Mộ Thiên Thanh dần bình phục tâm tình bi phẫn, cô nhìn cái túi Lãnh Tĩnh Hàn để lại, bên trong là một bộ quần áo cô hay mặc, và cả một bộ đồ lót.
Mộ Thiên Thanh chợt nóng bừng mặt như con tôm bị luộc chín.
Cô là cảnh sát, sau khi tức giận đã đời rồi, cô biết lúc ở quán bar cô bị bỏ thuốc, thậm chí gã đàn ông đến làm bậy với cô cũng không phải Lãnh Tĩnh Hàn. Về phần vì sao tối đó Lãnh Tĩnh Hàn xuất hiện thì cô không biết, chỉ có điều, cô còn nhớ rõ, anh ném cô vào trong nước lạnh. Nhưng ... cuối cùng không có hiệu quả, cho nên mới...
Mộ Thiên Thanh cắn môi, ngoại trừ mấy vết hôn trên người, cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Cô biết, sau cùng Lãnh Tĩnh Hàn cũng không có thực sự làm gì với cô, chỉ là muốn giải trừ kích thích khó chịu trong cơ thể cô do tác dụng của thuốc....
Nhưng ngay cả như vậy vẫn làm cho cô xấu hổ và giận dữ!
Mặc kệ anh có phải là anh ấy hay không... Thế nhưng, để có thể tin tưởng một người mới gặp qua vài lần như anh, cô thừa nhận là cô không hào phóng đến độ không một chút tức giận.
Âm thầm lấy quần áo vào phòng tắm, Mộ Thiên Thanh mang theo tâm tình phức tạp rửa mặt. Sau khi ra khỏi khách sạn Thế Kỷ, liền đón taxi đi cục cảnh sát.
Cô ngồi im lặng ở ghế sau, nhìn ra đám đông đang vội vã đi làm bên ngoài, yên tĩnh đến mức tài xế quên mất sự có mặt của cô.
Cô ngẫm lại câu nói trước khi đi của Lãnh Tĩnh Hàn, không phải cô không nghe ra hàm ý, cô là một cảnh sát, dien'dan'le'quy'don'com bình thường cô bắt bớ đắc tội nhiều người, đương nhiên kẻ muốn xử cô cũng nhiều, đây là điều cảnh sát không thể tránh khỏi. Nhưng nếu muốn cô yên lặng nuốt cục tức này thì không thể nào!
Lần này là cô, lần sau.... sẽ có bao nhiêu cô gái bị thủ đoạn bẩn thỉu như vậy cướp đi trong sạch?
Như Lãnh Tĩnh Hàn nói, lần này là cô may mắn mà thôi....
*
Tập đoàn Thiên Lân nằm trong khu thương mại sầm uất nhất thành phố A, tòa cao ốc 70 tầng hình bán nguyệt vừa xây nghiễm nhiên trở thành địa danh thương mại của cả thành phố A, phúc lợi tốt, tiền lương cao... Tất cả những người có thể vào đây làm việc đều lấy làm kiêu ngạo, mà điểm hấp dẫn nhất là quyền tự chủ tuyệt đối trong công việc, chỉ cần anh có tài năng, ở chỗ này chắc chắn sẽ không bị mai một.
Tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Lân, toàn bộ tầng lầu này đều là khu vực riêng của Lãnh Tĩnh Hàn. Có thể lên tới đây, ngoại trừ các quản lý cấp cao của các bộ phận, cũng chỉ có Hình Thiên!
Lúc Hình Thiên báo cáo lịch trình hôm nay, anh ta phát hiện Lãnh Tĩnh Hàn ngồi đối diện đang phân tâm suy nghĩ gì đó. Anh ta nhẹ nhàng gỡ mắt kính không gọng xuống, hắng giọng một tiếng: "E hèm... Tổng Giám đốc?"
Lãnh Tĩnh Hàn thờ ơ lướt mắt qua Hình Thiên, môi mỏng khẽ mím, đáy mắt dần chứa tia sắc bén: "Hoãn lại lịch trình hôm nay, mặt khác, gọi Đường Lam tới cho tôi !"
Hình Thiên đáp một tiếng, xoay người rời khỏi văn phòng. Trước khi đóng cửa, anh ta len lén liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi ở trên ghế....
Tiệc mừng tròn năm ngày hôm qua, từ đầu tới cuối lão đại thật sự không xuất hiện, khiến người ngoài nghị luận ầm ĩ. Tuy không ai dám đi đưa tin đồn gì, chỉ là... sau đó lại nghe Tiểu Ngũ nói, Mộ Thiên Thanh bị người bỏ thuốc!
Khép cửa lại, Hình Thiên đi thẳng vào phòng thư ký, nhấn số gọi cho Đường Lam: "Tổng thanh tra Đường, tổng giám đốc cho mời!"
Anh ta cúp máy sau khi có được lời đáp ứng trong điện thoại, đang lúc định hủy hành trình ngày hôm nay, trong đầu lại tò mò rốt cục Lãnh Tĩnh Hàn có ý gì với Mộ Thiên Thanh?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên. Hình Thiên móc ra, mở mục tin nhắn, nhìn thấy dãy số phía trên, lông mày xoắn chặt lại với nhau. Anh ta vừa đứng dậy tính đi tìm Lãnh Tĩnh Hàn, lại thấy thang máy mở, Đường Lam cao ngạo bước ra...
Đường Lam mặc bộ đồng phục chuyên ngành trông lão luyện, tóc được buộc gọn, vốn là bộ đồng phục khiến người mặc trông già đi, lại được cô biến thành một đẳng cấp khác. Có lúc Hình Thiên nghĩ, dù có cho Đường Lam một miếng vải rách, chắc cô cũng có thể tạo ra một trào lưu thời trang quá....
"Giám đốc Đường, tổng giám đốc dặn cô trực tiếp vào tìm anh ấy !"
Hình Thiên làm thư ký của Lãnh Tĩnh Hàn, từ lúc anh ta bắt đầu nhậm chức vẫn luôn túc trực bên cạnh. Trong tập đoàn, chức vị của anh ta có thể không cao, nhưng địa vị thì không hề nhỏ. Ai mà không biết, vị thư ký Hình này và tổng giám đốc "như hình với bóng" ....
Đường Lam lạnh nhạt gật đầu, rồi cao ngạo như con chim công bước về phía văn phòng tổng giám đốc, nhẹ nhàng gõ cửa. Sau khi bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp "Vào đi", cô mới xoay tay nắm đi vào.
"Tổng Giám đốc!" Giọng nói Đường Lam rất êm tai, quyến rũ nhưng không mất đi vẻ lạnh lùng. Thật khó tưởng tượng, một cô gái có thể hài hòa hai thái cực băng - lửa chung làm một.
Lãnh Tĩnh Hàn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chuyển động cây bút ký tên lên xấp hồ sơ, rồi tùy ý thảy tới đằng trước, hời hợt nói: "Đem cổ phiếu MT đã tung ra bắt đầu thu về!"
Lãnh Tĩnh Hàn nhướng mắt ưng, trầm lặng nhìn Đường Lam. Đường Lam cũng thôi không đoán nữa.
"Vâng, tôi biết rồi!" Đường Lam rất đúng mực, quan trọng nhất là cô biết, người đàn ông lúc này trông bình tĩnh như gió yên biển lặng, nhưng thực ra là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt dưới đáy biển!
Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Tôi không hy vọng MT chết, nhưng .... Tôi muốn có quyền làm chủ tuyệt đối của MT!"
"Vâng!" Đường Lam lên tiếng trả lời, "Nếu tổng giám đốc không có căn dặn khác, vậy tôi đi ra ngoài trước."
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì. Sau khi Đường Lam khom người, cô vẫn cao ngạo như trước rời khỏi văn phòng. Chỉ là lúc đóng cửa đôi mắt hạnh của cô lơ đãng liếc nhìn người đàn ông châm điếu thuốc lá....
Lãnh Tĩnh Hàn kẹp điếu thuốc trong tay, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, siết chặt nắm đấm trong túi quần lặng lẽ nhìn bên ngoài, con ngươi đen như mực lạnh lùng, toàn thân càng tản mát ra bén nhọn làm cho không một ai có thể khinh thường.
"Cốc cốc"... Có tiếng gõ cửa, ngay sau đó, chốt cửa chuyển động, Hình Thiên đi vào. Từ đầu đến cuối Lãnh Tĩnh Hàn cũng không nhúc nhích, anh không cho gọi, nhưng có thể tự do ra vào văn phòng này chỉ có Hình Thiên!
"Lão đại, hàng bên Tam Giác Vàng xảy ra vấn đề!" đối với vai trò của mình, Hình Thiên tương đối thuận buồm xuôi gió, đôi khi anh ta nói đùa, đi theo một lão đại nhiều mặt, bản thân anh cũng không nhiều mặt mới không bình thường!
Lãnh Tĩnh Hàn chỉ khẽ liếc mắt nhìn Hình Thiên một cái, lạnh nhạt nói: "Năm nay bên Thái Lan có mưa nhiều, anh túc mất mùa, người nào mà không dòm ngó lô hàng trong tay lão quỷ?!"
Hình Thiên im lặng, anh ta còn chưa nói chuyện gì, lão đại cũng đã biết, "Chúng ta chờ cho lô hàng giao cho Phong Hổ, nếu như bên kia xảy ra tình huống gì, ở bên này Phong Hổ không được bàn giao!"
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn bên ngoài, môi mỏng vẫn khẽ nhếch, ẩn chứa lạnh lẽo khiến người ta rợn cả tóc gáy: "Lên giá tại chỗ.... Cũng muốn xem thử ông ta có thể ăn được tiền của chúng ta hay không!"
Trên khuôn mặt nho nhã của Hình Thiên cũng không thản nhiên được như Lãnh Tĩnh Hàn, anh ta nâng gọng kính, sau đó nói: "Nếu không.... Tôi đi xem một chuyến!"
"Liên lạc với Long Cửu...." Lãnh Tĩnh Hàn xoay người, nhìn Hình Thiên rồi lạnh nhạt nói: "Không phải bọn họ thiếu vũ khí đạn dược sao?"
Hình Thiên khẽ há miệng, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, ngay lập tức hiểu ý của anh. Anh ta hếch khóe miệng, cười châm chọc: "Không biết lần này Lão quỷ có thể tự mình áp hàng hay không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT