Đêm tối dần buông. Những dãy nhà trong bệnh viện cũng bắt đầu bật đèn sáng choang. Thành phố Bắc Kinh về đêm tựa như một dải lụa lấp lánh, kéo dài đến tận đường chân trời.
Điện thoại của Thẩm Tư Thanh kêu hết lần này tới lần khác. Tịnh Hàm ở giữa đã trở thành một "đại sứ chuyển lời" khó xử. Toàn bộ đều gọi đến vì vấn đề công việc, chỉ có một lần cuối đây là bởi vì chuyện giữa các cổ đông với nhau.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng Thẩm Tư Thanh vẫn không trở về công ty, mà hắn giao hết tất cả công việc cho Tịnh Hàm, sau đó liền khóa máy.
Ánh mắt của Thẩm Tư Thanh dừng lại trên người Tô Mộc Cầm đang ngồi cạnh giường. Hắn chỉ chạm được vào bóng lưng cô. Nó tuy bé nhỏ mà vẫn kiên cường, kể cả khi nghe bác sĩ thông báo tin tức xong, cô vẫn giống như một con vật nhỏ bé nép vào lồng ngực hắn.
Trong đêm đen cô độc này, mọi người đều có lấy tâm sự riêng của mình.
Không ai nói chuyện với nhau.
Thẩm Tư Thanh sợ để cô bị đói, cho nên âm thầm ra ngoài mua một chút đồ ăn.
Đèn đường rọi sáng cả con phố Vương Phủ Tỉnh. Bóng xe cộ nườm nượp qua lại, chồng lên nhau. Những huyên náo của đêm tối được giấu đi, vì càng về đêm lòng người càng cô quạnh. Ngoài cửa xe, những ngôi nhà lần lượt lùi về phía sau.
Thẩm Tư Thanh đi qua một vòng con phố, cuối cùng dừng lại ở một tiệm cháo.
Sau khi mua xong, hắn liền trở về bệnh viện, khung cảnh về đêm đã có phần cô độc mà không khí trong bệnh viện lại càng vắng lặng hơn.
Tùy Vũ Thần vẫn nằm trên giường bệnh, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn đặt mấy phần cháo ở trên bàn, sau đó liền lên tiếng, "Mọi người lại đây ăn chút gì đi, để bụng đói không tốt cho sức khỏe."
Thẩm Mã Hi không có tâm tình ăn gì để nuốt trôi thức ăn, liền lắc đầu, "Mấy đứa ăn đi, bác không ăn đâu."
Tùy Lỗi đứng bên cạnh cũng đã có chút mệt mỏi, nhưng là đàn ông cho nên anh không biểu hiện quá rõ ra bên ngoài, liền nói với Thẩm Mã Hi, "Mẹ ăn một chút gì đi, ăn xong thì mới có sức để đợi ba tỉnh lại..."
Thẩm Mã Hi thở nhẹ, vô lực gật đầu.
Lúc này bọn họ mới an tâm.
Thẩm Tư Thanh quay sang đỡ cô ngồi vào bàn ăn, săn sóc nói, "Em cũng ăn một chút đi, rồi ngủ một lát, đêm nay để anh và Tùy Lỗi canh ông ấy."
Lúc này Tô Mộc Cầm chỉ biết yếu ớt lắc đầu, cô thở nhẹ nói, "Em muốn tự mình đợi ông ấy."
Thẩm Tư Thanh thở dài, "Nếu như lúc bình thường anh sẽ không cấm cản em, thế nhưng bây giờ vì bảo bảo, em lát nữa đi ngủ một lúc được hay không?"
Tô Mộc Cầm cụp mắt khó xử, nhưng vẫn gật đầu, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn Tùy Vũ Thần.
Sau khi dùng xong bữa tối trong bệnh viện, Tùy Lỗi phải khuyên nhủ rất lâu thì Thẩm Mã Hi mới chịu đi nghỉ một lúc.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Tư Thanh và Tùy Lỗi.
Tùy Lỗi sau khi đắp lại chăn cho Tùy Vũ Thần cũng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tư Thanh.
Anh hơi nghiêng người nói, "Cậu không định đi bồi cô ấy ngủ hay sao?"
Thẩm Tư Thanh nghe vậy chỉ nhếch môi nói, "Em ở đây bồi anh!"
Tùy Lỗi bật cười, chế giễu, "Mộc Cầm mang thai có phải quá lâu hay không? Bây giờ cậu lại muốn chuyển hướng sang anh?"
Thẩm Tư Thanh nhướn mày, khóe môi hơi nhếch lên, nhỏ giọng nói, "Em thấy anh cũng không tệ, hay là chúng ta thử một chút đi."
Tùy Lỗi nhìn điệu bộ ngả ngớn của hắn, hơi lạnh sống lưng, anh nhếch môi uy hiếp, "Cậu dám cắm sừng em gái anh, coi chừng anh xử lý cậu."
Nghe Tùy Lỗi nói, hắn cũng chỉ nhếch môi, không nói gì thêm.
Nhiệt độ ngoài trời cũng thấp đi nhiều, gió lạnh tràn qua cửa sổ, mang theo hơi lạnh rõ rệt.
Một lúc sau, Tùy Lỗi cảm thấy không khí quá cô đọng, mới bèn lên tiếng nói chuyện, "Tính khi nào thì kết hôn?"
Ý của anh muốn hỏi, hắn tính khi nào thì nghĩ đến chuyện kết hôn với Tô Mộc Cầm. Ngay cả con cũng có rồi, chuyện kết hôn chắc cũng sẽ một sớm một chiều.
Thẩm Tư Thanh trầm mặc, khóe môi hơi cong cong, một lúc sau hắn mới nói, "Đã đăng ký kết hôn rồi, bây giờ chỉ đợi cô ấy sinh xong sẽ làm lễ kết hôn."
Tùy Lỗi nghe vậy thì mỉm cười nói, "Cậu quen con bé từ khi nào?"
Thẩm Tư Thanh trả lời, "Từ mười năm trước."
"Cũng lâu thật đấy." Tùy Lỗi cười khẽ, hơi trầm mặc một lúc, sau đó mới nói, "Trong thời gian đó, con bé sống như thế nào?"
Nghe tới đây, ánh mắt Thẩm Tư Thanh bỗng trở nên thất thần, nhìn lên vầng trăng trên trời cao, nhớ lại những chuyện trước kia, giọng nói có chút xót xa: "Trước kia vì cô ấy là cô nhi, cho nên cô ấy bị rất nhiều người ghét bỏ, nhưng em chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy khóc, lúc nào cũng cười, nhưng thật ra, nụ cười của cô ấy có cái gì đó rất cô độc, nhiều năm rồi em không muốn nhớ lại, vì quá khứ đối với cô ấy mà nói là một chuyện rất dày vò."
Nghe hắn nói, một nỗi đâu đâm sâu vào tim, anh nắm chặt từng ngón tay tới khi tê dại mới buông ra. Một lúc lâu sau anh mới nói: "Con bé những năm đó chắc hẳn rất thiệt thòi, sau này anh nhất định phải đối tốt với nó hơn nữa."
Nói xong câu đó, họ cũng không nói gì nữa, chỉ chìm vào một sự im lặng khiến người ta ngạt thở.
Bởi vì bọn họ hiểu, dường như những chuyện trước kia giống như một sợi dây thừng thít chặt lấy tim Tô Mộc Cầm, khiến cô ấy đau đớn khủng khiếp, ngoài cảm giác đó còn tạo cho cô có sự buồn phiền và day dứt.
Cả một đêm, không khí trong phòng bệnh cực kỳ yên ắng, đôi lúc còn có tiếng xe cấp cứu vang vọng ngoài kia.
Mùi vị tử vong trong không khí khiến người ta áp lực.
Qua một đêm, đến sáng hôm sau, khi những tia nắng loang lổ xuyên qua những khe lá rơi vào trong phòng bệnh, tiếng xe cộ lại bắt đầu tấp nập vang lên bên ngoài, tiếng người nói chuyện bắt đầu xuất hiện.
Tô Mộc Cầm và Thẩm Mã Hi cũng đã dậy từ sớm. Hai người bọn họ đã vào phòng bệnh của Tùy Vũ Thần, thấy ông ta vẫn đang trong tình trạng hôn mê, mọi người không khỏi cảm thấy lo lắng.
Thẩm Mã Hi thở dài, qua một đêm, tâm trạng của bà cũng đã trở nên bình tĩnh hơn, bà ta nhẹ giọng nói, "Hay mấy đứa cứ về đi, để mẹ ở đây trông chừng ông ấy cũng được."
Thẩm Tư Thanh căn bản đã giao hết việc cho Tịnh Hàm, cũng không còn gì làm, bây giờ chỉ còn xem sắc mặt của Tô Mộc Cầm như thế nào.
Ngủ một đêm, sắc mặt của Tô Mộc Cầm cũng tốt lên rất nhiều, liếc mắt nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của Tùy Vũ Thần, cô hơi buồn bã lắc đầu, "Cháu không về, cháu muốn ở lại đây chăm sóc cho ông ấy!"
Thẩm Mã Hi thở dài, cụp mi mắt xuống, "Ông ấy cứ như vậy, biết khi nào mới tỉnh lại được chứ?" Nói đến đây, đôi mắt phượng xinh đẹp của bà ta rơm rớm nước mắt, "Cứ chờ như vậy đến khi nào đây?"
Tô Mộc Cầm ôm lấy vai bà ta, nhẹ giọng an ủi, "Cô đừng nản lòng, nhất định ông ấy sẽ tỉnh lại mà."
Thẩm Mã Hi ngậm ngùi gật đầu, vươn tay nắm chặt lấy tay Tùy Vũ Thần, nghẹn ngào nói, "Ông không được ngủ lâu hơn nữa đâu, nhất định phải tỉnh lại đấy, sau khi tỉnh lại ông muốn tôi làm gì cũng được, tôi nhất định sẽ không càm ràm với ông nữa đâu."
Tùy Lỗi mệt mỏi ngước mắt, hơi thở dài bất lực, còn Thẩm Tư Thanh từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc một chỗ.
Căn phòng yên ắng, chỉ còn nghe được tiếng điện áp chạy ở đầu giường cùng tiếng nước chuyền dịch.
Tưởng chừng thời gian yên ắng đó sẽ kéo dài mãi mãi, thì đột nhiên Thẩm Mã Hi kêu lên một tiếng hoảng hốt khiến cho mọi người đều giật mình.
Bàn tay đang nắm lấy tay Tùy Vũ Thần của Thẩm Mã Hi đột nhiên run rẩy, nước mắt như sắp trào ra, bà ta càng nắm chặt lấy tay ông ta hơn, kinh hoàng kêu lên, "Tay ông ấy... tay ông ấy vừa mới cử động."
Hai người đàn ông với khuôn mặt lo lắng đang đứng trước cửa, nhưng sau khi nghe thấy Thẩm Mã Hi kêu lên, hai người đó liền vội vàng lao đến, ngay cả Tô Mộc Cầm cũng không kiềm chế được mà bật dậy.
Thẩm Tư Thanh là người phản ứng đầu tiên, vội vàng nhấn máy bộ đàm ở trên đầu giường, nhanh chóng nói, "Mau nói bác sĩ đến đây, bệnh nhân ở phòng này đang có dấu hiệu tỉnh lại."
Tô Mộc Cầm lo lắng nhìn từng cử động nhỏ trên bàn tay của Tùy Vũ Thần, không khỏi xúc động. Thẩm Tư Thanh sợ cô sẽ bị sốc, liền kéo cô tựa vào trong lòng, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Cả phòng bệnh rơi vào tình trạng căng thẳng.
Thậm chí đôi môi của Thẩm Mã Hi cũng đã run rẩy kịch liệt, nước mắt nóng ấm trào ra, nhìn vào gương mặt của Tùy Vũ Thần, "Vũ Thần, ông mau tỉnh lại đi."
Tùy Vũ Thần tưởng chừng như đã ngủ một giấc ngủ rất dài, trong mơ, ông thấy có một đứa bé thắt hai bím tóc hai bên đang nhìn về phía ông mà mỉm cười, đứa bé đó nhìn rất giống người ông yêu, từ miệng đứa bé, ông nghe được nó gọi ông là "Ba".
Tiếng nói đó cứ vang vọng bên tai ông, lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Tùy Vũ Thần cứ đứng đó nhìn đứa bé, thân thể ông không thể cử động như chính ông muốn.
Đứa bé đó vẫn cứ cười khanh khách, rồi bòng nhiên ông thấy có rất nhiều người xuất hiện trước mặt ông. Bọn họ đều hướng mặt về phía ông, nhưng ông hoàn toàn không thể nhìn rõ bọn họ là ai. Rồi đột nhiên đứa bé đang đứng trước mặt ông lớn dần lên, khuôn mặt trong mơ hồ của nó dần dần được hiện rõ.
Đó là gương mặt của Tô Mộc Cầm, con bé đứng hướng về phía ông, liên tục gọi ông là ba, tuy rằng đang hôn mê, nhưng bên tai ông vẫn văng vẳng tiếng thúc dục gọi ông tỉnh lại.
Vì thế Tùy Vũ Thần cố gắng sử dụng mọi sức lực mà ông đang có, khé động đậy ngón tay của mình. Ý chí dần dần phục hồi, trước mắt ông mơ hồ có chút ánh sáng, lỗ nhỏ đó dầm dần được mở rộng ra, rồi đột nhiên trước mắt sáng choang, ý thức của ông liền được kéo về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT