Sau khi Tô Mộc Cầm và Thẩm Tư Thanh ăn xong bữa trưa, hắn cố gắng khuyên cô đi ngủ một chút, dỗ dành mãi cô mới ngủ được hơn một tiếng, đến khi thức dậy thì đã hơn hai giờ chiều. Lúc này cô mới nói hắn đưa mình đến cục cảnh sát.
Trên đường đi, Tô Mộc Cầm luôn suy nghĩ đến rất nhiều tình cảnh khi hai người gặp lại nhau.
Có thể cô sẽ gặp ông ta ở trong phòng giam, hoặc có thể cô sẽ tình cờ gặp ở trong phòng thẩm tra của đồn cảnh sát.
Nhưng có một điều cô không thể ngờ được đó chính là khi cô và hắn đến nơi, cô lại được nghe tin Tùy Vũ Thần đang ở phòng bệnh của trại giam số bảy.
Đến lúc này Tô Mộc Cầm mới cảm thấy lo lắng, vội vàng nắm lấy khuỷu tay của viên cảnh sát kia, gấp gáp hỏi, "Ông ấy bị gì vậy?"
Người cảnh sát kia hơi nhíu mày, sau đó trả lời, "Ông ta bị bệnh tim, ngày hôm qua may rằng mọi người phát hiện kịp, còn không ông ta có thể đã bị phát bệnh chết ở trong phòng giam rồi."
Tô Mộc Cầm sững sờ, một dự cảm bất an trỗi dậy trong lòng cô.
Thẩm Tư Thanh đỡ lấy thân thể đang lắc lư của cô, bình tĩnh hỏi người cảnh sát.
"Bệnh tình của ông ta có bị nặng không?"
Người cạnh sát chậm rãi trả lời:
"Tình hình không mấy khả quan, thế nhưng phía chúng tôi đã đưa ông ta đến bệnh viện rồi, bác sĩ ở đó nhất định sẽ cố gắng chữa trị cho ông ta."
"Cảm ơn anh." Thẩm Tư Thanh gật đầu nói.
Người cảnh sát cũng đáp lại một câu sau đó quay người rời đi.
Chỉ còn lại cô và hắn đứng ở đó, Tô Mộc Cầm ôm chặt lấy Thẩm Tư Thanh giống như một người đang sắp chết đuối túm được một chiếc phao, bây giờ hắn không khác nào chiếc phao cứu vớt sự sống của cô.
Cô ngước mặt lên, khuôn mặt tái mét.
"Liệu ông ấy... có bị nguy hiểm đến tính mạng không?" Tô Mộc Cầm siết chặt lấy tay hắn, hoảng sợ nói.
Thẩm Tư Thanh ôm cô, bàn tay sau lưng cô vỗ vỗ, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn Cello vang lên bên tai cô khiến cô an tâm.
"Hiện tại vẫn chưa rõ ràng được chuyện gì, trước hết em hãy bình tĩnh lại, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện, đừng suy nghĩ nhiều quá, ông ta nhất định sẽ không sao đâu!"
Tô Mộc Cầm gật đầu nhưng sắc mặt đã trắng bệch.
Đường đến bệnh viện rất ngắn, nhưng Tô Mộc Cầm cứ ngỡ như đang đi trên Vạn Lý Trường Thành.
Thẩm Tư Thanh nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, chỉ sợ chậm một chút là không còn cơ hội gặp Tùy Vũ Thần.
Tô Mộc Cầm nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật trôi qua vùn vụt ở bên ngoài xe giống như hồi ức lần lượt xuất hiện trong cô.
Ba ngày trước, cô vẫn còn bị ông ta giam cầm trong nhà hoang.
Nhớ đến ánh mắt căm thù của ông ta khi nhắc đến nhà họ Thẩm, cũng nhớ đến ánh mắt bi thương của ông khi nhắc đến Cao Cẩm Thủy và người con gái đã mất tích kia.
Không thể không nói, mẹ cô đã ngoại tình trong khi đang là Tô phu nhân của nhà họ Tô.
Mà cô lại chính là kết quả của quá trình giơ bẩn đó.
Lúc đầu khi cô biết được sự thật này, cô thật sự rất hận Tùy Vũ Thần, hận không thể cắt đứt mọi quan hệ với người cha này, càng không muốn có chung huyết thống với ông ta.
Tô Mộc Cầm còn nhớ lúc ông ta bị giải lên xe cảnh sát, cô và hắn đứng ngay gần đó.
Tùy Vũ Thần không rời mắt khỏi cô.
Kể cả khi xe cảnh sát đã đi xa, ông vẫn quay người, dán mặt vào tấm kính dõi theo cô.
Ánh mắt ông không còn vẻ ung dung mà chỉ còn lại nét bi thương trong giờ phút biệt ly và nỗi nhớ của người cha đối với con gái của mình.
Ánh mắt ấy đã xóa nhòa nỗi oán hận trong lòng Tô Mộc Cầm.
Lúc nhập viện, khi tỉnh lại, cô có đọc được tin tức, "Tùy Vũ Thần bị bắt vì tội cướp đoạt nguồn vốn của công ty, đang chờ ngày xét xử."
Ngay lập tức, ánh mắt cô trở nên đau đớn.
Lúc đó Tô Mộc Cầm đã quyết định muốn kháng án nhưng Thẩm Tư Thanh bên cạnh lại nói với cô: "Ông ta không muốn kháng án nữa."
Kết cục này tốt cho mọi người.
Thức tế, ông ta không muốn kháng án đó chính là vì ông ta đang muốn chuộc lại lỗi lỗi lầm của mình.
Hơn nữa, với địa vị và khả năng kinh tế của Tùy Vũ Thần, ông không thiếu cách giảm nhẹ tội trong chốn lao tù.
Nhưng ông lại nói với luật sư, không cần giúp ông biện hộ, ông sẽ chủ động nhận tội.
Ông hy vọng vụ án nhanh chóng kết thúc để khỏi quấy nhiễu cuộc sống yên bình của người khác.
Một người ở trên thương trường là người độc ác như thế, nhưng lại chỉ vì cô, cho nên ông ta mới gác bỏ tất cả tự tôn của một người đàn ông thành đạt mà nhận tội.
Cô biết Tùy Vũ Thần muốn gặp mình, nhưng cô lại không muốn bước vào bên trong.
Cũng chẳng phải cô không muốn gặp ông, nói đúng hơn là anh không dám gặp.
Bởi vì cô sợ, nếu như gặp được ông ta, nhất định cô sẽ mềm lòng.
Nhưng đợi đến khi cô muốn gặp mặt, thì ông ta lại nằm trên ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Đi vào bệnh viện của trại giam số bảy, Tô Mộc Cầm và Thẩm Tư Thanh nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Mã Mi và Tùy Lỗi đang ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật.
Thẩm Mã Hi tựa như cái xác không hồn, ánh mắt vẫn luôn chăm chăm nhìn phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt đèn, khuôn mặt đã trắng bệch không còn một giọt máu, môi bà ta thâm tím đáng sợ, cả người đã vô lực tựa trong ngực của Tùy Lỗi.
Khi hai người bọn họ đến, Tùy Lỗi là người biết trước, anh ta quay sang nhìn cô và hắn, ánh mắt hơi ngưng trọng, sau đó quay sang nhìn cô, trong đáy mắt đỏ hoe mang theo một cơn sóng nhỏ đang sôi trào.
Trong hành lang yên tĩnh, giọng nói của Tùy Lỗi rất rõ ràng.
"Sao hai người lại biết mà đến đây?"
Thẩm Tư Thanh trả lời, "Em và Mộc Cầm đến đồn cảnh sát, nhưng bọn họ nói ông ta đang ở bệnh viện, cho nên em mới đem cô ấy đến đây."
"Ba anh sao rồi?"
Tùy Lỗi lắc đầu, "Vẫn chưa biết rõ được, bây giờ phải đợi."
