Tống Dư Kiều quay về nhà trọ Kim Thủy, mở khóa rồi dựa lưng vào cửa phòng trượt người xuống, sức người giống như bị hút hết, chỉ còn lại thể xác.
Trong lòng đau co giật, đau đến tê dại, đau đến nỗi không có cảm giác.
Bóng đêm càng lúc bao trùm lấy cô, bọc thành một cái kén, gió không thổi lọt.
Cô ngửa đầu nhìn trần nhà đen tối, cảm giác mình giống như bị thế giới vứt bỏ đến góc khác, không có ai quan tâm, không có ai đang đợi.
Lòng dạ và đầu óc nguội lạnh.
Tay cô siết chặt quần áo, nhắm hai mắt lại.
Đây là lần cuối cùng cô để bản thân thương tâm đau khổ, sau này, tuyệt đối sẽ không cho phép mình vì Diệp Trạch Nam mà khóc, anh ta không đáng để cô như vậy, ngay khi anh ta tàn nhẫn chà đạp tự tôn của phụ nữ ở dưới chân, cũng đã không đáng rồi.
Cũng là buổi tối hôm nay, Tống Dư Kiều thực sự đem tất cả tấm lòng của mình đối với Diệp Trạch Nam, đào cái hố mà chôn sâu.
Tống Dư Kiều vịnh cửa đứng dậy, hai chân tê, dừng một lúc mới đi vào phòng tắm rửa ráy.
Tắm mới một nửa, bỗng nhiên không có nước, ba giây đồng hồ sau bên trong phòng đèn đều tắt, lập tức rơi vào bóng tối, Tống Dư Kiều thích ứng được bóng tối, lục lọi tìm váy ngủ, cầm điện thoại di động thắp sáng.
Trong phòng tất cả đều tối, Tống Dư Kiều mở cửa, phía ngoài đèn sáng lên.
Xem ra dây chì trong cầu chì bị đứt.
Tống Dư Kiều đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, cô căn bản cũng không đổi dây chì trong cầu chì, đối với chuyện điện lực gì đó cô một chữ cũng không biết, theo bản năng sáng ngày thứ hai sẽ tìm thợ điện, ngược lại không có điện không ảnh hưởng việc ngủ, thế nhưng hiện tại, tóc cô còn có nước gội đầu, trên người cũng có bọt xà phòng.
Thực sự là nhà dột còn gặp mưa.
Tống Dư Kiều mặc quần áo vào, xuống lầu, tìm một nơi tắm rửa ở bên ngoài, nộp tiền trước, đầu tiên là băng qua một đoạn đường nhiều nam nữ, hướng phòng tắm nữ bên trong đi tới.
Không ngờ, đi qua một cái phòng, có một cậu bé quấn một cái khăn tắm màu trắng từ bên trong vọt ra, lập tức đụng vào người Tống Dư Kiều, mình quay về phía sau ngồi chồm hổm.
"Ôi, đau chết tiểu gia ta rồi."
Tống Dư Kiều: "......"
Cô khom người xuống nâng cậu bé dậy, bé trai lao đến này rất đặc biệt, con mắt rất lớn cùng con ngươi đen như sáng lên, cô nhìn một chút thật giống đã nhìn thấy ở nơi nào, lắc đầu cũng không nghĩ ra được.
Tống Dư Kiều đúng là từng thấy, trên tạp chí giải trí, Bùi Tư Dẫn dẫn con đi theo.
Cậu bé này chính là Bùi Hạo Dục.
Tối hôm nay cậu đi ra vốn là một bất ngờ, theo cha đến trung tâm tắm rửa, nhưng không ngờ gặp được một người bạn, càng đáng sợ chính là, người bạn Tây Tây này là đồng học của Bùi Hạo Dục, hơn nữa còn là người mến cậu!
Ngay khi, cậu ta nhét một cái kẹo que vào tay cậu. Bùi Hạo Dục lúc đó liền sợ vãi tè rồi, nếu như là đó là một cô bé thì cậu còn có thể chịu đựng, thế nhưng nếu như đối phương với cậu như thế...... Trong nháy mắt cậu trợn to hai mắt, không nói cho Bùi Tư Nhận liền chạy ra cửa.
Một bên chạy còn một bên vỗ về ngực, quay về phía sau liếc mắt nhìn, thực sự thật mạo hiểm.
Bùi Hạo Dục cầm lấy đầu ngón tay Tống Dư Kiều giống như lo cô chạy trốn, "Cái mông cháu vừa nãy bị dập, đau chết mất, cô mau dẫn cháu đi bệnh viện khám, bệnh viện đa khoa!"
Tống Dư Kiều có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ mình gặp được Gấu Con trong truyền thuyết?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT