Nhìn thấy trong hình không phải thân thể không mặc đồ, Tống Dư Kiều thở dài một hơi, nhưng rõ ràng thời gian nhìn thấy trong hình là tối hôm qua.

“Anh cho người theo dõi tôi?”

Diệp Trạch Nam cười mỉa mai: “Cô có tư cách để tôi cho người theo dõi sao? Đây là có người ẩn danh gửi đến hòm thư nhà, cô làm cho nhà họ Diệp chúng tôi mất mặt! Nếu để cho mẹ nhìn thấy sẽ như thế nào?”

Nghe lời này của Diệp Trạch Nam, Tống Dư Kiều trong lòng càng ngày càng lạnh, cô không có trả lời mà ngồi xổm xuống, nhặt bức ảnh trên đất lên. Trong hình đều là cô cùng một người đàn ông khác, ôm nửa từ quán bar đi ra, đến ôm ngang hông lên xe, hai người khuôn mặt nhìn cũng không quá rõ. Thế nhưng, chỉ cần là người quen biết với Tống Dư Kiều, đều có thể nhận ra bóng lưng của cô.

Nhìn qua người đàn ông bên cạnh dìu cô trong tối, mặc một chiếc áo sơ mi màu......

Đàn ông mặc áo sơ mi trắng cũng đã nhìn thấy nhiều rồi, mà thông qua màu áo sơ mi có thể nhìn ra vẻ đẹp của người đó, Tống Dư Kiều chỉ gặp qua một.

Nghĩ đến người kia, gò má không tránh khỏi nóng lên, trong lòng căng thẳng không có lý do. Không biết vì nguyên nhân gì?

Diệp Trạch Nam thấy Tống Dư Kiều nhìn bức ảnh đến ngây người, trong lòng đã lạnh đi mấy phần. Trực tiếp đứng lên, tay cầm cổ tay cô, kéo cô từ trên mặt đất đứng lên: “Tôi đang hỏi cô!”

Tống Dư Kiều dùng sức gạt tay Diệp Trạch Nam ra, nhắm mắt lại đem nước mắt nhịn vào trong lòng: “Diệp Trạch Nam, tôi nói lại lần nữa, chúng ta ly hôn đi.”

“Tôi cũng nói lại lần nữa.” Diệp Trạch Nam một lần nữa siết chặt tay Tống Dư Kiều: “Đừng hòng!”

............

Buổi tối, Bùi Ngọc Linh gọi Tống Dư Kiều ra, kể cả Từ Uyển Lỵ, Diệp Trạch Nam bốn người cùng ngồi trên trên ghế sô pha.

Từ Uyển Lỵ một tay đỡ eo, tay còn lại che ở trên bụng, thật giống như sợ người khác không biết cô ta mang thai, cẩn thận từng li từng tí một.

Bùi Ngọc Linh nói: “Ly Ly đang mang đứa bé trong bụng, mẹ đã nói muốn giữ lại, thì nhất định sẽ giữ.”

Từ Uyển Lỵ e thẹn nở nụ cười, mắt nhìn thấy ánh mắt hung ác của Diệp Trạch Nam, co rúm lại một hồi, lấy hết can đảm lên tiếng nói: “Dì con sợ đứa bé này......”

Bùi Ngọc Linh xoa mu bàn tay của cô ta: “Tôi còn ở đây ngày nào, đứa bé sẽ ở đây đến ngày đó, có gì mà phải sợ.”

Thực sự là một kịch hay, rất là chân thực.

Tống Dư Kiều từ đầu đến cuối không nói một câu, ánh mắt lạnh lùng. Thế nhưng, khi nghe đến hai chữ “đứa bé”, tim truyền đến một hồi co giật, đè nén nỗi đau đớn này, cô đứng dậy: “Con đi vào phòng rửa tay.”

Cô không ngờ, Từ Uyển Lỵ cũng đi theo, Tống Dư Kiều cau mày.

Từ Uyển Lỵ vừa đi đến hai mắt thoáng qua đã đẫm lệ, kéo ống tay áo Tống Dư Kiều: “Chị, em biết chị không chấp nhận đứa em như em, chị chán ghét em, căm ghét em, cảm thấy mẹ con em cướp ba đi, thế nhưng yêu một người không có sai...... Đứa bé là vô tội, chị đừng giận chó đánh mèo đánh con của em.....”

Tống Dư Kiều cười gằn: “Thực sự là buồn cười, cô có thể quản chính mình, còn muốn quản ham muốn tham vọng của người khác sao?”

“Chị muốn em làm gì mới bằng lòng tha thứ cho em? Muốn em quỳ xuống sao?”

Từ Uyển Lỵ đúng là quỳ xuống, không cẩn thận, đem bình thuỷ tinh Hương Ba trên bồn rửa tay làm rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh thủy tinh nhỏ, lập tức giơ tay tát mình một bạt tai, bộp một tiếng vang dội, một tay bưng khuôn mặt nhỏ, nước mắt đã lăn xuống má: “Chị, nếu làm như vậy có thể nguôi giận, thì chị cứ tát em đi......”

Tống Dư Kiều cùng Từ Uyển Lỵ xô đẩy, đã đạp lên miểng thủy tinh trên mặt đất, đâm vào bàn chân, lòng bàn chân truyền đến một cảm giác đau đớn.

Bùi Ngọc Linh cùng Diệp Trạch Nam nghe tiếng động liền đi đến phòng rửa tay, đập vào mắt là Từ Uyển Lỵ đang quỳ trên mặt đất, một bên gò má sưng đỏ, một tay còn siết thật chặt tay Tống Dư Kiều.

“Con làm gì vậy?” Bùi Ngọc Linh nhanh chân đi tới đỡ Từ Uyển Lỵ từ dưới đất lên, ánh mắt nhìn về phía Tống Dư Kiều hiện rõ sự không đồng tình: “Không biết nó đang mang thai sao?”

Thời khắc này, Tống Dư Kiều mới hiểu được, cô bị gài bẫy.

Vừa nãy ra tay tàn nhẫn với Từ Uyển Lỵ, hiện tại nửa bên mặt in dấu năm ngón tay rất rõ ràng, Bùi Ngọc Linh dặn dò chị̀ Lưu đi lấy túi chườm đá trong tủ lạnh.

“Dì đừng trách chị, chị không phải cố ý.”

Từ Uyển Lỵ nhẫn nhịn vết sưng đau trên mặt, nhếch khóe miệng thành một vòng cung không để người khác nhìn thấy. Dì nói không sai: dẻo miệng, lòng dạ độc ác mới giữ được địa vị.

Tống Dư Kiều, cô có cái gì mà dám tranh giành với tôi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play