Ở nhà, Vương Thu Dung trằn trọc mãi không thể chợp mắt, sau đó vẫn quyết định đến nhà Vương Thu Tĩnh mượn ít tiền, sau đó nghĩ biện pháp bảo Lâm An Nhàn phải chìa mười sáu vạn kia ra, bằng bất cứ giá nào bà cũng không để bản thân của bà già mà vẫn không có chốn để an thân.
"Ôi, chị hai đúng là khách quý hiếm khi đến mà, mấy năm rồi em chưa từng thấy chị ghé cửa nhà em nay lại đến chơi, mời vào!"
Vương Thu Dung làm thinh nghe em gái nói bóng nói gió, ai bảo mình có việc cầu cạnh người ta chứ. Sau khi vào nhà, nói chuyện phiếm với Vương Thu Tĩnh một lát, Vương Thu Dung liền nhắc đến chuyện vay tiền.
"Chị mượn bao nhiêu, mượn làm gì? Không phải Quý Văn Nghiêu lại hướng dẫn nhà chị con đường làm giàu nào nữa đấy chứ?" Từ khi con gái chia tay với Quý Văn Nghiêu, Vương Thu Tĩnh luôn để trong lòng việc nhà chị gái lui tới thân thiết với Quý Văn Nghiêu, từ đó cũng thôi chủ động liên hệ.
Vương Thu Dung tuy cảm thấy mất mặt nhưng để chuộc được nhà mình về, đành kể lại mọi chuyện xảy ra gần đây cho Vương Thu Tĩnh nghe.
Vương Thu Tĩnh nghe xong kinh ngạc hỏi: "Chuyện này nói sao cũng khó mà tin được, Quý Văn Nghiêu với nhà chị đâu có thù oán gì, sao lại hao tâm tổn sức bày kế hãm hại nhà chị thế?"
Từ lúc bắt đầu qua lại với con mình, Quý Văn Nghiêu mới quen biết nhà chị hai, sao lại có cừu oán lớn như vậy, Vương Thu Tĩnh không tin.
"Thì vậy đó, chị nghĩ chắc có hiểu lầm gì đó, chị định chuộc nhà trước rồi mới tìm Văn Nghiêu nói rõ ràng."
Vương Thu Tĩnh khó xử: "Chị hai, không phải em không muốn giúp chị, vợ chồng em cũng chỉ dựa vào lương hưu hằng tháng mà sống, thật sự không có nhiều tiền riêng, mà chị cũng biết mọi chuyện trong nhà đều do Dương Quân quyết định. Hay là chị ở ăn cơm, chờ Dương Quân về nói với nó một tiếng, bình thường con bé cũng có dành dụm chút đỉnh."
Vương Thu Dung đương nhiên biết em gái nói thật, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sau khi Dương Quân tan sở về nhà, Vương Thu Dung liền không kịp đợi lập tức kể hết đầu đuôi câu chuyện một lần nữa
Sau khi nghe mọi chuyện, Dương Quân thất thần nhìn Vương Thu Dung: "Dì Hai, vào phòng cháu nói đi, đúng lúc cháu cũng có lời muốn nói."
Vương Thu Dung tuy cảm thấy kỳ quái, mình và Dương Quân có chuyện bí mật gì cần phải nói riêng? Nhưng chỉ cần không từ chối cho vay mượn là được.
Sau khi hai người vào phòng đóng cửa lại, sắc mặt Dương Quân lập tức thay đổi.
"Dì Hai, cháu sẽ không cho dì mượn tiền, dì đừng hy vọng nữa."
"Dương Quân, con làm sao thế, trước giờ dì Hai chưa từng bạc đãi cháu, sao con lại có thể nói năng tuyệt tình như vậy?"
"Không từng bạc đãi cháu nhưng cũng chưa từng đối xử tử tế với cháu bao giờ. Ý cháu muốn nói ở đây không phải là thái độ của dì đối xử với cháu như thế nào, dì có biết vì sao Quý Văn Nghiêu lại đối xử độc ác với mọi người như vậy không?"
Vương Thu Dung lắc đầu.
"Xem ra anh họ không kể thật với dì rồi, thôi để cháu nói thay anh ấy vậy. Thật ra, Quý Văn Nghiêu đã sớm coi trọng con dâu ngoan là Lâm An Nhàn của dì từ lâu, mọi việc anh ta làm chắc chắn đều vì anh họ không chịu ly hôn với chị dâu, chỉ là không ngờ anh ta lại si mê điên cuồng chị dâu đến như thế."
Vương Thu Dung lảo đảo, phải vịn vào tường ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Cháu nói An Nhàn và Quý Văn Nghiêu dan díu với nhau?"
Dương Quân cười: "Dì còn cô con dâu nào khác sao? Chúng ta đang nói về cô Lâm An Nhàn nhà dì đó, cô ta và Quý Văn Nghiêu trước kia từng yêu nhau, tình cũ không rủ cũng đến nên đương nhiên không thích có ai cản đường bọn họ rồi, mà anh họ cũng thật ngoan cố, giữ không được thì thành toàn người ta cho rồi, tội gì gây đến nước này!"
Vương Thu Dung ngơ ngác nhìn Dương Quân: "Nhưng Minh Hạo đã ly hôn với Lâm An Nhàn rồi mà, sao Quý Văn Nghiêu vẫn còn không buông tha nhà dì cơ chứ?"
Dương Quân nghĩ nói: "Có thể là anh họ làm chuyện gì chọc giận anh ta, đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của con thôi."
Vương Thu Dung cứng đờ cả người, hoàn toàn không thể ngờ người thành thật như Lâm An Nhàn sẽ làm ra loại chuyện như thế này, nhưng hiện tại không phải lúc so đo, vì thế khẩn thiết khẩn cầu Dương Quân: "Dương Quân à, dì biết cháu chịu không ít ủy khuất nhưng dì cũng bị người ta qua mặt, chuyện mà con vừa nói dì thật sự không biết gì cả, cháu có thể cho dì mượn ít tiền, dì nhất định sẽ trút giận giùm cho cháu."
"Dì hai, dì tưởng con là đứa trẻ ba tuổi sao, lúc con thống khổ các người có ai quan tâm không? Hôm nay lại muốn con bỏ tiền ra giúp cho dì, thì con không làm được! Dì đến nhà thì con mời cơm, nhưng tiền thì không bao giờ cả!" Dương Quân nói một cách cứng rắn, hoàn toàn không lưu chút đường sống nào cho bà ta.
Vương Thu Dung thấy không còn hy vọng gì nữa đành tập tễnh rời đi.
Bắt đầu từ hôm đó mỗi ngày ba mẹ con nhà họ Phó đều tụ tập thương lượng đối sách, nhưng càng nói càng tức, sau cùng bọn họ quyết định tìm Lâm An Nhàn tính sổ.
Đến công ty Quý Văn Nghiêu, vì không vào trong được nên đứng chờ bên ngoài, rốt cuộc cũng chờ đến giờ tan tầm thì thấy Lâm An Nhàn đi ra từ cửa chính.
Ba người lập tức chạy nhanh đến trước mặt Lâm An Nhàn, Phó Lê Giai và Phó Lê Na mỗi người giữ một cánh tay Lâm An Nhàn, còn Vương Thu Dung hung hăng đánh tới tấp vào mặt Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn tuy phản ứng nhanh xoay đầu tránh sang một bên nhưng vẫn cảm thấy đau, có thể thấy Vương Thu Dung dùng hết sức lực.
Đồng nghiệp đều biết Lâm An Nhàn là bạn gái của ông chủ nhà mình, đương nhiên không để cho cô chịu thiệt thòi, chạy lại dùng sức kéo ba mẹ con Vương Thu Dung ra, cũng cất tiếng trách mắng.
"Các người biết gì mà bênh vực loại đàn bà vì tiền bỏ chồng đi quyến rũ đàn ông này thì làm sao biết xấu hổ, đã vậy còn hãm hại nhà chồng, thậm chí chồng của chính mình. Loại người như nó đáng bị đánh, các người không biết còn bao che, ông trời còn có mắt sao?" Phó Lê Na thấy đối phương nhiều người, phỏng chừng mình không có được lợi thế nên lập tức đem chuyện xấu hổ của Lâm An Nhàn ra, muốn cô không còn mặt mũi gặp ai.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy không thể tin, Quý tổng muốn người có người, muốn tiền có tiền, sao lại dan díu mờ ám với phụ nữ có chồng, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của cô thậm chí thấy cô không hề phản bác nên cũng ngập ngừng, không biết sự thật câu chuyện là như thế nào.
Nhưng vẫn có người quyết định đứng ra bênh vực Lâm An Nhàn, dù sao hiện tại người ta vẫn là người của Quý tổng: "Cho dù thực sự như thế thì bà cũng từ từ mà nói, sao lại đánh người ta!"
Thấy người vây xem càng lúc càng đông, Lâm An Nhàn lúc này đã trấn tĩnh lại, dù sao khi ly hôn với Phó Minh Hạo thì cô cũng đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay.
Vì phòng ngừa mẹ con Vương Thu Dung lại động thủ lần nữa, Lâm An Nhàn đứng phía sau mọi người, bình tĩnh nói: "Tôi đã ly hôn với Phó Minh Hạo rồi, sau này các người đừng đến cố tình gây sự nữa. Chuyện vừa rồi tôi xem như các người đầu tư thất bại nên thẹn quá thành giận, tôi không so đo, nhưng nếu có lần tiếp theo thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Lâm An Nhàn mặt ngoài tuy bình tĩnh nhưng chỉ cô biết lúc này tim mình đập nhanh thế nào, vừa khẩn trương vừa sợ hãi nhưng cô biết mình phải kiên trì, bằng không ba người này sẽ được nước lấn tới, nói năng lung tung, lúc đó chẳng những mình mất hết mặt mũi, mà còn liên lụy Quý Văn Nghiêu, vì thế cô chỉ còn cách phải dũng cảm đối mặt.
"Ly hôn thì sao, không phải do cô ngoại tình có lỗi với con tôi trước à? Cô và thằng họ Quý lén lút dan díu với nhau mà cô còn dám trả treo với chúng tôi à? Cô lừa hết tiền nhà chúng tôi rồi chẳng lẽ còn không cho chúng tôi nói cho mọi người biết loại người như cô ra sao sao? Chúng tôi có nhiều nhất chính là thời gian, tôi chưa từng thấy người nào ti tiện như cô, ăn nhà tôi, ở nhà tôi, còn hãm hại người chồng hết lòng hết dạ yêu thương cô, cứ để mọi người ở đây phân xử thử xem, loại người như cô ta có đáng đánh không?"
Mọi người đang vây xem sau khi nghe Vương Thu Dung nói bắt đầu nghi hoặc, ly hôn là chuyện bình thường nhưng nếu đúng như lời bà lão này nói thì Lâm An Nhàn thật quá đáng.
Sắc mặt của Lâm An Nhàn vẫn bình tĩnh như trước, chờ Vương Thu Dung kêu gào xong mới lên tiếng: "Tôi nể tình bác đây lớn tuổi nên không tranh cãi, nếu bác đã không quan tâm đến mặt mũi nữa thì tôi cũng không có gì phải sợ. Thứ nhất tôi không hề lừa gạt tiền của nhà các người, tiền hỏi tiền cưới thì nhà các người đều lấy lại hết không chừa đồng nào nên dù tôi muốn lừa cũng lừa không được. Thứ hai mười sáu vạn gửi ngân hàng mà bác nói đó cũng chính là tiền của tôi cho bà, mà số tiền đó mất sạch là vì chồng của bác đem hết cho tình nhân nhỏ bốn mươi tuổi mà ông ta đang bao nuôi bên ngoài. Thứ ba, con trai của bác ngoại tình một lúc hai người, hơn nữa trong đó một người đã..."
Lâm An Nhàn chưa nói xong, đã bị Vương Thu Dung chặn ngang: "Cô nói bậy, ở đâu ra hai nhân tình, rõ ràng là bịa đặt!"
Không người thứ hai chính là có người thứ nhất, mọi người nghe xong đều hiểu người đàn ông kia cũng không phải dạng tốt lành gì.
Lâm An Nhàn lạnh lùng nhìn Vương Thu Dung tiếp tục nói: "Một người trong số đó đã mang thai năm tháng, đến nước này mà bác còn nói là tôi có lỗi với anh ta sao? Nếu bác không tin thì cứ về lấy túi hồ sơ phía dưới tủ trong phòng con trai nhà bác, trong đó có đầy đủ phiếu xét nghiệm, ảnh chụp của anh ta và người phụ nữ đó mà xem. Sự tình thế nào thì con trai của bác mới là người rõ nhất, tôi tin anh ta sẽ không táng tận đến mức ngay cả con ruột của mình vẫn không nhận."
