Tiên sinh bị thương nên vô pháp đi dạy, các học sinh đang trong lớp đều bị đuổi về nhà. Liễu Mộ Ngôn sử dụng dược tốt nhất cho Mã tiên sinh, ông được bầu bạn là một trưỡng lão đức cao vọng trọng trong tộc dìu về nhà.
“Chó con không hiểu chuyện khiến Mã tiên sinh bị thương, mong rằng Mã tiên sinh đại nhân đại lượng, khi ta về nhà sẽ hảo hảo giáo dục lại nó.” Ngay cả lúc xin lỗi Liễu Mộ Ngôn đều mang đến cảm giác không kém người khác một bậc, nhưng trưởng lão cùng Mã tiên sinh đều biết rõ tế tự đại nhân có thể lên tiếng nói ra lời nhận lỗi này thế nhưng chính là lần đầu tiên, trưởng lão vội đáp: “Không sao, không sao, hài tử nghịch ngợm rất chi là thường tình nha.” Nói rồi đỡ lấy Mã tiên sinh đi ra ngoài.
Trong phòng học rộng lớn chỉ còn lại hai cha con Liễu Mộ Ngôn cùng Liễu Nghi Sinh. Liễu Nghi Sinh cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của phụ thân, cũng không cần phụ thân nói, bước tiểu bước chân theo đuôi Liễu Mộ Ngôn về nhà, dọc theo đường đi nắm lấy tay áo thì thào, chỉ mong Kỳ Thạc Kỳ Canh nhanh chóng mang Kỳ bá bá tới cứu mình, không thôi y cũng không dám chắc cái mông của mình sẽ không phải gặp nạn đâu!
Liễu Mộ Ngôn mang theo sắc mặt tái nhợt vào phòng, ngồi xuống ghế thái sư y (ghế bành), không nói được một lời mà nhìn vào Liễu Nghi Sinh đang cúi đầu. Vốn dĩ y cho là hài tử này chỉ do được chiều chuộng quá mức nên mới sinh hư, cho nên tính cách không tốt, không nghĩ tới nó lại có thể không hiểu chuyện như thế, ngay cả chuyện thương tổn đến tộc nhân đều có thể làm ra được. Trong lòng y vô cùng tức giận, trái lại nét mặt chính là gió êm sóng lặng.
Chỉ là loại ánh mắt này khiến cho Liễu Nghi Sinh cảm thấy áp lực thực lớn, y biết lần này mình làm có chút quá phận, nhưng không nghĩ tới phụ thân sẽ tức giận như vậy, tức giận đến đều lười mắng mình, y sợ hãi cắn môi, lại không dám giương mắt, trong lòng không ngừng suy nghĩ đến chuyện sẽ bị phụ trừng phạt như thế nào, đối với hành vi xúc động nhất thời khi dễ lão sư của mình cũng hối hận không ngớt.
Mặc dù y tùy hứng nghịch ngợm, nhưng cũng không phải là người không hiểu chuyện. Mới vừa rồi bởi vì hoảng sợ chiếm đầy nội tâm, không có kiêng dè cân nhắc kỹ lưỡng về hậu quả của chuyện mình làm, hiện tại nhớ lại, bộ dáng lão tiên sinh đã cao tuổi như vậy bởi vì bị y khi dễ đau đến độ đầu đầy mồ hôi, chính mình cũng cảm thấy bản thân thập phần xấu xa, với lại cho dù lão sư có phê bình y, cũng chưa từng để y phải chịu đau như vậy, đã biết vậy mà chính mình còn đi trêu chọc ông, sợ là sau này cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp lão sư nữa rồi.
“Phụ thân con sai rồi, người mắng con đánh con đi.” Ánh mắt của Liễu Mộ Ngôn chính là có thể đông đá nam tử bình thường lại thành băng, Liễu Nghi Sinh mới chỉ là thiếu niên cho nên đương nhiên sẽ chịu không nổi, hốc mắt y rưng rưng, phịch một tiếng quỳ xuống đất, xin phụ thân trừng phạt y.
“Ta đánh con để làm cái gì, con không thích đến trường, trêu cợt lão sư, không bằng sau này không cần đi học nữa, con cũng đừng ngây ngốc tại Kỳ Lân Thôn làm chi, thích đi chỗ nào thì đi, không ai quản con, con thích làm xằng bậy như thế nào đều có thể.” Ngữ khí của Liễu Mộ Ngôn lãnh đạm không giống như đang nói chuyện với nhi tử của mình, mà trái lại giống như đang nói với một người qua đường xa lạ nào đó.
Câu nói này khiến Liễu Nghi Sinh thực sự sợ hãi. Cho dù phụ thân có đối với y lãnh đạm như thế nào đi chăng nữa, người cũng chưa từng có ý tứ sẽ không quan tâm tới mình, dường như y cảm giác được mình bị phụ thân vứt bỏ, người không đánh cũng không mắng mình, nhưng lại muốn đuổi mình đi.
Thế nhưng y có thể đi tới nơi nào đây, từ nhỏ y đã lớn lên ngay tại Kỳ Lân Thôn, hoàn toàn không biết chút gì về thế giới bên ngoài cả, mặc dù đã từng nghe người ta nói qua, thế giới này rất rộng lớn, trừ thôn xóm của bọn họ ra, còn có các thành trấn khác, nhưng rời đi nơi này là chuyện y hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được. Y tình nguyện sau này ngoan ngoãn đi học học thuộc bài chép gia quy, không bao giờ làm ra những chuyện xằng bậy để không khiến cho phụ thân muốn đuổi mình ra ngoài nữa, như vậy nhất định y sẽ sống không nổi, cũng sẽ không có khả năng nhìn thấy hai huynh đệ Kỳ Thạc Kỳ Canh, còn có hoa hoa cỏ cỏ cùng những tiểu trùng tử y nuôi, đều sẽ không còn cơ hội được gặp lại.
Liễu Nghi Sinh oa oa khóc lớn, chưa từng ủy khuất đến mức khóc như thế, lúc này chỉ cần Liễu Mộ Ngôn thu hồi lời nói lãnh khốc vô tình vừa rồi, muốn y làm cái gì cũng đều có thể.
Thiếu niên xinh đẹp khóc đến lê hoa đái vũ, cho dù là người có ý chí sắt đá tới đâu cũng sẽ bị cảm động, nhưng Liễu Mộ Ngôn đâu chỉ có ý chí sắt đá, cho dù có nói tim của y được làm từ băng tuyết cũng không quá đáng. Y lặng lẽ nhìn Liễu Nghi Sinh khóc nháo, không khuyên can cũng không thèm nói tới, một chút ý tứ thu hồi lời vừa nói cũng không có.
Liễu Nghi Sinh khóc ngất, cảm thấy bản thân khóc như vậy có tác dụng gì đâu, hẳn là mình nên biểu thị ra một chút quyết tâm biết sai. Y xoa xoa nước mắt, còn đang nức nở, liền lột quần vểnh cái mông nhỏ trắng noãn kebe, ghé vào trên bàn thấp nói: “Phụ. . . Phụ thân. . . Con biết sai rồi, người đánh con. . . Hức hức. . . Đánh con đi.”
“Phụ thân người đi nhanh chút, sắp đến rồi.” Lúc này, hai huynh đệ Kỳ Thạc Kỳ Canh đơn giản là vừa lôi vừa kéo Kỳ Thiên Hữu tới, ba người thở hồng hộc vừa định vào cửa, ai ngờ vừa tới liền thấy cửa đang rộng mở, chỉ thấy vẻ mặt khóc thảm thiết của Liễu Nghi cùng với hạ thân quang lỏa, nằm chờ tế tự đại nhân đến đánh, nhưng tế tự đại nhân chỉ là nhìn y, vẫn chưa có hành động gì cả.
Điều khiến phụ tử ba người không thể tiếp túc đặt chân bước vào không phải là hành động đối đãi thô bạo với Liễu Nghi Sinh trong tưởng tượng, mà chính là lần đầu tiên Kỳ Thạc và Kỳ Canh thấy Liễu Nghi Sinh không mặc quần, hơn nữa liếc mắt liền phát hiện nam hài này cũng không quá giống với mình, không phải đơn thuần chỉ có bộ phận sinh dục của giống đực, mà còn có nhiều hơn bọn họ một bộ phận, cho tới bây giờ hai người cũng chưa từng được thấy qua, đó là một vật phấn nộn, kỳ quái gì đó.
Tại sao Tiểu Liễu Nhi thân là nam hài lại không giống với bọn họ? Không phải y cũng là nam hài sao? Chẳng lẽ y chính là giống cái trong truyền thuyết? Thế hệ này của Kỳ Lân Thôn đã không còn giống cái, cho nên đối với việc giống cái lớn lên thành bộ dạng gì bọn họ đều không biết, chỉ là thông qua hình ảnh coi được mang máng mà có chút khái niệm mơ hồ thôi. Nhưng nếu nói Tiểu Liễu Nhi là giống cái lại không hẳn vậy, bởi vì y cũng có bộ phận sinh dục giống như giống đực bọn họ, hai huynh đệ triệt để hoang mang không hiểu.
Kỳ Thạc Kỳ Canh vẫn là thiếu niên chưa trải sự đời, bị cảnh tượng trước mắt khiến cho chấn kinh, Kỳ Thiên Hữu cùng Mộ Ngôn lại không thể nào giống tiểu hài tử được. Kỳ Thiên Hữu hét lớn một tiếng, túm lấy hai huynh đệ không để cho bọn họ nhìn chằm chằm vào cái mông của Tiểu Liễu Nhi, Liễu Mộ Ngôn cũng lanh tay lẹ mắt mà xông tới nắm lấy quần Liễu Nghi Sinh kéo lên.
“Không được tiến vào, cút ra ngoài cài cửa lại.” Cho dù là đối với tộc trưởng, Liễu Mộ Ngôn nói chuyện cũng không mang theo một tia khách khí.
“Vâng vâng, chúng ta lập tức cút ngay đây.” Kỳ Thiên Hữu biết khẳng định hai hài tử sẽ có một bụng nghi vấn, bọn họ vẫn cho rằng Liễu Nghi Sinh cũng giống như Liễu Mộ Ngôn, mặc dù là thân thể của nhân loại, nhưng cũng là nam tính giống như bọn họ, hôm nay trong lúc vô ý bọn họ thấy được hạ thể của đứa nhỏ kia, nhất định sẽ muốn hắn giải thích, hắn có thể làm bộ không biết chuyện này có được không a?
Cửa được đóng lại, Liễu Nghi Sinh bị hành vi không đánh mà còn kéo quần lên giúp y của phụ thân khiến cho khó hiểu, rốt cuộc thở dài một hơi vì đã qua được một kiếp. Chí ít phụ thân đã chấp nhận chạm vào y mà không phải là bộ dáng muốn cự tuyệt cách xa y ngàn dặm. Quả nhiên bọn người Kỳ bá bá quá vô dụng, ngay cả cửa bọn họ đều chưa kịp vào đã bị phụ thân đuổi đi rồi.
“Phụ thân, người đừng đuổi Tiểu Liễu Nhi có được hay không?” Y được Liễu Mộ Ngôn ôm vào trong lòng, đặt ra câu hỏi nhút nhát lại cẩn thận, thỉnh thoảng còn giương mắt lên nhìn lén Liễu Mộ Ngôn.
“Không đánh, Tiểu Liễu Nhi đã trưởng thành, sau này không thể tùy tiện cởi quần cho người khác xem có biết chưa?” Liễu Mộ Ngôn bị tình huống ngoài ý muốn vừa nãy triệt để dập tắt lửa giận. Nguyên bản y đã thương lượng thỏa đáng với Kỳ Thiên Hữu, sau khi Tiểu Liễu Nhi thành niên, mới nói cho hai huynh đệ Kỳ gia biết chân tướng thân thế của Tiểu Liễu Nhi, đến lúc đó vô luận là ai trong hai huynh đệ đã bồi dưỡng nên cảm tình với Tiểu Liễu Nhi, vô luận thân thể của Tiểu Liễu Nhi có ra sao, đều có thể tiếp thu nó, hiện tại đột nhiên chân tướng bị phá vỡ, không biết hai huynh đệ sẽ bị tác động đến mức nào, hi vọng đừng ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của y, bằng không hết thảy những chuyện y làm đều đổ sông đổ biển.
“Không cởi không cởi, con đều nghe lời phụ thân, chỉ cần phụ thân đừng đuổi con ra ngoài là được.” Liễu Nghi Sinh gật đầu như giã tỏi, không cởi quần là có thể tha thứ cho mình, như vậy đây chính là chuyện đơn giản nhất trên đời, y chớp chớp mắt hỏi: “Như vậy sau này con còn có thể đi học lại sao?”
“Sau này nếu còn tiếp tục nghịch ngợm nữa phụ thân sẽ thật sự không cần con, cho nên phải cố gắng học tập.” Nhìn hài tử từ nhỏ đã không rời khỏi bên người mình, hao tốn vô số tâm huyết nuôi dưỡng đến lớn khôn, nói không có cảm tình như vậy khẳng định là gạt người. Thân thể mềm nhuyễn phấn nộn của hài tử làm nũng ở trong lòng mình, trong chớp mắt tâm của Liễu Mộ Ngôn cũng có chút nóng lên. Y dùng ngón tay giúp Liễu Nghi Sinh lau khô nước mắt, chọc vào cái mũi nhỏ nói: “Ngày mai đi cùng phụ thân đến xin lỗi Mã tiên sinh, đêm nay không được ngủ, phải suy nghĩ thật kỹ làm sao mới có thể xin lỗi thành khẩn nhất.”
Liễu Nghi Sinh nín khóc mỉm cười, nằm trong lòng phụ thân cũng rất ấm áp nha, tuy rằng y còn chưa nghĩ ra vì sao bỗng nhiên hôm nay Liễu Mộ Ngôn lại không trách phạt cùng đánh đòn mình, nhưng chỉ cần phụ thân không đuổi y đi, hết thảy đều không còn trọng yếu nữa rồi. Lần này thực sự là Liễu Nghi Sinh tiểu bằng hữu bị giật mình rồi, y âm thầm suy nghĩ, sau này mình không dám khi dễ lão sư cùng tộc nhân của y, không bao giờ gây ra chuyện rắc rối chọc cho phụ thân mất hứng nữa.