“Nói gì đi chứ!” Quý Văn Nghiêu đợi mãi không thấy An Nhàn phản ứng thì nóng nảy.
“Anh muốn em nói gì, không phải anh nói sẽ không dễ dàng tin em nữa sao.” Thái độ An Nhàn rất bình tĩnh.
“Anh nói là không dễ dàng tin, nhưng cũng không có nghĩa là không tin, hôm qua anh hỏi em như thế nhưng sao em lại không kể với anh là em có quen biết Tả Phàm Nghĩa?”
Lâm An Nhàn cũng muốn cởi bỏ hiểu lầm: “Em chỉ gặp anh ta vài lần, nói chưa được mấy câu thì làm sao biết được anh ta lại sắp xếp loại chuyện đó.”
“Nghe nói ngày em ly hôn cậu ta cũng có mặt.” Quý Văn Nghiêu hỏi ra vấn đề mà anh để ý nhất.
Lâm An Nhàn lập tức phủ nhận: “Đấy là anh ta nói bậy, lúc ly hôn xong em ra đón taxi mới gặp anh ta ở ven đường, anh ta muốn đưa em về nhưng em không đồng ý.”
Quý Văn Nghiêu nghĩ một chút mới nói: “Chuyện này rất kỳ lạ, hai người có quan hệ gì mà anh không biết được. Nhưng nếu em không cho cậu ta hy vọng thì cậu ta dám làm hành động lớn như hôm nay?”
Lâm An Nhàn bất đắc dĩ thở dài: “Anh ta nói với em là anh ta có thích một cô gái nhưng mặc cảm không dám theo đuổi nên em chỉ cổ vũ vài câu. Hơn nữa, lúc đó có nhiều chuyện xảy ra, em đang rối trí nên đâu có tâm trạng đi phỏng đoán tâm tư người khác, càng không tự mình đa tình cho là anh ta thích em gì đó. Như anh từng nói, Hồng Oánh làm gì anh không quản được, anh chỉ cần biết bản thân anh yêu ai là đủ, em đối với Tả Phàm Nghĩa cũng vậy, có thể thái độ của em làm anh ta hiểu lầm nhưng em thật sự không từng nói bất kì lời nào mờ ám với anh ta, ngay cả biểu hiện cũng không hề có, nên anh ta muốn làm gì thì em cũng đành chịu.”
Giọng điệu của Quý Văn Nghiêu vẫn đông cứng như cũ: “Sao có thể đánh đồng hai chuyện này với nhau? Hồng Oánh biểu hiện rất rõ, và anh cũng bày tỏ thái độ của anh quang minh chính đại, còn em với Tả Phàm Nghĩa có qua lại với nhau hay không anh còn không biết, em và gã đó nói gì, hay làm gì quá giới hạn thì làm sao anh biết. Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ chứng minh em lén anh qua lại với người đàn ông khác rồi!”
Lâm An Nhàn tức giận: “Anh đã định tội cho em rồi phải không? Anh vẫn giữ thái độ này thì em nói gì nữa cũng vô dụng, giờ anh muốn thế nào?”
“Em còn hỏi anh sao? Làm sao anh biết em muốn gì, anh thì muốn nghe em giải thích, còn em thì ngay cả lời thật lòng cũng không chịu nói! An Nhàn, em làm anh quá thất vọng rồi, vì chuyện kết hôn của chúng ta anh không ngừng cố gắng thuyết phục ba mẹ. Cho dù em có bị ấm ức thì cũng nên cố chịu đựng một chút, giải quyết xong mọi việc em muốn anh đền bù em như thế nào cũng được, nhưng em lại nôn nóng qua lại với Tả Phàm Nghĩa như thế, em làm anh quá thất vọng.”
Lâm An Nhàn cúi đầu, nhìn chằm chằm những ngón tay đan vào nhau của mình, thấp giọng nói: “Em nghĩ chúng ta cần thời gian bình tĩnh lại rồi hãy nói tiếp, bây giờ nói gì thêm nữa cũng chỉ làm tổn thương nhau thôi.”
Quý Văn Nghiêu vừa tức giận vừa khổ sở, cũng không muốn nói thêm, lái xe đưa An Nhàn về nhà rồi rời đi.
Thứ bảy, Tả Phàm Nghĩa điện thoại tới: “An Nhàn, anh xin lỗi em, anh thành thật xin lỗi em, hôm qua anh thật ngu ngốc, nếu làm hai người hiểu lầm, anh có thể đến tận nơi để giải thích!”
“Không cần, dù sao cũng là do tôi không biểu hiện rõ, anh với Văn Nghiêu là bạn bè, nên anh giải thích với anh ấy đi, tôi với anh không có gì để nói.”
Tả Phàm Nghĩa sốt ruột: “Anh điện thoại cho cậu ta từ tối đến giờ nhưng không ai bắt máy, anh nhờ Đinh Triết giúp cũng giống thế. Anh biết là do anh tự yêu đơn phương, nhưng anh thấy anh cần phải nói tiếng xin lỗi em.”
Lâm An Nhàn mệt mỏi nói: “Tùy anh, về sau chúng ta đừng liên hệ nữa.”
Buông điện thoại, Lâm An Nhàn ngơ ngác ngồi trên giường, không biết hiện tại phải làm gì.
Dương Quế Trân mở cửa hỏi: “An Nhàn, con cãi nhau với Văn Nghiêu sao, dạo này mẹ không thấy hai đứa hẹn hò? Văn Nghiêu đối xử tốt với con như vậy, con cũng đừng có bướng bỉnh hay giận dỗi mãi như thế. Chuyện gì cũng nên nhường Văn Nghiêu một chút, nếu có ấm ức thì cứ cắn môi rồi cũng sẽ qua thôi, điều quan trọng nhất bây giờ là, nhất định phải kết hôn với nó, nghe không?”
Lâm An Nhàn vẫn làm thinh ngồi trên giường.
“Con bé này, mẹ nói chuyện con không nghe sao? Con cũng nên quan tâm nhà mình một chút chứ! Cả nhà chúng ta và tương lai của em trai con đều nhờ vào nó đấy!”
Nghe mẹ lải nhải bên tai không dứt, Lâm An Nhàn nhịn không được cao giọng: “Mẹ, tính tình của con như thế nào mẹ còn không hiểu sao? Con bướng bỉnh lúc nào, con hay giận dỗi khi nào! Không phải mẹ bảo con làm gì thì con làm nấy sao? Chuyện của con và Văn Nghiêu đi đến đâu thì cũng không ai có thể biết được. Ba mẹ người ta sẽ chấp nhận người phụ nữ từng ly hôn như con sao? Hơn nữa, Văn Nghiêu cũng không có thiện cảm với nhà mình. Mẹ muốn con kết hôn nhưng mẹ có biết sáu năm trước con từng đi xem mắt anh ấy hay không? Lúc ấy mẹ chê nhà người ta không tiền không nhà nên từ chối người mai mối. Giờ mẹ lại muốn đòi lợi ích từ người ta? Con thấy mẹ đừng nuôi hy vọng nữa, việc làm ăn của Lâm Húc cũng nên cẩn thận, không phải nó cũng vay tiền mua xe sao, tấm gương của nhà họ Phó mẹ cũng thấy rồi đấy. Mẹ đừng quá đề cao con gái của mẹ, con không đáng giá một đồng nào đâu, đừng để đến khi ngã ngựa thì con cũng không giúp được gì đâu.”
Lâm An Nhàn nói xong xuống giường, cầm túi mở mạnh cánh cửa rồi bước ra ngoài.
Hiện tại cô chỉ muốn yên tĩnh một chút.
Đừng có ai đến làm phiền cô là được.
Nhưng trên đời luôn là như thế, nếu đang gặp vận xui thì những chuyện không may cứ ùn ùn kéo đến.
Lâm An Nhàn nhìn thấy Phó Minh Hạo bước ra cản đường mình, lập tức đưa tay vào túi xách, từ sự cố lần trước, lúc nào cô cũng mang theo người một con dao nhỏ.
Phó Minh Hạo thấy hành động của Lâm An Nhàn, theo bản năng lui lại mấy bước mới lên tiếng: “Cô đừng làm bậy, tôi biết lần trước bị cô hù chứ thách cô cũng không dám làm gì tôi, hôm nay tôi đến đây là nói cô biết chuyện chúng ta chưa xong đâu! Chờ vết thương lành tôi sẽ dạy cô một bài học để cô phải kêu cha gọi mẹ. Nếu Quý Văn Nghiêu không trả tiền, giao nhà theo ý tôi thì suốt đời này cô đừng hòng sống yên ổn!”
Phó Minh Hạo hùng hổ hù doạ rồi trừng mắt nhìn Lâm An Nhàn sau đó bỏ đi.
Chờ anh ta đi xa, An Nhàn mới dám lấy tay ra khỏi túi, theo bản năng lấy điện thoại ra gọi cho Quý Văn Nghiêu nhưng lại nghĩ hai người đang chiến tranh lạnh, thôi vậy...
Trên điện thoại có tin nhắn chưa đọc, Lâm An Nhàn mở ra thì thấy là của Bạch Tuyết Tinh, nội dung đơn giản là cầu tình, nhắc nhở cô phải cẩn thận với Phó Minh Hạo, sợ hắn vẫn chưa bỏ qua ý định. Lâm An Nhàn có chút cảm động với cô gái còn nhỏ tuổi này lại thật lòng nghĩ cho Phó Minh Hạo.
Lại nghĩ tới tình trạng của mình, tiện đà nghĩ tới Hồng Oánh, Lâm An Nhàn cảm thấy đầu muốn nổ tung, đành phải lê bước chân nặng nề đi về nhà.
Dương Quế Trân thấy cô về, mấp máy miệng định nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng không nói ra. Chỉ cúi thấp đầu ngồi đó.
Lâm An Nhàn không còn sức lực để bận tâm tới tâm tình của mẹ, khóa cửa nhốt mình trong phòng không quan tâm chuyện gì nữa.
Ở nhà hai ngày, Lâm An Nhàn điện thoại cho chủ quản xin nghỉ tiếp. Mà Dương Quế Trân cũng không dám hỏi đến, chỉ đúng giờ thì gọi cô ra ăn cơm.
Thời gian trôi qua thật mau, chỉ chớp mắt thôi là đã qua một tuần. Nhưng dù Lâm An Nhàn nghỉ phép suốt một tuần, Quý Văn Nghiêu cũng không hề gọi điện thoại tới.
Cuối cùng Lâm An Nhàn chịu không được, chủ động điện thoại, giằng co mãi như thế này cũng không phải là biện pháp, mà Quý Văn Nghiêu cũng đã vì cô làm rất nhiều chuyện như thế, cùng lắm thì cô thành khẩn xin lỗi, dỗ dành anh là được.
Nghĩ kĩ xong, Lâm An Nhàn liền chủ động gọi điện thoại cho Quý Văn Nghiêu. Khi nghe được tiếng nói của anh, Lâm An Nhàn thiếu chút nữa rơi lệ, thì ra mình nhớ anh ấy đến thế.
“Văn Nghiêu.”
“Tìm anh có chuyện gì?” Giọng của Quý Văn Nghiêu không biểu hiện ra cảm xúc gì.
“Chúng ta nói chuyện, được không?”
“Được, anh đang ở nhà, em đến đây đi.”
Lâm An Nhàn cố tình ăn diện trang điểm một chút rồi mới xuống đón xe đi tới nhà Quý Văn Nghiêu.
Đứng trước cửa nhà anh do dự một lúc, Lâm An Nhàn có chút khẩn trương nhấn chuông.
“Chị An Nhàn đến rồi à, mau vào đi! Lâu lắm rồi không thấy chị đến chơi, dạo này chị rất bận sao?” Hồng Oánh tự nhiên, hào phóng mời Lâm An Nhàn vào nhà, thái độ cực kì thân thiết.
Lâm An Nhàn thấy Hồng Oánh biểu hiện như thế thì có cảm giác không ổn, nhưng vẫn cười nói: “Dạo này hơi bận một chút, Văn Nghiêu đâu?”
“Chị ngồi đi, để em đi lấy nước cho chị uống, Văn Nghiêu còn ngủ, dạo này anh ấy cũng bận quá. Ngày nào anh ấy cũng vùi đầu vào công việc, em phải nhắc mãi mới chịu ăn cơm, đến tối em cũng phải cứng rắn tắt đèn thì anh ấy mới chịu đi ngủ, không chịu chú ý sức khỏe gì hết. Lát nữa chị An Nhàn khuyên anh ấy vài câu giúp em với, em lo cho anh ấy riết muốn nát tim luôn.”
Xưng hô cũng thay đổi? Xem ra đoạn thời gian này mình đã đánh giá sai một vài thứ.
Hồng Oánh lấy đồ uống đi tới: “Chị An Nhàn chờ một chút, em đi kêu Văn Nghiêu dậy.”
Nhìn Hồng Oánh rất tự nhiên đẩy cửa đi vào phòng của Quý Văn Nghiêu, Lâm An Nhàn bật cười, đúng là không uổng công mình đến đây.
Không lâu sau, Hồng Oánh mang theo gương mặt ửng hồng ngượng ngùng đi ra, đến trước mặt Lâm An Nhàn mím môi cười nói: “Văn Nghiêu sẽ ra ngay, anh ấy đúng là hư quá mà, cả ngày chỉ biết ăn hiếp em!”
“Hai bác đâu?” Lâm An Nhàn lãnh đạm đổi đề tài.
“Họ đi thăm viện bảo tàng rồi.”
Lúc hai người đều im lặng vì không còn đề tài để nói, Quý Văn Nghiêu thần thái sảng khoái xuất hiện.
Lâm An Nhàn nhìn Quý Văn Nghiêu hơi gầy, vẫn giữ nụ cười trên môi.
Hồng Oánh lập tức bước đến gần đón anh, nhẹ giọng nói: “Văn Nghiêu, chị An Nhàn chờ anh nửa ngày rồi, anh có đói bụng không, muốn ăn cái gì nè, hay anh ăn chút bánh bao trước, giờ cũng trưa rồi để em nấu cơm luôn.”
Quý Văn Nghiêu cười nói: “Em quyết định đi, anh không ý kiến.”
Nói xong nhìn Lâm An Nhàn hỏi: “Muốn nói chuyện gì?”
Lâm An Nhàn đứng dậy nhìn thật kỹ hai người trước mắt, cuối cùng nhìn thẳng Quý Văn Nghiêu hỏi ngược lại: “Anh làm thế này là diễn trò cho em xem hay hai người đã thật sự có quan hệ?”
Quý Văn Nghiêu khẽ cười: “Anh làm gì phải diễn, vả lại có cần phải diễn trò sao?”
Xem ra ai cũng cho cô là người thành thật, không có chủ kiến, người ta bảo sao thì làm vậy, muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn, là bởi vì từ trước đến giờ mình không hề chống cự, nếu không sao hết người này đến người khác đều đối xử với cô như vậy! Trong lòng Lâm An Nhàn bùng nổ như ngọn núi lửa sôi trào kịch liệt, buồn cười, thương tâm, phẫn nộ, sợ hãi, bất đắc dĩ, tất cả cảm xúc đều tập trung lại một chỗ… Nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, vì trừ mỉm cười, cô không biết mình phải phản ứng thế nào, khóc không được, giận không được, không cười còn có thể làm gì!
“Không có gì, vậy em không quấy rầy hai người nữa.” Lâm An Nhàn nói xong câu đó liền xoay người rời đi, cô đi thang máy xuống lầu, vừa ra khỏi cửa liền đem điện thoại ném mạnh xuống đất, nhìn di động nát vụn trên đất, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, rốt cuộc cũng có thể xả giận rồi.
Lại bước lên giẫm theo vài phát nữa mới bước nhanh ra cửa.
Chưa đi bao xa, đã nghe tiếng Quý Văn Nghiêu gọi mình ở phía sau, nên cô dừng lại chờ anh ta.
Quý Văn Nghiêu cầm di động vỡ nát chạy đến trước mặt Lâm An Nhàn giận dữ hỏi: “Em làm vậy là ý gì?”
“Không muốn dùng di động này.” Lâm An Nhàn tuy vẫn cười nhưng giọng điệu đã hoàn toàn lãnh đạm.
“Không phải em tìm anh nói chuyện sao? Sao chưa nói câu nào đã về rồi?” Quý Văn Nghiêu lại hỏi.
“Không phải đã nói không có việc gì sao.”
Quý Văn Nghiêu cố kiềm lửa giận, thanh âm trầm thấp: “An Nhàn, em muốn gì?”
Lâm An Nhàn buồn cười: “Em im lặng cũng không được sao?”
Rồi bình tĩnh giải thích với anh: “Văn Nghiêu, em từng nói chỉ cần anh không buông, thì dù có khó khăn đến đâu em cũng sẽ luôn bên cạnh anh. Em cũng biết anh là người có cừu tất báo nên hôm nay việc anh thân mật với Hồng Oánh là cố ý diễn trò trả thù em cũng được, hay thật sự động lòng với cô ta cũng được, dù gì em cũng đã không thất hứa. Nhưng tổn thương đó quá lớn, nên dù cảm ơn những gì anh đã làm cho em, và em cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên anh đã cứu em, chúng ta chia tay đi, em không muốn tiếp tục đối mặt với những việc này nữa, em mệt mỏi lắm rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, có được không?”
Quý Văn Nghiêu ngây dại nghe Lâm An Nhàn nói, ngực như bị cái gì đè lại, vừa nặng nề vừa đau nhói.
“Em nói gì thế?”
Lâm An Nhàn thong dong nói: “Văn Nghiêu, em nói gì anh biết rất rõ mà.”
“Anh chỉ giận dỗi nên mới cố ý không điện thoại cho em thời gian dài như vậy, lợi dụng Hồng Oánh làm em ghen để em nếm thử cảm giác khó chịu của anh mấy hôm trước thôi, chỉ như vậy thôi mà em đã đòi chia tay?” Quý Văn Nghiêu vẫn không tin Lâm An Nhàn sẽ chia tay với mình.
“Em cũng nghĩ anh có ý định đó, nhưng Văn Nghiêu à, tuy em ghen nhưng em cũng đã tuyệt vọng rồi, tính tình như anh em không chịu nổi, bất kể người nào đắc tội với anh, anh đều sẽ trăm phương nghìn kế trả thù. Chuyện sáu năm trước cũng thế, chuyện Tả Nghĩa Phàm cũng như thế. Văn Nghiêu, không phải lần nào em cũng có thể bỏ qua được.”
“Anh sẽ sửa đổi, anh sẽ không như vậy nữa.” Quý Văn Nghiêu kéo tay Lâm An Nhàn thừa nhận sai lầm.
Lâm An Nhàn chỉ lắc đầu không nói lời nào, mặc cho anh lôi kéo.
“An Nhàn, anh thực sự biết lỗi rồi, em không thể vì chút chuyện nhỏ này mà bỏ anh, em làm thế thì anh sẽ nghi ngờ em đã có người khác, hôm nay chỉ là cái cớ để em bỏ anh mà thôi!”
“Tùy anh nghĩ sao cũng được, có người khác hay không thì không phải chỉ nói suông là được, sau khi chia tay anh sẽ hiểu thôi, buông tay đi, làm thế này rất khó xem.”
Trên mặt Quý Văn Nghiêu bắt đầu bối rối: “Anh không buông, em không thể nói chia tay liền chia tay, anh không có làm gì sai, em không có lý do gì để bỏ anh như thế!”
“Anh không làm gì sai? Vậy lúc em bị Phó Minh Hạo uy hiếp thì anh ở đâu, lúc em bị Hồng Oánh khiêu khích anh ở đâu! Anh chỉ luôn nghĩ xem em làm anh không vừa ý ở điểm nào, rồi dùng cách gì để trả thù em. Thậm chí em cũng biết nếu anh không ám chỉ gì đó với Hồng Oánh, thì sao cô ta dám thay đổi xưng hô, dám tùy ý ra vào phòng anh, dám thể hiện tư thái bà chủ nhà? Quý Văn Nghiêu, đừng nói thêm gì nữa, chúng ta chia tay nhau ở đây đi, em sẽ không gặp lại anh nữa, cũng sẽ không chấp nhận bất cứ quan hệ nào với anh. Anh, Phó Minh Hạo và cả Tả Nghĩa Phàm đều biến khỏi cuộc sống của em đi.”
Lâm An Nhàn đẩy Quý Văn Nghiêu ra, đi thẳng không hề quay đầu lại.
Quý Văn Nghiêu như mất hồn đứng nhìn Lâm An Nhàn đi xa, thật lâu mới lê những bước chân nặng như chì quay về nhà.
Hồng Oánh dè dặt quan sát biểu hiện của Quý Văn Nghiêu, nhìn dáng vẻ này của anh hẳn đã cãi nhau với Lâm An Nhàn rất lớn, không khỏi mừng thầm trong lòng.
Mấy ngày nay, thái độ của Quý Văn Nghiêu đột nhiên nhiệt tình, cũng không bài xích hành động quan tâm của cô, làm cho cô dần dần có cảm giác như đang yêu. Cô biết mà, loại phụ nữ như Lâm An Nhàn thì làm sao Quý Văn Nghiêu sẽ để trong mắt chứ.
“Văn Nghiêu, có phải chị An Nhàn lại nổi giận nữa không?”
Quý Văn Nghiêu lạnh lùng nhìn Hồng Oánh nói: “Sao cô còn ở đây? Tôi cho tiền, chiều nay cô về nhà đi.”
Hồng Oánh ngây ra như phỗng nhìn Văn Nghiêu, hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại nói như thế.
“Văn Nghiêu, anh sao thế? Sao lại muốn em đi? Chúng ta ở chung với nhau không phải vui vẻ lắm sao?”
“Vui vẻ ư? Cô không có chút tác dụng nào hết thì làm sao tôi vui được?” Quý Văn Nghiêu như nghe được chuyện cười kinh thiên động địa, hỏi lại Hồng Oánh.
Trong lòng anh luôn cho rằng, sở dĩ An Nhàn đối xử với anh như thế, đơn giản là do những người này gây ra. Phó Minh Hạo, Tả Phàm Nghĩa, Hồng Oánh cộng thêm gia đình mình. Đương nhiên anh cũng biết mình không nên ngây thơ hờn dỗi để chọc giận An Nhàn như thế, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, cũng chỉ có thể tìm cách vãn hồi. Hơn nữa nếu từ nay về sau anh không thể nổi giận với Lâm An Nhàn, vậy thì những người khác phải gánh vác trách nhiệm này, ai làm anh khổ sở thì người đó đừng hòng sống yên ổn!
Quý Văn Nghiêu tiếp tục nói với Hồng Oánh lúc này đã ngây dại: “Cô lén lút tìm An Nhàn sau lưng tôi? Nể mặt ba mẹ tôi nên tôi mới thả cô về. Trong mắt tôi, cô chỉ là đạo cụ giúp tôi chọc An Nhàn ghen, cô đã vô dụng đến mức ngay cả tác dụng đó cũng không làm được lại chướng mắt, thì còn giữ cô làm gì? Chờ ba mẹ tôi về, cô tốt nhất nên tìm lý do về đi, không thì đừng trách tôi cạn tình!”
Đối mặt với sự uy hiếp hung tợn của Quý Văn Nghiêu, Hồng Oánh sợ hãi bật khóc. Cô không ngờ Quý Văn Nghiêu nói trở mặt liền trở mặt, lại còn nói ra những lời nói tổn thương người khác đến như thế. Nhưng nhìn bộ dạng âm trầm đó của anh cô sợ tới mức phát run, nên khi Quý Văn Nghiêu lặp lại câu hỏi lần nữa, lập tức liên tục gật đầu.
Quý Văn Nghiêu chiếm được câu trả lời thuyết phục, không thèm để ý tới Hồng Oánh nữa, đi vào phòng, nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ những việc phải làm tiếp theo để An Nhàn thu lại những lời nói hôm nay, ngoan ngoãn gả cho mình!