Thoáng một cái đã qua ba mươi năm, luôn tìm cách về nhà, để tham gia vào trận chiến tàn khốc kia, nên Sirius có chút ngỡ ngàng.
Dumbledore mất, Remus mất, ngay cả con gia tinh đáng ghét cũng mất.
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã chết, chết trong tay con trai đỡ đầu của mình bằng câu thần chú Protego làm phép thuật phản ngược lại mà chết, vì thế, chiến tranh hoàn toàn kết thúc...
Nơi đó không hề cần hắn, huống chi nơi đó cũng không còn những bạn bè thân thiết, bây giờ ngay cả Harry cũng đã tới đây...
“Sirius, Sirius...” Đối với việc Sirius sảng khoái kể lại chuyện mình đã biến mất sau tấm màn kỳ bí đó thế nào, Harry hơi lo lắng nhìn cha đỡ đầu của cậu.
Sirius bỗng nhiên đưa tay dùng sức chà xát mặt, sau đó cứ như vậy dùng hai tay che mặt bất động.
“Chú có sao không?” Harry thật cẩn thận hỏi.
“A, Harry, chú không sao, chỉ là có chút cảm thán mà thôi.” Nhìn con trai đỡ đầu của mình, trên gương mặt đẹp trai hơi gầy của hắn lại hiện lên nụ cười sảng khoái quen thuộc, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên sự phức tạp.
Lúc đó hắn ngẫu nhiên rơi vào tấm màn kỳ lạ kia rồi đến thế giới này, những Harry thì không giống. Harry là thông qua cạm bẫy phép thuật được giăng ra ngoài ý muốn mà tới đây, nhưng chứng thật là chuyện sau khi chết.
Lúc Harry chết chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Nghĩ đến đây, Sirius lại mạnh mẽ ôm chặt lấy Harry, cho dù cậu ngoài đôi mắt và màu tóc, thì gương mặt hoàn toàn khác trước kia.
“Sirius...” Harry xúc động ôm lại cha đỡ đầu của mình, “Con chưa bao giờ nghĩ rằng có thể gặp lại chú, trước đó con cố gắng tìm kiếm manh mối của phù thủy bản địa, nhưng ngẫu nhiên từ chỗ người da đỏ ở La Push tìm được tin tức của chú.”
“Thì ra, con từ chỗ người bạn già của chú tìm được tin tức sao? Harry, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Còn nữa, mấy năm nay con... sống thế nào?” Sirius hỏi.
“Con sống tốt lắm, Sirius. Mặc dù cha mẹ ở thế giới này ly hôn, nhưng họ vẫn rất thương yêu con, con còn có một em gái song sinh...” Kế tiếp, Harry miêu tả sơ lược cuộc sống của mình cho Sirius nghe.
Sinh ra ở bệnh viện thị trấn Forks. Sau khi cha mẹ ly hôn, cùng em gái song sinh theo mẹ tới thành phố Phoenix. Năm trước bởi vì phép thuật thức tỉnh mà không thể không về lại đây, sau đó gặp được gia đình ma cà rồng “ăn chay” Cullen và đám người sói ở La Push, mãi đến khi tìm được manh mối về cha đỡ đầu của mình.
“À, ở La Push cuối cùng cũng có người có thể biến thành người sói. Còn, cái đám ma cà rồng ăn chay theo con nói...” Sirius dừng một chút nhíu mày, “Chú có nghe nói tới 2 gia tộc như vậy, thật không ngờ bọn họ ở ngay tại Forks. Nhưng ma cà rồng... giống một đám Slytherin tự đại!”
Đúng là, Sirius vẫn thích sử dụng cách hình dung từ Hogwarts, nhưng ma cà rồng không nhất định đều là Slytherin! Harry dưới đáy lòng phản bác, nhưng không lên tiếng.
Không biết nhớ ra cái gì đó, Sirius hừ một tiếng, đổi đề tài: “Harry, nghe được con sống tốt, chú rất vui.”
“Con cũng vậy...” Harry nhìn chăm chú cha đỡ đầu xa cách đã lâu, trong lòng vô cùng cảm động.
Lúc đầu muốn đem chuyện Edward nói cho Sirius biết, nhưng ngại thành kiến của Sirius về ma cà rồng, đành tìm cơ hội thích hợp tiếp tục nói với chú ấy vậy. Không biết từ kiếp trước, Sirius vốn đã mong cậu kết hôn đến mức cố chấp, có thể chấp nhập chàng bạn trai ma cà rồng cứng rắn lạnh như băng của cậu hay không. Dù sao, chú ấy bị gia tộc Volturi truy sát nhiều năm như vậy...
“Đúng rồi, mấy năm nay cuộc sống chú thế nào, Sirius? Nghe nói chú đến đây ba mươi năm rồi ạ? Xem ra hai thế giới này có tốc độ dòng chảy thời gian cũng ngang nhau. Có lẽ hai thế giới này có liên hệ gì đó cũng không chừng, hơn nữa bây giờ tuổi của chú...” Harry nghi hoặc nhìn hắn.
“Không, nói đúng ra là hai mươi tám năm, giữa 2 bên có sự chênh lệch. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, cái chính là …, chú đến nơi này, còn gặp lại được con trai đỡ đầu đáng yêu của chú!”
“Này, Sirius, đừng nói như vậy. Đừng quên, con đã trưởng thành đã lâu rồi.” Harry có chút bất đắc dĩ nhắc nhở Sirius.
“Nhưng bây giờ tuổi của con so với lúc chú đi chỉ hơn 2 năm, ” Sirius thoải mái khẽ dựa vào ghế sô pha, mang theo khí chất quý tộc tao nhã và sự sáng khoái độc đáo của mình, “Còn chuyện tuổi của chú... Hai mươi tám năm, cho dù đối với phù thủy có thể sống lâu thì cũng không tính là ngắn. Có thể vì vậy mà hòan cảnh ở đây làm cho chú dần bản thổ hóa mà thôi.”
“Cái gì, bản thổ hóa sao?” Trong đôi mắt màu xanh của Harry lóe lên sự say mê.
“Chú đã điều tra qua lịch sử phù thủy ở đây, cũng đã có một ít thu hoạch. Bọn họ có lẽ là đã bị tiêu diệt hết từ lâu, nhưng chú tìm được một ít di tích và ghi chép mà họ lưu lại. Harry, con không thể tưởng được những đồng tộc của chúng ta ở đây đã làm gì đâu!” Nói đến đây, trong mắt Sirius lóe lên sự hưng phấn, “Đương nhiên, chuyện đó chúng ta có thể để sau này hãy nói, chú tin chắc con sẽ cảm thấy hứng thú. Bây giờ chú muốn nói tới, chính là phép thuật! Harry, con không cảm thấy phép thuật của con một lần nữa sau khi thức tỉnh, chẳng những khối lượng rất khủng khiếp, mà tốc độ tăng trưởng còn rất nhanh sao?”
“Đúng vậy.” Phép thuật mới vừa thức tỉnh cũng bởi vì vòng tuần hoàn phép thuật còn chưa đầy đủ, hơn nữa khối lượng phép thuật lại quá lớn so với kiếp trước, khiến khó có thể khống chế mà thường xuyên phát sinh phép thuật bạo phát. Sau đó có được nhẫn ma thuật, Harry mới dám yên tâm sử dụng phép thuật. Trong một năm nay cậu quả thật cảm nhận được phép thuật rõ ràng tăng trưởng. Mà tốc độ, đối với kiếp trước gần như không thể tin được. Nếu tất cả chuyện này đều vì hoàn cảnh đặc biệt ở đây...
“Chẳng lẽ những phù thủy ở thế giới này trước khi bị tiêu diệt, đều lợi hại như vậy sao? Có phép thuật mạnh như vậy...”
“Không —— Harry, bọn họ không mạnh, mạnh mẽ chỉ có chúng ta.” Sirius trong giọng nói lộ ra sự kiêu ngạo, “Chúng ta cùng bọn họ tuy rằng đều là phù thủy, nhưng thể chất bất đồng, hệ thống phép thuật cũng không giống. Bọn họ đã bị quy tắc không gian này kiềm chế, nhưng chúng ta không có quy tắc nghiêm khắc như vậy trói buộc. Con có biết điều này có ý nghĩ gì không?”
Sirius bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: “Điều này có nghĩa sự tăng trưởng không ngừng nghỉ. Harry, phép thuật của con thức tỉnh chỉ mới 1 năm, đã gia tăng nhiều như vậy. Con cũng biết chú đã tới nơi này gần ba mươi năm, cho nên...”
Sirius không nói hết, nhưng Harry đã rõ ràng ý của chú ấy: “A, trời ạ, Sirius. Nói cách khác, phép thuật của chú đã không ngừng tăng trưởng suốt ba mươi năm!”
“Không, không lâu như vậy, chỉ khoảng mười năm đã ngừng tăng trưởng. Nhưng trước đó luôn tăng trưởng vô cùng nhanh, với phép thuật của chú bây giờ, trở lại thế giới phép thuật có thể chỉ cần 1 giây là đã giết chết Voldemort.” Sirius tiếc nuối, “Đáng tiếc, lúc đó con chỉ cần một cậu Protego đã giải quyết hắn, không hổ là con trai đỡ đầu của chú! Harry, chú nói nhiều như vậy, con có thể hiểu được ý của chú không? Thế giới này có thể nói là thiên đường đối với những phù thủy từ bên ngoài đến như chúng ta...”
Harry có chút ngỡ ngàng gật gật đầu, trong lúc nhất thời cậu chưa thể tiêu hoá việc này.
Thiên đường đối với những phù thủy từ bên ngoài đến...
Nhưng cậu hiểu rõ lý do Sirius nhiều … năm như vậy nhưng gương mặt vẫn không đổi, thông thường phù thủy có phép thuật mạnh mẽ, sống cũng lâu hơn. Tuy rằng bất tử là không thể, nhưng ít nhất có thể dùng phép thuật bảo vệ dung nhan không thay đổi. Trước kia phép thuật thời của cụ Dumbledore có thể không làm được, nhưng với phép thuật hiện tại của Sirius, có lẽ sẽ làm được.
“Hey, cái này cho cháu.” Sirius bỗng nhiên đem mình đũa phép một lần nữa thả lại trong tay Harry, “Với phép thuật bây giờ của chú, đã không cần thứ này nữa.”
Harry chần chờ một chút, tiếp nhận đũa phép trong tay.
Cậu còn đang suy nghĩ.
Mặc kệ trước kia thế nào, với phép thuật bây giờ của Sirius có lẽ không cần e ngại ma cà rồng đuổi giết chú ấy. Đương nhiên, cho dù phù thủy có phép thuật cực mạnh, một mình đối phó nhiều ma cà rồng cũng rất nguy hiểm. Nhưng với tính cách của Sirius, có lẽ sẽ không để ý. Cậu thông qua nhật ký của lão tù trường biết được, chú ấy quả thật đã trốn ở Tây Tạng rất lâu, chẳng lẽ là bởi vì mang theo 1 người thường —— cha Grant, cho nên mới bị cản trở?
“Sirius, mấy năm nay chú có khỏe không? Chú và cha Grant cùng với gia tộc Volturi đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ vì sao lại truy giết các người?” Do dự một chút, Harry vẫn hỏi ra miệng.
“Này...” Sirius nhìn Harry có chút muốn nói lại thôi, “Khi đó chú vừa đến thế giới này chỉ mấy năm, vì tìm kiếm đường về nhà mà hỏi thăm khắp nơi về lịch sử phù thủy. Sau đó tình cờ ở trong tổng hành dinh của bầy dơi đó 1 thời gian, bọn hắn có tư liệu lịch sử phong phú. Sau đó chú gặp Grant...Lúc đầu chú còn tưởng rằng Remus cũng đến thế giới này, cháu cũng biết, bọn họ hơi giống nhau. Sau đó...”
Sirius đanh mặt lại, trông cực kỳ giận dữ.
Hắn bỗng nhiên đứng lên, không biết lại nhớ ra cái gì, rồi thở dài, chán nản ngồi trở lại trên ghế sô pha: “Sau đó, Marcus muốn giết Grant, chú trực tiếp mang theo cậu ấy độn thổ... Quả nhiên là một đám Slytherin... Hắn lại có thể thật sự phái này đám dơi con đó đến truy sát bọn chú! Kỹ thuật truy lùng của đám dơi con đó rất lợi hại, hại chú không thể không thường xuyên sử dụng thú hóa. Nếu chú gặp lại bọn hắn, nhất định sẽ dùng phép thuật trực tiếp nghiền nát bọn hắn...”
Harry trợn mắt há hốc mồm đang nhìn cha đỡ đầu của mình, chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ chú ấy đã biến đổi nhiều loại biểu cảm.
Chuyện kế tiếp, Sirius rõ ràng không muốn nói thêm gì đi nữa.
Tuy rằng vẫn mơ hồ như trước, nhưng cậu cũng có thể đoán ra quan hệ của Sirius và gia tộc Volturi chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Nhưng nghe ý của Sirius, có lẽ mặc kệ trước kia thế nào, bây giờ cũng là kẻ địch. Bị đuổi giết mười mấy năm, không có lửa, cũng đánh ra lửa rồi.
“Hey, Sirius, bình tĩnh một chút!” Giọng ôn hòa của cha sứ vang lên, “Anh không nghĩ là nên vui vẻ nói chuyện với Harry hay sao?”
“À, đúng vậy, đương nhiên...” Sirius đã bình tĩnh trở lại.
Một lát sau, hắn vươn tay nắm lấy bả vai Harry, hưng phấn nói: “Grant, cậu đã biết đây chính là con trai đỡ đầu đáng yêu của tôi đúng không? Tuy rằng bế ngoài thay đổi, nhưng vẫn là con của James, bé Harry của tôi!”
Được rồi, trong lòng chú ấy mình quả nhiên vẫn là thằng bé suy dinh dưỡng trước kia.
Harry bất mãn bĩu môi, nhưng không mở miệng phản bác.
Cha sứ mỉm cười đứng ở cửa, trong tay bưng một ít thức ăn.
“Bây giờ là giờ bữa tối, Harry ở đây ăn đi.” Cha Grant dọn thức ăn lên bàn, “Cha sẽ đi đóng cửa giáo đường.”
“Này, Grant.” Sirius nheo mắt lại tựa vào ghế, “Đừng làm nhiều quá, cậu nên nghỉ ngơi đi. Cậu vì sao cứ không cho tôi dùng phép thuật để nấu ăn chứ?”
Cha Grant nhìn hắn hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Nếu anh không muốn để Harry đến đây nữa, thì anh đi nấu đi!”
Sirius ho khan một tiếng, ngượng ngùng tránh anh mắt của cha sứ.
================================
Sở dĩ xưng Sirius là “hắn” cũng bởi vì chả biết nên gọi thế nào nha^^, các nàng thông cảm ha^^, màn hay còn dài nha^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT