"Tôi..." Mộ Thiên Thanh nhắm mắt, cố sức để nói: "Tôi muốn kiện... kiện anh tội cưỡng hiếp..."

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng dỗi hờn, không kiềm được khẽ nhếch môi, đôi tròng mắt đen bóng như tinh thể núi lửa càng trở nên thâm sâu…

"Thế tôi đành chỉ trơ mắt nhìn cô bị dục vọng thiêu đốt vậy..." Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh nói.

Hơi thở của Mộ Thiên Thanh càng lúc càng nặng nề, cô khó khăn nuốt nước bọt, tác dụng của thuốc trong cơ thể càng lúc càng phát tác mạnh, thân thể cô dần dần bắt đầu run rẩy, khó chịu càng muốn phát tiết. Lâm vào tình huống thế này làm cho cô vừa giận vừa xấu hổ.

"Tôi... Ưm…" Mộ Thiên Thanh vừa muốn nói gì đó, nhưng cơ thể bủn rủn khiến cô không tự chủ khẽ rên ra tiếng. Cô ngượng nghịu, khóe mắt lại phiếm đỏ, mê ly mơ màng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.

Đáy mắt Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên chứa đựng nụ cười, trêu tức hỏi: "Nếu không thì... tôi tìm Thượng Quan Mộc tới đây?"

"Không..." Mộ Thiên Thanh nghe xong, sắc mặt đổi thành nóng nảy, giọt lệ lóng lánh nơi đáy mắt trở nên trong suốt dưới ánh đèn dịu nhẹ. Cô cắn môi chịu đựng cơn nóng rang cuồn cuộn trong cơ thể, vừa mâu thuẫn nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, hoàn toàn quên mất bản thân mình lúc này gần như không mảnh vải phơi bày ở trước mặt anh.

Nhìn biểu hiện như thế của cô, nơi nào đó trong Lãnh Tĩnh Hàn bất chợt xao động. Anh vẫn nhớ lúc nhìn thấy tấm hình kia ở chỗ của Ưng, trên cánh tay và đùi của cô gái nhỏ chằng chịt vết trầy xước, cô cắn chặt môi, cố nén nước mắt nơi hốc mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu...

Cuối cùng, Lãnh Tĩnh Hàn không đành lòng để cô chật vật, từ từ cúi người, nhẹ nhàng bao phủ đôi môi Mộ Thiên Thanh. Nụ hôn này của anh thật dịu dàng, so với vừa nãy thì có thêm vài phần thương tiếc.

Mộ Thiên Thanh cảm nhận được hơi thở đàn ông, cơn nóng trong người giảm xuống một chút. Cơ thể cô theo bản năng muốn dán sát vào người Lãnh Tĩnh Hàn.

Lãnh Tĩnh Hàn ngậm lấy đôi môi nóng bỏng kia liếm-cắn-mút dây dưa, bàn tay bắt đầu chạy loạn tự do trên da thịt trắng nõn. Tay anh như có một loại ma lực kì lạ, mỗi nơi đi qua đều khiến cơ thể nóng bỏng của Mộ Thiên Thanh thư thái lạ thường...

Dần dần, nụ hôn của Lãnh Tĩnh Hàn chuyển sang bá đạo. Miệng Mộ Thiên Thanh thoang thoảng mùi bia bọt nhàn nhạt, mà anh vốn rất ghét thứ mùi thơm tho này, thế nhưng giờ phút này đây anh như đang mê say chìm đắm trong hơi thở kia. Anh dùng đầu lười hùng hồn thăm dò, cạy mở hàm răng của cô, tiến quân thần tốc…

"Ưm..." Âm thanh mập mờ nhảy ra khỏi miệng Mộ Thiên Thanh, cô vừa ngượng ngùng, vừa muốn đòi thêm ngọt ngào từ Lãnh Tĩnh Hàn.

Lưỡi của Lãnh Tĩnh Hàn linh hoạt liếm mút trong miệng Mộ Thiên Thanh. Theo từng đợt hôn sâu, cơn nóng ở dưới bụng anh cũng dần dần lan ra. Cô gái này... chỉ một nụ hôn thôi mà đã gợi lên lửa dục của anh!

Bàn tay sờ soạng sau lưng Mộ Thiên Thanh, anh nhẹ nhàng đẩy móc cài áo lót của cô ra, lúc kéo xuống, môi của anh cũng đồng thời rời khỏi nụ hôn mềm mại không có cách nào hô hấp…

"Ưm..."

Thân thể Mộ Thiên Thanh bủn rủn, rung động thoải mái làm cho cô không có cách nào khống chế bật thốt ra âm thanh khoái cảm. Cô vừa chơm chớm nước mắt, vừa khó khăn nói: "Lãnh Tĩnh Hàn... Tôi... Tôi muốn kiện anh... kiện anh tội cưỡng hiếp..."

Môi của Lãnh Tĩnh Hàn dọc theo gò má của Mộ Thiên Thanh trượt đến bên tai cô, anh hôn nhẹ lên vành tai của cô, ở bên tai cô dụ hoặc trả lời: "Ừ, vậy tôi đi ngồi tù!"

Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vài phần ẩn nhẫn. Lúc anh nói chuyện, hơi nóng tê tê dại dại phả lên da thịt Mộ Thiên Thanh, chọc cho thân thể cô lại một lần nữa run rẩy…

Mộ Thiên Thanh vừa khó chịu vừa khao khát chờ mong, tâm lý mâu thuẫn khiến cô không thể suy nghĩ được điều gì.

Môi hôn ướt át của Lãnh Tĩnh Hàn dừng trên cần cổ trắng mịn của Mộ Thiên Thanh, ngón tay thon dài trêu chọc đỉnh núi tuyết mềm mại của cô, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua chút thâm ý.

"Ưm...." Mộ Thiên Thanh khó kìm lòng nổi thốt ra tiếng rên rỉ mờ ám, cô nhắm hai mắt, cắn chặt răng, sợ âm thanh này sẽ nhảy ra lần nữa.

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ chau mày, ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô gái đang chịu đựng, giọng nói trầm thấp mị hoặc mang theo dụ ngọt: "Cô cứ nhịn như vậy sẽ đau đấy..."

Dưới cái vuốt ve âu yếm của anh, cơ thể Mộ Thiên Thanh càng kích động run dữ dội hơn. Cơn khô nóng thoáng hạ nhiệt liền đưa tới sự khao khát tiềm tàng. Tuy rằng cô biết rõ mình bị trúng thuốc, nhưng vẫn xấu hổ kinh khủng.

Lãnh Tĩnh Hàn càng hôn càng sâu, anh bá đạo cạy mở hàm răng ngoan cố kia, lưỡi linh hoạt liền xâm chiếm lãnh địa trong miệng Mộ Thiên Thanh, anh tham lam hút lấy ngọt ngào cho đến khi cô không thể thở và suýt ngất đến nơi...

Thân thể truyền đến cơn tê dại và rung động khiến Mộ Thiên Thanh dần dần không giữ được kiên trì, dục vọng nguyên thủy bất giác càng lúc càng trở nên rõ ràng ở dưới thân Lãnh Tĩnh Hàn.

Lãnh Tĩnh Hàn cảm nhận cô đã mất ý thức, nụ hôn bắt đầu trượt một đường đi xuống, chạy qua xương quai mảnh khảnh, sau đó ngậm lấy một bên mềm mại....

Đỉnh núi tuyết còn lại bắt đầu săn cứng trong lòng bàn tay anh. Bàn tay kia nhẹ nhàng lướt vùng bụng bằng phẳng, lòng bàn tay có vết chai như cây quạt lông vũ, lướt đến chỗ nào là tê dại chỗ đó…

Lãnh Tĩnh Hàn quả là cao thủ, ý thức của Mộ Thiên Thanh rốt cuộc cũng sụp đổ. Khi tay anh lướt xuống mê thất, cô ngất đi vì... mất máu mũi quá nhiều.

Lãnh Tĩnh Hàn vùi đầu trong cổ Mộ Thiên Thanh, bên tai truyền đến tiếng cô hô hấp dần dần bình ổn, anh mới chậm rãi nhổm dậy, cúi xuống nửa người, ánh mắt thâm thúy nhìn sắc mặt ửng đỏ của cô gái, mày kiếm gắt gao nhíu lại.

Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên u ám, thái dương giật giật, môi mỏng khẽ mím, đáy mắt có cố nén lửa dục. Hóa ra anh vẫn lựa chọn không ăn cô...

Lãnh Tĩnh Hàn đứng dậy, thuận thế lấy chăn trùm lên người Mộ Thiên Thanh, che đi cơ thể ửng đỏ của cô.

Anh ngồi trên giường, vừa quan sát tác dụng thuốc dần dần tan đi, cô gái mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần chìm vào mê man. Mắt ưng từ từ nheo lại, thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Cầm di động, Lãnh Tĩnh Hàn đạm mạc làm một cuộc gọi, suy nghĩ một lúc, đối phương mới tiếp máy, "Lão đại!"

"Ai làm?" Giọng Lãnh Tĩnh Hàn thờ ơ nghe không ra chút tình cảm nào.

"Tên bartender hạ thuốc, thuốc cũng là loại quán bar thường dùng 'Một đêm mê tình'. Người thì đã bị bắt, nhưng nhất quyết không chịu hé răng!" Trong điện thoại, truyền đến giọng lưu manh của Tiểu Ngũ.

Đáy mắt Lãnh Tĩnh Hàn càng thêm lạnh lẽo.

Tiểu Ngũ ở đầu dây bên kia cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh trên người Lãnh Tĩnh Hàn, âm thầm nhếch mép, đá tên pha chế đã bị vả hai bên mặt đến độ bầm tím sưng chù vù qua một bên, rồi nói tiếp: "Là địa bàn Hồng môn, cũng không ngoại trừ trường hợp bọn họ nhìn cảnh sát Mộ không vừa mắt, dù sao..."

Tiểu Ngũ không đoán được tâm tư của Lãnh Tĩnh Hàn, ấp úng nói: "Dù sao, trong toàn khu vực, người cô ấy đắc tội cũng không ít, chỉ cần cô ấy có hành động, tất nhiên sẽ không bỏ qua, nhiều người bị cô ấy cho ăn thiệt mà..."

Nói xong lời cuối, giọng Tiểu Ngũ nhỏ dần đều. Không biết vì sao, tuy Lãnh Tĩnh Hàn cũng không nói tiếng nào, thế nhưng lại làm cho trong lòng cậu ta giật thót một cái.

Lãnh Tĩnh Hàn hơi liếc mắt, ánh mắt dừng trên người Mộ Thiên Thanh rơi vào trầm mặc, mới chậm rãi nói: "Chuyện này dừng ở đây, biết làm thế nào chứ...."

"Hì hì, lão đại đừng lo, tôi biết rồi!" Tiểu Ngũ âm thầm thở dài một hơi.

"Ừ!" Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững đáp, rồi cúp máy.

Xã hội đen có nguyên tắc của xã hội đen, mà cô... là cảnh sát!

Lãnh Tĩnh Hàn đứng dậy, đến trước cửa sổ, thuận tay rút điếu thuốc ra châm. Anh chậm rãi hít một hơi rồi nhả khói, làn khói trắng lượn lờ trước gương mặt điển trai dần dần tản ra....

"Dạ... Giúp tôi chăm sóc cô ấy!"

Đấy là câu nói cuối cùng Ưng để lại cho anh. Thậm chí, Ưng không kịp nói cho anh biết cô là ai, anh chỉ biết cô... là mặt trời của Ưng!

Nếu như em bình yên, đó chính là mặt trời!

Nhưng Ưng lại vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời được nữa…

Lãnh Tĩnh Hàn nắm chặt đấm trong túi quần, tay còn lại kẹp điếu thuốc lấp lóe ánh đỏ nhàn nhạt. Anh lẳng lặng đứng ở nơi đó, thật lâu cũng không động đậy.

Đã từng một thời trẻ điên cuồng, để rồi người anh em kết nghĩa vĩnh viễn rời xa anh. Kể từ đó, anh dường như một lần nữa trở về với quá khứ.... Quá khứ cô độc của anh!

