"Em thấy anh bận nên chưa nói, chứ không phải muốn gạt anh."
"Vậy hiện tại em đang ở đâu?"
"Em đang ở nhà mẹ em."
"Anh qua đón em."
Lâm An Nhàn lập tức ngăn cản: "Không cần, em muốn ở với mẹ vài ngày, em gái anh đã biết chuyện, giờ em về thì mọi người đều khó xử."
Ban đầu, Quý Văn Nghiêu không đồng ý nhưng nghĩ lại
khi Lâm An Nhàn trở về, Quý Văn Văn còn ở đây nhất
định lại khó chịu: "Được rồi, em ở nhà mẹ vài ngày, chờ
Văn Văn về anh sẽ qua đón, để anh mang ít quần áo qua
cho em."
Lâm An Nhàn đồng ý, chờ lúc Quý Văn Nghiêu đem quần áo tới, cô nói: "Chuyện giữa em với Phó Minh Hạo
anh đừng can thiệp, để em tính với anh ta được không,
sớm muộn gì cũng ly hôn thôi."
"Như vậy sao được, anh ở đây sao có thể để em bị người
ta ức hiếp, thứ hai anh tới đón em đi làm, em cần gì cứ
nói anh mua."
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh không cho em nghỉ vài
ngày, còn buộc em đi làm."
Quý Văn Nghiêu ôm hôn Lâm An Nhàn: "Bé ngốc, em
không đi làm sao anh nhìn thấy em, vả lại tâm tình em
đang không tốt, ở nhà lại nghĩ lung tung, không bằng đi
làm bận rộn tốt hơn, nói không chừng anh còn có thể giải
quyết cho em nữa."
Hai tay Lâm An Nhàn ôm thắt lưng Quý Văn Nghiêu:
"Lòng em khó chịu nhưng không yếu ớt như anh nghĩ,
anh về đi, thứ hai đến đón em."
Quỹ Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn hôn mút một lát mới
lưu luyến lái xe đi.
Sau khi vào nhà, Lâm An Nhàn gọi ba mẹ và em trai Lâm Húc đến: "Ba mẹ, con muốn nói với ba mẹ một chuyện, con tính ly hôn với Phó Minh Hạo."
"Ly hôn? Có phải vì chuyện Phó Minh Hạo ngoại tình, nó vẫn còn lui tới với con hồ ly tinh đó?" Dương Quế Trân nổi giận hỏi.
"Không phải, chuyện đó đã giải quyết, là con không muốn tiếp tục sống chung với anh ta, tình huống cụ thể thì hiện tại cũng khó mà giải thích được, đợi sau này con sẽ giải thích."
"Chị hai, nhà mình ai cũng biết tính của chị như thế nào
mà, nếu Phó Minh Hạo không quá đáng thì sao chị lại ly
hôn, anh ta dám làm em sẽ đánh anh ta không thể gặp
người khác!" Lâm Húc cũng nóng giận.
"Chuyện không đơn giản như mọi người nghĩ đâu, gần
đây xảy ra rất nhiều chuyện, con có ý định riêng của con
rồi."
Nhà họ Lâm nghe xong nhìn thoáng qua nhau, thật lâu
sau Lâm Húc mới do dự nói: "Chị hai, em hỏi chuyện này chị đừng giận... hay chị có tình cảm với người khác?"
Lâm An Nhàn nhìn Lâm Húc, lại nhìn ba mẹ, gật đầu.
"Người kia là anh Văn Nghiêu sao?" Lâm Húc cẩn thận
hỏi.
Lâm An Nhàn lại gật đầu.
Lâm Húc thở phào nhẹ nhõm vui vẻ nói: "Em biết anh Văn Nghiêu có ý với chị mà, nếu không sao có thể hào phóng giúp chúng ta như vậy. Chị hai, chị giỏi quá, nếu đối tượng là anh Văn Nghiêu em ủng hộ chị ly hôn, dù sao gã ta cũng không phải thứ tốt lành gì!"
"An Nhàn, con có gì với Văn Nghiêu chưa? Tương lai
cậu ta phải có trách nhiệm với con mới được, nếu không
con ly hôn vì cậu ta sẽ mất nhiều hơn được." Dương Quế
Trân nghĩ lâu dài.
"Mẹ, con với Văn Nghiêu đi bước nào thì tính bước nấy
thôi, mọi chuyện không phải con nói hay con muốn là
được. Chuyện con là người đã từng kết hôn và cũng đã ly
hôn đã bị em gái anh ấy biết rồi, cha mẹ Văn Nghiêu chắc chắn cũng sẽ biết, đến lúc đó con cũng không biết sẽ loạn thành dạng gì nữa. Mọi người đừng ôm quá nhiều hy vọng. Hơn nữa, dù con ở cùng Văn Nghiêu, mọi người cũng không được lợi ích gì nhiều đâu."
"Sao chị lại nói vậy, anh Văn Nghiêu nguyện ý giúp nhà
chúng ta thì chẳng lẽ chúng ta từ chối không nhận thì coi
sao được, chị còn chưa thành với anh Văn Nghiêu mà chị
đã lo cho người ngoài bỏ người nhà rồi!" Lâm Húc nghe
Lâm An Nhàn nói xong thì bực bội không vui.
Lâm An Nhàn chỉ cười nhẹ: "Sau này mọi người sẽ biết
chân tướng của sự việc, còn hiện tại con không thể nói
nhiều, mọi chuyện chưa chắc chắn thì có nói cũng vô ích
thôi. Con đi ngủ đây."
"Mẹ, mẹ xem chị hai làm sao vậy, nói chuyện úp úp mở
mở, thái độ gì thế này." Chờ Lâm An Nhàn về phòng, Lâm Húc mới oán giận với Dương Quế Trân.
"Tâm tình chị con không tốt, con cũng đừng để bụng làm
gì, dù sao nó cũng là con gái mẹ, tương lai chắc chắn sẽ
giúp đỡ con mà."
Lâm Húc nghe mẹ nói thế mới nuốt giận bỏ qua.
Quý Văn Nghiêu đưa quần áo cho Lâm An Nhàn xong
cũng không về nhà, mà hẹn Phó Minh Hạo gặp mặt.
Phó Minh Hạo đến nơi hẹn, vừa ngồi xuống liền cười:
"Không ngờ An Nhàn làm việc nhanh nhẹn quá, mới nửa
ngày cậu đã tìm tôi rồi."
"Phó Minh Hạo, muốn gì thì nói thẳng với tôi là được, có
cần phải khó xử An Nhàn trước mặt em gái tôi vậy
không?"
"Đó chẳng qua do tôi nhất thời tức giận, chứ cũng không
muốn làm khó An Nhàn, lại không ngờ em gái cậu xuất
hiện, chúng ta bàn chuyện nghiêm túc đi."
Quý Văn Nghiêu uống ngụm trà mở miệng: "Nói đi, cậu
muốn gì?"
Phó Minh Hạo cười hắc hắc: "Đầu tiên là chuyện bồi
thường mười sáu vạn cho nhà chúng tôi, chuyện này anh
không có ý kiến chứ?"
"Mười sáu vạn gì?"
"Sao, An Nhàn không nói với anh à? Cô ta hại nhà tôi vô
duyên vô cớ tổn thất mười sáu vạn, anh không biết à?"
Quý Văn Nghiêu lắc đầu.
Phó Minh Hạo thấy Quý Văn Nghiêu thật sự không biết,
đành nén giận thêm mắm thêm muối kể lại mọi chuyện.
Quý Văn Nghiêu nghe xong thì máu trong người lập tức
sôi trào hừng hực.
An Nhàn đang đối phó với nhà họ Phó vì mình sao, như
vậy là đủ chứng minh An Nhàn đặt mình trong lòng!
Càng nghĩ càng kích động nhưng ngoài mặt không có
biểu hiện gì: "Chuyện này để tôi chứng thực lại với An
Nhàn, nếu thật như thế thì mười sáu vạn kia cũng chẳng
là gì, nói điều kiện của cậu đi."
"Anh chịu bồi thường cho tôi là ok rồi, chuyện còn lại là
chuyện mua căn hộ."
"Không phải tôi đã hứa mua cho các người ba căn sao?"
Phó Minh Hạo cười nói: "Anh đừng vội, nghe tôi nói, ba
căn kia là bọn họ mua không liên quan đến tôi. Tôi nhớ
anh mua mười sáu căn, tôi muốn anh đưa cho tôi tám
căn là được rồi, chuyện anh và An Nhàn lén lút sau lưng
tôi thì chút bồi thường đó đâu đáng là gì đúng không?”
Quý Văn Nghiêu nhíu mày: "Lòng tham của cậu không
đáy thật, tám căn hộ trị giá trên một ngàn vạn mà cậu
cũng dám nuốt trôi sao?"
"Đối với Quý tổng giám đốc mà nói thì tám căn hộ để đổi
bà xã của tôi thì chắc anh lời nhiều rồi, vả lại hơn nữa
cậu là người trong giới nên mua cũng không tốn bao
nhiêu tiền mà."
Quý Văn Nghiêu thong thả uống trà, một lát sau nhìn
Phó Minh Hạo nghiêm túc hỏi: "Cậu thực sự muốn mua
tám căn?"
"Đúng vậy, và tuyệt đối không thương lượng, nhất định
phải là tám căn!" Phó Minh Hạo trả lời cực kì kiên quyết.
"Được, tôi hứa với cậu!"
Ánh mắt Phó Minh Hạo phát sáng: "Anh thực sự đồng ý
à?"
Anh ta vốn tưởng Quý Văn Nghiêu chắc chắn sẽ không
đồng ý nên cũng chuẩn bị hạ thấp điều kiện, không ngờ
anh ta lại đồng ý ngay không cò kè mặc cả, Quý Văn
Nghiêu thật đúng là vì Lâm An Nhàn chịu chi không ít
tiền!
''Thực cũng tốt, giả cũng tốt, lấy được căn hộ thì cậu mới
đồng ý ly hôn An Nhàn không phải sao? Chờ hoàn tất
thủ tục, việc ly hôn phải được thực hiện ngay, không được chậm trễ dù chỉ một phút."
"Đương nhiên." Phó Minh Hạo mừng đến mức miệng
cũng không kịp khép.
Hai người thỏa thuận xong thì mạnh ai nấy rời đi.
Bên này, Vương Thu Dung cùng con gái và con rể thương lượng chuyện thế chấp căn nhà đang ở.
Tào Chí Dũng nghe xong: "Biện pháp này đương nhiên
có thể thực hiện rồi, hơn nữa có khả năng để mình trả sớm mà, hoàn toàn không hề có vấn đề gì, căn hộ kia mua xong thì tiền mình cũng đã nắm trong tay rồi."
Phó Lê Na cũng nói theo: "Lâm An Nhàn đã hứa bồi
thường mười sáu vạn, chúng ta còn sợ gì. Mẹ, thủ tục thế
chấp cứ để Chí Dũng giúp, dù sao anh ấy là người trong
ngành cũng am hiểu hơn."
Vương Thu Dung thế này mới yên tâm đem đưa giấy tờ
nhà đất và sổ hộ khẩu và cả chứng minh thư của Phó
Nham, giao hết cho Tào Chí Dũng.
Quả thực chuyện thế chấp rất suôn sẻ.
Vương Thu Dung có tiền trong tay, đúng hạn thanh toán
tiền mua xe xong cũng giống con gái ký hợp đồng cho
thuê mười năm với công ty Quý Văn Nghiêu.
Nhưng mua được căn hộ với giá tốt như vậy không phải
không có ai nghi ngờ. Hồ Tân Thành cũng sợ lừa đảo nên
bảo ba người chờ theo dõi tình hình. Sau khi tự mình xác
nhận Quý Văn Nghiêu mua mười sáu căn, mới báo cả
nhà trả tiền.
"Anh chắc chắn Quý Văn Nghiêu mua mười sáu căn?"
Phó Lê Giai lo lắng hỏi.
Hồ Tân Thành cười đắc ý: "Anh làm việc thì em cứ yên
tâm, do bên bán muốn thực hiện hạng mục mới nên không muốn hao phí quá nhiều nhân viên cùng tinh lực bên hạng mục này, thủ tục với chứng từ đều do công ty anh phụ trách, phí thủ tục với danh sách người mua đều chuyển đến công ty anh thì còn giả sao?"
Mọi người nghe xong đều an tâm, liên hệ với Quý Văn
Nghiêu xong bắt đầu nộp tiền mua căn hộ.
"Anh rể à, sao chỉ có biên lai, không có hóa đơn sao?"
Phó Lê Na nhìn biên lai trong tay hỏi.
"Đây là mua bán trong nội bộ, giá đã thấp như vậy rồi
mà cô còn muốn người ta phải nộp thuế à, Quý Văn
Nghiêu cũng chỉ lấy biên lai, bản sao biên lai còn ở chỗ
tôi đây này."
Nói như vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi mua xong căn hộ, vì giấy công chứng vẫn chưa
có nên tạm thời không thể chuyển nhượng vì thế Quý Văn Nghiêu thương lượng với Phó Minh Hạo đi công
chứng một phần hợp đồng xác nhận sở hữu của Phó
Minh Hạo với tám căn hộ.
Phó Minh Hạo sảng khoái đồng ý, gã cũng không muốn
người nhà biết mình có nhiều bất động sản như thế, sợ họ
sẽ chiếm tiện nghi của gã. Sau khi tìm luật sư nghiên cứu
hợp đồng do Quý Văn Nghiêu soạn thảo, xác nhận không có vấn đề gì mới đi công chứng.
"Không nghĩ cậu làm việc vui vẻ như vậy, mai tôi sẽ tìm
An Nhàn làm thủ tục ly hôn."
"Tôi mặc kệ cậu làm thế nào, nhưng cậu đã nhận lợi ích
từ tôi, mà vẫn còn muốn ra vẻ thì đừng trách tôi không
khách sáo."
"Với số bất động sản này, tôi còn dám kì kèo với Quý
tổng giám đốc sao, tôi nói được làm được."
Sáng hôm sau Phó Minh Hạo quả nhiên điện thoại bảo
Lâm An Nhàn mang theo giấy chứng nhận kết hôn và sổ
hộ khẩu gặp mặt.
Lâm An Nhàn đến chỗ hẹn, vào cửa liền đánh giá bố trí
căn hộ thật sự ấm áp.
"Ngồi đi, An Nhàn, hôm nay tôi tìm cô là để làm thủ tục
ly hôn nhưng trước khi làm thủ tục tôi có chút lời muốn
nói."
Lâm An Nhàn không nói lời nào nhìn Phó Minh Hạo.
Phó Minh Hạo ngồi xuống đối diện Lâm An Nhàn, bắt
chéo chân nói: "Kì thật tôi đã biết chuyện cô qua lại với
Quý Văn Nghiêu sớm hơn cả Dương Quân. Cô cho là
trước đó tôi thiệt tình muốn chung sống với cô sao? Hôm
nay tôi cho cô biết là cô lầm rồi, lầm to rồi! Không ai có
thể đùa giỡn Phó Minh Hạo này như một thằng ngốc, cô
không thể, Quý Văn Nghiêu càng không! Các người đều
bị tôi nắm trong lòng bàn tay, muốn gài bẫy tôi à? Đừng
có mơ!"