Tô Mộc Cầm ngồi xuống cạnh người Thẩm Mã Hi, bàn tay cô khẽ vuốt ve bả vai gầy yếu của bà ta, muốn cho bà ta một chút an ủi, nhưng chính mình lại không thể nín nhịn được mà viền mắt đỏ hoe, muốn khóc nhưng không thể khóc được.
Lúc ban đầu, cô căm hận người bố trong phòng phẫu thuật kia đến mức chỉ mong ông chết đi, mong mọi tội lỗi của ông bị vạch trần, để người đời nhìn thấy bộ mặt giả dối của ông.
Nhưng kể từ khi Tùy Vũ Thần nhận tội ở đồn cảnh sát, cô không có cách nào tiếp tục hận ông bởi cô biết vì muốn trả thù cho cô và mẹ cô cho nên ông mới rơi vào kết cục thân bại danh liệt, mục xương trong tù.
Tuy nhiên cô vẫn không chịu đi gặp Tùy Vũ Thần, không nói với ông một lời.
Tô Mộc Cầm cảm thấy gặp gỡ cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận Tùy Vũ Thần là bố đẻ của mình.
Cô không muốn có người bố như vậy.
Trong lòng Tô Mộc cầm, Tô Chính mới là người bố thật sự của cô.
Đối với một người có tính chiếm hữu mạnh mẽ như Tô Chính, làm sao ông có thể chịu nổi cảnh con gái bấy lâu nay mình yêu thương lại là con ruột của kẻ khác, còn bị người vợ của mình phản bội?
Có lẽ cả cuộc đời ông ấy, cũng sẽ không bao giờ biết được sự thật này.
Tô Mộc Cầm luôn tâm niệm một điều, cô là con gái cưng của Tô Chính.
Đây là sự thật không thể thay đổi.
Cho tới hôm nay cô mới hiểu, huyết thống là thứ chẳng có cách nào xóa bỏ.
Cô nhìn vào phòng phẫu thuật, có một tia hy vọng là ông sẽ sống sót, chỉ là hy vọng mà thôi, nhưng có tia hy vọng cũng tốt rồi.
Tất cả mọi người đều dõi mắt về phía cửa phòng phẫu thuật đang khép chặt.
Ngày trước, cô luôn cho rằng, trên đời này chẳng có chuyện gì là không làm được.
Bây giờ, cách cánh cửa sinh tử, cô mới cảm nhận một cách sâu sắc sự bất lực của mình.
Rồi bỗng nhiên hộ sĩ ở trong phòng phẫu thuật bước ra, người lao đến đầu tiên là Thẩm Mã Hi, bà ta gấp gáp nắm lấy tay hộ sĩ, giọng điệu run rẩy, "Ông ấy sao rồi? Có phải phẫu thuật rất thành công không?"
Tùy Lỗi đợ lấy Thẩm Mã Hi, cố gắng an ủi, "Mẹ, bình tĩnh lại, để cô ấy nói trước đã!"
Nghe đến đây, Thẩm Mã Hi mới hơi dứt khỏi người của hộ sĩ, nhưng ánh mắt đã trở nên mơ hồ vì nước mắt làm nhòe đi.
Hộ sĩ sau khi đứng vững lại, bây giờ mới bình tĩnh nói, "Bệnh nhân hiện giờ đang thiếu máu gấp, ở đây ai có cùng huyết thống, xin hãy đến phòng xét nhiệm cung cấp máu cho bệnh nhân."
"Ông ấy nhóm màu gì? Em có thể truyền máu cho ông ấy hay không?" Tô Mộc Cầm lên tiếng vội vàng hỏi.
Thẩm Tư Thanh cau mày, bình tĩnh nói, "Hiện tại em đang mang thai, việc truyền máu đối với thai phụ rất nguy hiểm, đừng mạo hiểm như vậy, anh sẽ có cách giúp ông ấy."
"Nhưng..."
Tô Mộc Cầm đang định nói thì liền bị Tùy Lỗi ngắt lời, anh nói, "Tư Thanh nói đúng, em đang mang thai đừng làm điều dại dột, chuyện này cứ để anh, em ở ngoài chăm sóc mẹ, anh sẽ vào trong truyền máu cho ba."
Tô Mộc Cầm kinh ngạc, khóe mắt cay xè nhìn anh, có một tia xúc động dâng lên trong lòng, lúc này cô mới gật nhẹ đầu nói, "Được."
Ngọn đèn phòng cấp cứu cứ sáng mãi. Từng giây từng phút lặng lẽ trôi, giây phút nào cũng đằng đẵng tựa năm trời. Lại một khoảng thời gian nữa qua đi, có lẽ là một tiếng đồng hồ, cũng thể chỉ mới vài phút. Tóm lại, có tiếng bước chân hỗn loạn mỗi lúc một gần, theo sau đó là tiếng khóc nức nở Thẩm Mã Hi: Ông ấy nhất định sẽ không sao đâu! Trước nay ông ta chưa bao giờ khuất phục bất kỳ điều gì, nhất định ông ấy sẽ tỉnh lại.
Sau khi Tùy Lỗi truyền máu xong đi ra, thấy phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn, gương mặt lại có phần lo lắng, bắt đầu sốt ruột đi đi lại lại. Thẩm Tư Thanh bước tới, giơ tay lên xem giờ rồi vỗ vai động viên Tùy Lỗi.
Tùy Lỗi dần dần thiếu kiên nhẫn, một lúc sau anh ấy thấp giọng hỏi: "Sao lại lâu vậy?"
"Đừng sốt ruột! Em vừa gọi cho bệnh viện rồi. Trong quá trình phẫu thuật ông ấy mất quá nhiều máu, cũng may lượng máu dự trữ vẫn còn một ít, cộng với việc anh vừa mới truyền thêm máu xong, đừng lo lắng quá!" Sau khi Tùy Lỗi vào trong, Thẩm Tư Thanh bèn gọi điện tới hỏi một chuyên gia của bệnh viện mà trước giờ hắn có quen biết.
Tùy Lỗi nghe xong vẫn đứng ngồi không yên.
Hành lang yên tĩnh đến mức quỷ dị, Tô Mộc Cầm cũng tràn đầy lo lắng, cô ôm lấy vai Thẩm Mã Hi khẽ chà xát, để bà ấy có thể bình ổn lại, sau cùng phải đợi thêm ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, chủ nhiệm Trương cuối cùng cũng từ phòng phẫu thuật đi ra.
"Ca mổ tương đối thành công." Khi thốt ra câu này, vẻ mặt ông không hề nhẹ nhõm.
Ông nói với mọi người, trong quá trình phẫu thuật, tim bệnh nhân đã ngừng đập mấy lần.
May mà các bác sĩ không từ bỏ việc cấp cứu, ý thức sinh tồn của người bệnh cũng rất mạnh mẽ nên mới có thể vượt qua.
Hiện tại, tuy ca mổ thành công nhưng bệnh nhân vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, vẫn phải ở trong phòng ICU để theo dõi.
"Liệu ông ấy có thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm không?" Thẩm Tư Thanh hỏi.
"Cần tiếp tục theo dõi mới có câu trả lời. Tôi đề nghị cậu hãy chuẩn bị tâm lý. Người bệnh mắc bệnh tim, không loại trừ khả năng bị suy tim."
Tùy Vũ Thần vừa thoát khỏi nguy hiểm, bác sỹ đã kéo được ông ta từ tay thần chết trở về. Giờ Tùy Vũ Thần đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Bên giường là bình dịch đang tí tách nhỏ giọt để vực ông ấy dậy thật nhanh.
Tô Mộc Cầm ngồi bên cạnh giường, yên lặng nhìn Tùy Vũ Thần. Bên cạnh cô là Thẩm Mã Hi đang âm thầm rơi nước mắt. Thẩm Tư Thanh trầm mặc ngồi trên sofa không nói một câu. Còn bên cạnh cửa là Tùy Lỗi, nét mặt anh tiều tụy, nhìn về phía Tùy Vũ Thần, đôi mắt ngập tràn lo lắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT