Biển ở đây gần giống vịnh, mặt biển lặng sóng khác với vùng biển giáp Thái Bình Dương ở La Push. Cả gió biển cũng nhẹ nhàng hơn.
Harry cau mày đi trên ngã tư đường.
Thị trấn này so với Forks còn nhỏ hơn. Trong thị trấn nhỏ này, cư dân hẳn là quen thuộc lẫn nhau mới đúng.
Vì thế Harry hỏi thăm dọc đường đi.
Ba thị trấn mất của cậu gần cả buổi trưa, kết quả lại hoàn toàn không có manh mối.
Có thể họ hoàn toàn không ở … thị trấn này, hoặc là họ đã sửa tên...
Harry dạo qua một vòng trở về chỗ cũ, ủ rũ ngồi trên vệ đường cái bên bờ biển.
Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng chuông giáo đường du dương.
Harry thở dài, theo thanh âm quay đầu nhìn lại, cuối tầm mắt là một nhà thờ nhỏ màu trắng.
Diện tích giáo đường này rất nhỏ, vách tường màu trắng bên ngoài bởi vì hàng năm bị gió biển thổi mà bị bong ra, có chút loang lổ.
Giáo đường nhỏ này là cái duy nhất của cả 3 thị trấn, cho nên nó tọa lạc ngay bên cạnh bờ biển yên tĩnh, chứ không ở khu dân cư.
Harry rảo bước, hướng về phía giáo đường.
Có lẽ tu sĩ bên trong sẽ biết chuyện gì đó.
Mới vừa đi tới cửa giáo đường, đã nghe được một trận tiếng ho khan, một vị tu sĩ mặc áo choàng đen đứng ở cửa một tay vịn vách tường, dường như rất không thoải mái.
“Chào, cha, cha có khỏe không?” Harry chậm rãi đi qua mở miệng nói.
“Không tốt lắm...” Cha sứ ngẩng đầu, thấy đó là một người lạ thì dừng một chút, mỉm cười nói, “Nhưng đã quen rồi, cám ơn.”
Ông ấy khoảng hơn 40 tuổi, dáng người trung bình, có vẻ hơi gầy yếu. Đôi mắt màu nâu nhạt mang theo ý cười mỏi mệt, nụ cười trên mặt giống như ánh nến trong đêm khuya ấm áp và dịu dàng. Mái tóc cũng là màu nâu nhạt, hai bên đầy sợi bạc, tỏ rõ tuổi của ông ấy cũng không nhỏ, có thể còn lớn hơn so với vẻ ngoài.
“Cha... cha có lẽ nên đi nghỉ, thưa cha.” Tuy rằng chưa thấy qua người này, nhưng nụ cười của ông ấy làm cho người ta có cảm giác quen thuộc, điều này khiến Harry cảm thấy vô cùng thân thiết.
Đúng lúc này, trong sảnh giáo đường lại có tiếng động. Nhưng bởi vì bị che khuất, Harry không thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy có thứ gì đang chạy tới.
Harry bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, đột nhiên nói: “Thưa cha, tên của cha là gì? Con muốn hỏi, cha có quen 1 người tên là Sirius Black, và 1 người tên là Grant Hunphrey không?”
Sắc mặt của cha sứ đại biến, ông ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Harry: “Cậu là ai?”
“Cha chính là Grant Hunphrey sao?” Harry dùng đôi mắt xanh chăm chú nhìn ông.
Cậu gần như có thể khẳng định người trước mắt chính là người tu sĩ đồng hành của Sirius mà ông nội Billy đã nhắc trong nhật ký.
“... Đúng vậy, là tôi. Các người rốt cục cũng tìm tới sao?” Ông lập tức đứng thẳng, ánh mắt cũng lạnh xuống. Ông nhìn cậu 1 lát, xoay người đi vào trong giáo đường.
“Xin chờ một chút, cha Hunphrey!” Biết ông ấy hiểu lầm, Harry vội vàng đi theo phía sau ông vào trong giáo đường.
Vừa đi vào cửa giáo đường, một cái bóng đen theo sau tiếng gió từ bên cạnh nhào qua.
Bất ngờ không phòng ngự, Harry bị đánh ngã xuống đất, bả vai cùng cánh tay trực tiếp đập vào ghế ngồi bên cạnh, phát ra tiếng vang thật lớn.
Một con chó đen thật lớn đè trên người cậu, hàm răng trắng nhởn cách cổ họng của cậu chỉ vài cen-ti-mét.
Sau khi hấy rõ ràng bộ dạng”kẻ đầu sỏ” thì Harry bất chấp bả vai và khuỷu tay đang đau đớn lại thêm suýt chút nữa đã rút đũa phép ra, lập tức ôm cổ con chó đen “Sirius! Con cuối cùng cũng tìm được chú!”
Con chó lớn sửng sốt, nó không biết vì sao mà thiếu niên xa lạ này bỗng nhiên ôm cổ của nó.
Trên thế giới này, qua nhiều năm như vậy kẻ duy nhất truy tìm hành tung của họ, chính là ma cà rồng. Hắn và Grant trong thời gian định cư ở đây cũng không dùng tên thật, biết rõ tên thật của họ gần như chỉ có người đang đuổi bắt họ.
Nó nghi ngờ lui hai bước, lại lộ ra răng nanh bén nhọn, bộ dạng đe dọa.
Harry không biết nói gì cho phải.
Niềm vui tìm được cha đỡ đầu đột nhiên bị cuộc tập kích cắt ngang, vai và cánh tay của cậu vừa rát vừa đau, con chó đen này đè làm cậu không thở nổi.
Quả nhiên là xuất thân từ Gryffindor, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.
Harry trong lòng cảm thán.
Sirius đã không thể nhận ra cậu, bởi vì cậu đã không còn là Harry Potter trước kia. Nhưng cậu đã gặp được chú ấy, thật sự là Sirius Black, cho dù là dạng thú hóa, hay là bị coi như kẻ đang truy lùng họ.
Harry thở dài, chậm rãi nói: “Sirius, dạng thú hóa của chú vẫn như cũ. Chú không thể biến trở về để nói chuyện với con sao? Con cũng không phải là người của gia tộc Volturi.”
Con chó đen to lớn cảnh giác lui về phía sau, đến bên cạnh cha sứ, sau đó nháy mắt biến thành hình người.
Đó là một người đàn ông mặc áo choàng dài sẫm màu, mái tóc màu đen hơi quăn, khuôn mặt đẹp trai hơi gầy, đôi mắt nâu sẫm mang theo sự tao nhã bẩm sinh và chút tang thương nào đó.
“Ngươi là ai?” Hắn đứng bên cạnh bạn đồng hành cảnh giác nhìn cậu, 1 vài câu thần chú tăng cường phép thuật lướt qua đầu hắn.
“Chào, chúng ta cuối cùng cũng gặp lại, Chân-Nhồi-Bông —— cha đỡ đầu của con.” Harry xoa cùi chỏ chậm rãi đứng lên, đôi mắt màu xanh biếc lóe lên ánh sáng phức tạp. Có vui mừng, có hoài niệm còn có hàng nghìn hàng vạn cảm xúc nói không nên lời.
“Ngươi là ai? Ngươi vừa rồi gọi ta là gì!” Sirius kinh ngạc nhìn cậu, trên gương mặt tràn đầy biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
“Cha đỡ đầu!” Harry nhẹ giọng nói, cảm thấy cổ họng của mình cực kỳ khô khốc.
Cậu không cách nào hình dung loại cảm giác này.
Người này trước mắt này, là cha đỡ đầu cậu đã xa cách ba mươi năm, là người thân nhất cậu vốn tưởng rằng đã vĩnh biệt ở kiếp trước.
Cậu rất muốn giống trước kia trực tiếp nhào vào lòng cha đỡ đầu, nhưng cậu đã không còn là trẻ con.
Sirius nhìn chằm chằm cậu, một lát sau bỗng nhiên thật cẩn thận mở miệng hỏi: “Harry, ngươi là Harry!”
“Đúng vậy, con và chú đều tới thế giới này, Sirius.” Harry khẳng định đáp.
