Có điều khi Tống Dư Kiều nhìn thấy Bùi Hạo Dục lộ ra bộ mặt biểu cảm mờ mịt, cũng thật sự là không nỡ nhẫn tâm, liền kéo cậu đến bên ngoài phòng nghỉ của mình, nói: "Cháu ở đây chờ một chút, cô đi vào lấy một vài thứ rồi ra đưa cháu đi bệnh viện đa khoa kiểm tra."

"Không được! Nếu lỡ như cô nhảy qua cửa sổ chạy thì phải làm sao? Cháu cũng đi vào!"

Bùi Hạo Dục cũng không muốn ngồi ở đây thêm một giây đồng hồ nào nữa, nếu bị Tây Tây biết được, ôm cổ của cậu gặm loạn một trận thì làm sao, cậu nhất định phải rời khỏi chỗ này, dù sao chị gái xinh đẹp này rất dễ lừa gạt.

Không còn cách khác, Tống Dư Kiều không thể làm gì khác ngoài việc đem cậu bé đặt trên ghế ngồi, cứ dặn đi dặn lại mãi, còn cố ý không có khóa cửa phòng nghỉ lại, sợ người nhà cậu tìm đến, hỏi: "Tên cháu là gì?"

"Bùi......" Bùi Hạo Dục nghĩ thầm, chắc chắn không thể dùng tên thật, hiện tại lòng người rất dễ đổi thay, mặc dù chị gái này dung mạo rất là đẹp đẽ, "Cháu tên Bùi Tiểu Hỏa."

"Cha mẹ cháu đâu?"

Bùi Hạo Dục thoáng suy nghĩ, lấy khăn tắm ở trên, bao lấy cái bụng mập mạp, " Ba ba của cháu thì ở phòng cách vách, cùng chú kia đánh bài, mẹ cháu chạy trốn cùng người đàn ông khác rồi."

Tống Dư Kiều: "......"

Cô đi vào trong phòng tắm, mắt Bùi Hạo Dục sáng lấp lánh, từ phía sau lưng lấy điện thoại di động ra, gửi cho ba ba một tin nhắn: " Cha,Tây Tây đã đi chưa?"

Ba giây đồng hồ sau, một cái tin nhắn đơn giản gửi lại hai chữ: "Chưa đi."

Bùi Hạo Dục tức giận giơ quả đấm nhỏ, "Sáng sớm ngày mai con với cha gặp mặt, bây giờ cha để chú Lê Bắc đem quần áo đưa tới phòng 134 cho con."

Lần này, cậu đã chờ thật lâu cũng không có nhận được tin nhắn trả lời lại của Bùi Tư Nhận, cũng không có ai đưa quần áo đến cho cậu, cậu quấn khăn tắm trẻ em, cảm thấy không quần áo ở trước mặt chị xinh đẹp thật sự rất mất mặt, liền chui vào trong chăn.

Tống Dư Kiều tắm xong trong phòng tắm liền đi ra, nhìn thấy Bùi Hạo Dục đã nằm ở trên giường, hình như là ngủ thiếp đi, vô cùng yên tĩnh dựa trên gối.

Cô đi tới, vươn tay ra,"Ôi chao, ai, ôi......"

"Mẹ......"

Bùi Hạo Dục trở mình, lẩm bẩm một tiếng, tay Tống Dư Kiều liền lập tức dừng ở giữa không trung, từ bên trong miệng đứa bé nói ra hai chữ này, tại tim cô hung hăng đâm một nhát, một trận đau đớn.

Cô cắn chặt môi, thu tay về, đem chăn đắp lên trên, còn mình ngồi ở cuối giường.

Nếu như cả đời này cô thật không có con, cô sẽ cảm thấy cuộc đời này sẽ không trọn vẹn, thế nhưng hiện tại, kết quả vô sinh cũng nhận được rồi, cũng giống như cuộc đời cô vĩnh viễn không hoàn chỉnh.

Âm thanh điện thoại di động ong ong ong vang lên, Tống Dư Kiều chú ý thấy dưới gối của Bùi Hạo Dục có tia sáng, liền nhẹ nhàng lấy ra, là điện thoại di động, trên màn ảnh lập loè hai chữ "Ba ba".

Tống Dư Kiều do dự một chút, ấn xuống nút nghe, lại sợ đối phương hiểu lầm, giành nói trước: "Xin chào, có phải là cha của Bùi Tiểu Hỏa không? Cậu nhóc hiện tại ở chỗ của tôi."

Thế nhưng, trong loa không có âm thanh.

Tống Dư Kiều nghi ngờ, lấy điện thoại xuống nhìn thử,cuộc gọi vẫn còn tiếp tục, liền lên tiếng: "Có phải cha Tiểu Hỏa không?"

............

Ở đầu này, Bùi Tư Nhận nghe thấy tiếng của Tống Dư Kiều, ngón tay chia bài dừng một chút, như không có chuyện gì xảy ra mà lấy về, che micro, vốn định đem điện thoại di động đưa cho Lê Bắc, nhưng nghĩ đến Tống Dư Kiều nghe được tiếng nói của Lê Bắc, liền chuyển sang đưa cho Cố Thanh Thành.

"Giúp tôi nhận một cuộc điện thoại."

Lê Bắc nghe thấy lời này của ông chủ, quả thực là vui mừng muốn chết rồi, vỗ vỗ ngực, thầm nói: không phải mình, may thật.

Cố Thanh Thành đem thuốc lá trong tay bỏ ra, trực tiếp hỏi: " Xin chào."

Trong điện thoại Tống Dư Kiều nói: "Xin chào, xin hỏi anh là cha của Bùi Tiểu Hỏa phải không?"

Cố Thanh Thành nhìn về phía Bùi Tư Nhận, dáng vẻ người kia nhẹ nhàng bình thản như gió mây, nếu anh ra hiệu một cái, Cố Thanh Thành lập tức sẽ hiểu, đem loa ngoài của di động mở ra "Ừ, là tôi."

Tống Dư Kiều đem sự việc vừa rồi miêu tả sơ qua, đồng thời biểu đạt sự áy náy của bản thân, đồng ý gánh chịu tất cả chi phí đi bệnh viện, cuối cùng nói: " Anh xem hiện tại rảnh không? Anh xem có cần đưa cậu bé đi bệnh viện đa khoa xem thử?"

Bùi Tư Nhận viết xuống trên giấy một câu, mấy người đến gần xem thấy: "Tôi hiện tại không tiện*, sáng sớm ngày mai tôi sẽ liên hệ với cô".

Không tiện? Thời gian mà đàn ông không tiện là thời gian gì? Mấy cặp ánh mắt của đám đàn ông đều liếc nhìn Bùi Tư Nhận.

"......"

Lý Mộ đưa con trai Tây Tây vào bên trong một gian phòng ngủ, trở tay đóng cửa lại, "A Miểu, đây có phải là người cậu lần trước nói Tống cái gì Kiều?"

"Cậu gặp rồi?"

"Ừ, gặp một lần, " Tiết Miểu nói, "Với anh ba rất có tướng vợ chồng."

Tướng vợ chồng......

Bùi Tư Nhận nhếch môi nỡ nụ cười, anh thích từ này.

"Không phải là Hạo Dục bị đau mông chứ?" Lý Mộ đã làm cha, dĩ nhiên quan tâm đến bọn trẻ chứ không phải cha chúng, "Xương cụt bị gãy cũng nghiêm trọng."

Chẳng qua là Lý Mộ không hiểu Bùi Hạo Dục, xưa nay chỉ có cậu bắt nạt người khác, làm gì có người khác bắt nạt cậu. Té phịch xuống một lần liền gãy xương cụt? Ha ha, chuyện như vậy chính là chuyện cười.

Cúp máy, Tống Dư Kiều đối với hành vi của "ba ba" Bùi Hạo Dục, cảm thấy rất không hài lòng.

Làm sao lại có người cha như thế, xương cụt con trai bị đau mà vẫn nói"không thể nuông chiều trẻ con, Tống Dư Kiều cảm thấy trong lòng không nỡ, hướng về phía cửa sổ đi rồi một vòng, vừa quay lại đã nhìn thấy ánh mắt Bùi Hạo Dục lặng lẽ.

Thật ra Bùi Hạo Dục vừa nãy là giả bộ ngủ, nghe thấy Tống Dư Kiều cùng chú Cố nói chuyện, cảm thấy lừa người là đáng xấu hổ, liền đáng thương mà ngước mắt lên: "Dì ơi, thật ra lúc nãy cháu lừa dì đó, cái mông của cháu không có chuyện gì."

Tống Dư Kiều: "......"

"Nhưng mà bây giờ, cái mông thật sự có chút đau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play