Lâm An Nhàn vừa dứt lời, đám đông nhất thời bàn tán xôn xao.
"Gia đình này đúng là cực phẩm, cha và con đều đi ra ngoài tìm gái."
Có người trêu ghẹo: "Gen di truyền đặc biệt của nhà người ta đấy ông, rau nào sâu nấy thôi."
Cũng có người chắc lưỡi khen không thôi: "Xem bà dì này đã từng tuổi này rồi thì chắc cụ ông ở nhà cũng hơn bảy mươi, cặp bồ với phụ nữ bốn mươi có thể làm việc được sao, chắc có phương thuốc tổ truyền rồi, chia sẻ cho mọi người biết với đi chứ."
Mọi người nghe xong đều cười vang.
Mặt mũi của mẹ con Vương Thu Dung tím ngắt, chuyện mà Lâm An Nhàn vừa nói bọn họ hoàn toàn không hề hay biết, bây giờ dù có muốn giải thích cũng không có người nghe.
Thời điểm đang náo nhiệt, đột nhiên có người la to: "Kia không phải Quý tổng sao?"
Tất cả mọi người nhìn xung quanh thấy Quý Văn Nghiêu không biết đã đứng trong đám người từ lúc nào, không biết đã đứng đó đã bao lâu, vì thế đồng loạt nhường một lối đi.
Quý Văn Nghiêu mỉm cười đến bên cạnh Lâm An Nhàn, cùng cô đối mặt với mẹ con Vương Thu Dung: "Vừa rồi hôn thê của tôi đã nói rất rõ ràng tất cả mọi chuyện, tôi hy vọng sau này các người biết tự trọng một chút. Quý Văn Nghiêu tôi mặc dù không phải nhân vật to lớn gì cho lắm, nhưng cũng không thể để các người bức hiếp mãi được. Từ giờ trở đi nếu các người còn dám đến đây quấy rầy và nói xấu An Nhàn, tôi sẽ không khách sáo nữa, tính tôi thế nào các người cũng hiểu rõ mà đúng không, tôi cũng không muốn nói nhiều."
Mẹ con Vương Thu Dung thấy Quý Văn Nghiêu lập tức có chút sợ hãi, người này cực kì thâm hiểm, khi hại người đều bố trí tầng tầng lớp lớp, không một khe hở, thật đáng sợ.
Trước khi đến đây, bọn họ vốn muốn mặt đối mặt chất vấn, nhưng hiện tại một câu cũng nói không nên lời. Lúc trước, cùng ăn cơm cùng nói chuyện, nay lại không dám hé nửa câu.
Quý Văn Nghiêu quang minh chính đại cảnh cáo như thế, không cần đến người nào khác, chỉ nhân viên trong công ty của anh thôi, ai chẳng muốn tranh nhau biểu hiện trước mặt ông chủ, nên đồng loạt công khai lên án, châm chọc mẹ con Vương Thu Dung.
Ba mẹ con xấu hổ, không thể đáp trả dù chỉ một câu, lập tức xoay người gọi 1 chiếc taxi chạy trốn.
"Hôm nay, cám ơn mọi người đã bênh vực hôn thê của tôi, để biểu đạt lòng biết ơn, đêm nay cho dù mọi người đi chỗ nào giải trí tôi đều phụ trách chi trả!"
Trong tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người, có người sốt ruột kêu: "Quý tổng!"
Quý Văn Nghiêu nhìn về phía phát ra tiếng kêu: "Triệu chủ nhiệm cũng đến xem náo nhiệt đấy à, anh cứ yên tâm, toàn bộ chi phi lần này không để phòng tài vụ các người chi trả đâu, đều do riêng tôi chi trả nên anh đừng sốt ruột như thế chứ."
Câu nói đó, chẳng những công nhân công ty mà những người không liên quan khác đều bật cười, thầm khen Quý tổng thật hài hước.
Bàn giao xong, Quý Văn Nghiêu nắm tay Lâm An Nhàn quay lại xe của mình.
Đóng cửa xe, Quý Văn Nghiêu nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Lâm An Nhàn: "An Nhàn của anh đã dũng cảm lên rồi."