Đêm càng chìm trong bóng tối, toàn bộ không gian dường như đều rơi vào yên tĩnh, thẳng cho đến khi đằng đông hiện ra màu trắng bạc, tia nắng ban mai lười biếng nhô ra khỏi đường chân trời…

Mộ Thiên Thanh đầu đau như búa bổ từ từ mở mắt, đồng hồ sinh học của cô luôn reo vào thời gian cố định này mỗi ngày. Cô cau mày, mắt mông lung nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh, rồi ý thức trong đầu dần dần rõ ràng hơn...

Mộ Thiên Thanh bật dậy, lướt mắt xuống dưới, những vết đỏ nhàn nhạt trên người nói cho cô biết, tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều là thật!

Cô bị người ta bỏ thuốc, cô bị người ta đưa đến nơi này để bị lên dĩa....

"Lãnh, Tĩnh, Hàn!" Nặn từng chữ qua kẽ răng, cô tức giận đến mức toàn thân phát run. Mặc dù biết rất rõ người bỏ thuốc không phải là anh.... nhưng người xuất hiện cuối cùng lại là anh!

Mộ Thiên Thanh nhắm mắt, muốn đè nén cơn tức giận cuồng nộ, nhưng làm thế nào cũng không ép xuống được, thậm chí trong đầu hiện lên nụ hôn tối qua của anh, bàn tay anh chạy tự do trên người cô…

Lãnh Tĩnh Hàn dựa trước cửa sổ, lặng lẽ quan sát Mộ Thiên Thanh đang buồn bực ở trên giường, một hồi lâu mới thờ ơ nói: "Tự cô đi lập án… hay tôi đi với cô?"

Tiếng nói từ đâu đột nhiên vang lên bên tai khiến Mộ Thiên Thanh trợn to hai mắt kinh hãi, theo phản xạ ôm chăn quay đầu nhìn, chỉ thấy Lãnh Tĩnh Hàn vẫn nhởn nhơ tình tang chậm rãi đứng lên. Cô há hốc miệng, nhất thời quên mất phải phản ứng.

Hai người hai mắt nhìn nhau, một người tĩnh lặng không gợn sóng, một người con ngươi dần dần mở to ra…

Mộ Thiên Thanh phản ứng trở lại, hét lớn: "Lãnh Tĩnh Hàn, tên khốn kiếp này!"

Nói xong, không thèm để ý đến cái gì, động tác lưu loát cầm khăn lông ở một bên quấn lên mình, thuận thế lộn người qua, phang mốt cú đá chân nhanh như gió quét về phía Lãnh Tĩnh Hàn.

Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững né. Mộ Thiên Thanh đã ra tới chiêu thứ hai, nhưng bản lĩnh trước nay cô vẫn lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt của Lãnh Tĩnh Hàn hoàn toàn giống tên côn đồ sơ cấp, căn bản không đến gần được thân thể của anh.

Mộ Thiên Thanh lúc này càng nổi điên hơn, có thể thấy được hai ngọn lửa giận hừng hực trong đáy mắt. Thế công của cô mỗi chiêu đều sắc bén, nhưng hoàn toàn quên mất động tác hiện giờ của bản thân đã phơi bày ra hết cảnh xuân.

Đôi mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên hung ác, anh tóm lấy bàn tay đang bay tới tấn công của Mộ Thiên Thanh, lạnh lùng nói: "Lúc đánh nhau, cô thường quên mình đang mặc đồ thế nào à?"

Mộ Thiên Thanh lúc này hoàn toàn không có tâm tình để ý tới lời nói của anh, cô muốn rút tay về, nhưng bàn tay to của Lãnh Tĩnh Hàn như gọng kềm giam cầm cô thật chặt. Mắt cô đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi quát: "Lãnh Tĩnh Hàn, anh là đồ mặt người dạ thú...."

"Chát" một tiếng, không hề báo trước. Trong khi Mộ Thiên Thanh đang giãy giụa, bàn tay còn lại hung hăng vung về phía Lãnh Tĩnh Hàn. Sau tiếng vang thanh thúy, toàn bộ không gian trong giây lát trở nên lạnh lẽo, giống như bị đóng băng vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play