhất lừa đảo Nhược Kiều Đinh Hương, hộ vệ các chủ Thiên Hương các... Có chút thú vị... Ngươi...”

Lời y còn chưa dứt liền thấy một vật gì đó từ trên trời bay xuống... Sau đó tấn công đến chổ Diệp Lâm Lang.

--- ---

Diệp phủ...

“ Lão gia, lão gia, đại thiếu gia xảy ra chuyện không hay rồi.” Quản gia hớt hải chạy vào...

“ Nó thì có việc gì được?” Diệp Vân Thanh vuốt ly trà không để ý nói.

“ Đại thiếu gia tử rồi, sát được đặt ở trước cửa phủ...”

“ Choang” thanh âm ly trà mở vụng thành mãnh nhỏ.

“ Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa...” Giọng của lão ta có chút run rẩy...

“ Đại thiếu gia đi rồi...”

Lần này lão ta mới tin vào tai mình lập tức vọt ra chính sảnh.

Mùi vị huyết tinh lang tỏa khắp phòng, bóng đêm quỷ dị nay càng quỷ dị hơn...

Chỉ thấy trên nền đất lạnh một cổ thi thể bị cắn bầm dập đến nổi nhận không ra...

Lão ta vừa nhìn qua liền biết vết thương của cổ miêu gây ra...

Thật là cổ miêu ông nuôi...

Mặt ông trắng xanh đụng nhẹ vào “ thi thể của nhi tử của ông” ánh mắt xoẹt qua tia hồi hận.

Chỉ là chưa được bao lâu thì một thanh âm thanh thoát quỷ dị trong bóng đêm vang lên...

“ Ha ha ha, Diệp thừa tướng không viết có cảm giác gì về món quà của ta???”

“ Ngươi là ai???” Diệp Vân Thanh có chút run sợ.

“ Ta là ai? Ngươi không nên hỏi câu đó. Lão già, ta nói cho ông biết, những gì ông gây ra cho mẫu thân ta, ta sẽ khiến ông nợ máu trả bằng máu.”

Ngừng một chút thanh âm lại tiếp tục vang lên...

“ Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, ta sẽ giết từng người từng người thân của ngươi, ta sẽ khiến cho ngươi phải hồi hận vì đời này ngươi được đầu thai làm người...”

Thanh âm thang lãnh như ma âm đánh vào lòng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play