"Vừa rồi tim em như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, anh ở đó sao lại không ra mặt giúp em?" Lâm An Nhàn vỗ vỗ ngực của mình hỏi Quý Văn Nghiêu.
"Nếu chính em đã cố gắng thay đổi, thì sao anh có thể cản trở sự cố gắng của em chứ, vừa rồi em biểu hiện rất tốt, rất bản lĩnh."
"Nói nghe dễ quá, lỡ như em bị đánh thì sao?"
Quý Văn Nghiêu đề cao âm điệu: "Họ dám đánh em?"
"Không có, không có, nhiều người như vậy ai mà dám ra tay chứ, em chỉ nói lỡ như thôi mà." Lâm An Nhàn vội vàng phủ nhận, sợ gây ra chuyện lôi thôi khác.
Quý Văn Nghiêu kéo tay Lâm An Nhàn lên môi hôn.
"Thì đương nhiên anh sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Đừng sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt."
Lâm An Nhàn vừa cảm động vừa vui mừng, ôn nhu nhìn Quý Văn Nghiêu không nói lời nào.
"Hiện tại phải về nhà với anh." Quý Văn Nghiêu bị Lâm An Nhàn nhìn đến máu trong người anh đang sôi sùng sục.
"Em gái anh về rồi?"
Quý Văn Nghiêu vừa khởi động xe vừa nói: "Không cần để ý đến nó, đó là nhà của em, không lý nào chủ nhà lại tránh mặt khách! Em cũng đã ly hôn rồi, bây giờ chúng ta là quang minh chính đại, ngày mai anh cùng em về nhà em chuyển hết đồ đạc của em về đây."
"Như vậy được không, em thấy trước mắt đừng nên tạo thêm va chạm gì thì tốt hơn nhiều."
Giọng Quý Văn Nghiêu kiên định: "Yên tâm, có anh ở đây nó không dám chọc giận em đâu."
"Coi anh nói tự tin chưa kia, ai chẳng biết lý do tại sao anh muốn em trở về gấp như thế chứ." Lâm An Nhàn trêu cợt Quý Văn Nghiêu.
"Bà xã nhà anh là hiểu ý anh nhất luôn, em biết chồng em chịu khổ là đủ rồi, chăn đơn gối chiếc, phòng không lạnh lẽo khó chịu lắm em ơi." Quý Văn Nghiêu thoải mái thừa nhận ý nghĩ của mình.
Lâm An Nhàn thở dài, lắc đầu cười.
Vừa vào cửa, hai người chợt nghe tiếng cười của Quý Văn Văn truyền tới: "Anh hai về rồi, mau rửa tay ăn cơm, Hồng Oánh làm rất nhiều đồ ăn, nhờ vậy mà em cũng có lộc ăn rồi nè!"
Nhưng vừa nhìn thấy Lâm An Nhàn phía sau, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Anh hai, sao còn dẫn cô ta về? Cô Lâm, nhà chúng tôi không chào đón cô, mong cô biết xấu hổ mà đừng quấn lấy anh tôi nữa, cô có hiểu ý tôi nói gì không?"
Lâm An Nhàn đứng im không nói lời nào, Quý Văn Nghiêu giận tái mặt răn dạy em gái: "Xem lại cách nói chuyện của em đi, An Nhàn đã ly hôn, hiện tại cô ấy đang độc thân, ngày mai cô ấy sẽ chuyển về đây ở, tương lai sẽ là chị dâu của em. Còn nữa, đây là nhà anh không đến lượt em nói sẽ chào đón ai hay không chào đón ai, nếu không vui thì em về nhà đi, đâu ai giữ em lại!"
Quý Văn Văn bị răn dạy một tràng không dám lên tiếng, nhưng vẫn căm tức Lâm An Nhàn. Hồng Oánh từ trong bếp đi ra cũng cúi đầu buồn bã mất mác.
Tuy nhiên không duy trì bao lâu, giống như đã nghĩ thông suốt thái độ Quý Văn Văn hơi chút chuyển biến, ôn hòa nói: "Hai người muốn làm gì thì làm, cứ xem như em nhiều chuyện, em không quan tâm nữa!"
Lâm An Nhàn không ngờ Quý Văn Văn thỏa hiệp nhanh như vậy, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nghĩ ra lí do vì sao.
Quý Văn Văn bình tĩnh kéo Hồng Oánh ngồi xuống ăn cơm.
Ăn cơm chiều xong, Lâm An Nhàn đứng lên trở về phòng, không nhịn được xoay đầu nhìn lại, đúng lúc bắt gặp Quý Văn Văn đang nhìn mình cười lạnh, không biết Quý Văn Văn đang có ý định gì, Lâm An Nhàn cũng không để ý đến cô ta nữa, thôi thì nước tới đâu chặn tới đó.
"Bà xã, đến đây nào!" Lâm An nhàn vừa mở của phòng đã nghe tiếng Quý Văn Nghiêu, lập tức nhìn thấy ai kia hoàn toàn không biết xấu hổ, trần trụi ngồi trên giường cười với cô.
"Em đi tắm, anh ngồi một mình đi." Lâm An Nhàn nói xong đi vào toilet. Vừa thấy bộ dạng háo sắc của Quý Văn Nghiêu, Lâm An Nhàn cũng không muốn anh ta dễ dàng thực hiện âm mưu.
Cố ý kéo dài thời gian, Lâm An Nhàn tắm hơn bốn mươi phút, lúc ra vẫn thấy Quý Văn Nghiêu ngồi trên giường cười híp cả mắt.
"Anh đúng là thật kiên nhẫn."
"Dù sao cũng đã chờ em nhiều ngày rồi, chờ thêm một chút cũng không sao, lại đây ông xã ôm một cái nào."
Lâm An Nhàn mỉm cười đi qua, mới đến bên giường đã bị Quý Văn Nghiêu kéo qua, khăn tắm cũng bị ném sang một bên.
"Bà xã, em thơm quá." Ôm Lâm An Nhàn vào trong ngực, Quý Văn Nghiêu dụi đầu vào hõm vai cô hít lấy hít để.
"Nhảm nhí, mới tắm xong thì ai không thơm."
"Mấy ngày nay không có em, anh đau khổ đến mức sắp chết luôn giờ còn không biết nói một vài câu để an ủi anh gì hết." Miệng oán giận, tay đã mò lên bầu ngực nhẹ nhàng xoa nắn.