“A, Harry, Harry...” Đôi mắt màu sẫm của Sirius vô cùng kích động. Hắn đi tới vài bước, lập tức ôm lấy Harry, gần như muốn nhấc cậu lên, cứ như cậu vẫn còn là học sinh ở Hogwarts, “Hey, Harry, con không biết chú lo lắng cho con nhiều thế nào đâu! Con có biết chú muốn trở về đến bao nhiêu không?”
Chú cũng không biết con nhớ chú nhiều thế nào đâu...
Harry cũng ôm chặt lấy cha đỡ đầu của mình. Cho dù ngoại hình của cậu đã thay đổi, Sirius vẫn nhận ra cậu nhanh như vậy.
Qua hồi lâu, Sirius bỗng nhiên buông đứa con xa cách đã lâu của mình, hai tay nắm lấy vai cậu: “Harry, làm sao con tới được đây, còn biến thành... như thế này? Cuộc chiến kia thì sao? Voldemort hắn...”
“Hey, Sirius, khoang đã. Chúng ta từ từ nói... con cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi chú.” Harry giữ chặt tay Sirius.
“Sirius, mang cậu bé vào trong nói đi, các người không thể cứ đứng ở cửa.” Cha Hunphrey đứng ở một bên mỉm cười nhìn họ, mở miệng nói.
“Được. Đúng rồi, Harry, đây là Grant, Grant Hunphrey, là của ta... của ta...” Sirius chần chờ một chút, có lẽ đang chọn từ ngữ.
Nhưng cha Hunphrey nhanh chóng cắt ngang lời của hắn: “Ta là bạn của Sirius, Harry... Con có lẽ là chính là người Sirius đã nói, Harry Potter a —— con trai đỡ đầu đáng yêu của anh ấy?”
“Grant, cậu...” Sirius muốn nói lại thôi nhìn ông ấy, nhưng không nói thêm gì nữa.
“Đúng vậy, cha Hunphrey, con chính là Harry Potter.” Harry đáp.
Giờ phút này, cậu rốt cuộc biết vị cha sứ Hunphrey này vì sao lại cho cậu 1 cảm giác thân thiết khó hiểu. Cách ông ấy nói chuyện và biểu cảm đều rất giống bạn thân của cha mình và Sirius —— Remus Lupin. Nhưng ông ấy đã chết trên chiến trường khi đấu với đám Tử Thần Thực Tử. Điểm đó, Sirius có lẽ vẫn chưa biết...
“Gọi ta Grant được rồi.” Cha Hunphrey ôn hòa nói.
“Vâng, Grant.”
Sau đó, Sirius đưa cậu vào phòng nghỉ sau giáo đường, hoặc nên nói là phòng ngủ.
“Mấy năm nay chúng ta luôn ở nơi này, giấu tên, sợ bị người tìm được. Không nghĩ tới hôm nay thật sự có người có thể tìm được, ý nghĩ đầu tiên của chú chính là kẻ tới truy sát. Không ngờ là con, Harry. Con không sao chứ, ý chú là tay của con đó?”
“Đương nhiên,” Harry từ trong tay áo rút đũa phép đưa cho Sirius, “Sirius, đây là của chú.”
“Harry... Trời ạ, con từ đâu lấy được cây đũa phép về? Chú nhớ nó bị giữ ở tổng hành dinh của Volturi.” Sirius kinh ngạc nói.
“Vậy sao? Con cướp được từ tay của ma cà rồng tên Marcus...” Harry đẩy mắt kính nói, “Ông ta có vẻ hận chú tới tận xương, Sirius.”
“Harry, cái lão dơi đó không có làm gì cháu chứ?” Sirius lo lắng nói.
“Khụ ——, này... Đương nhiên. Nên nhớ chúng ta còn có độn thổ, Sirius.” Harry do dự một chút, nhưng không nói thật với cha đỡ đầu của mình.
Hắc hắc, Sirius chính thức lên sân khấu rùi đấy, fan của Sirius đâu? tung hoa ủng hộ chú ấy nào^^. Từ đây sẽ có nhiều bí mật và những màn “độc đáo” để đón xem đây^^, tiếp tục ủng hộ nha^^, iu các nàng nhiều^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT