Muốn làm rõ hơn quan điểm của Le Josh, vậy thì chúng ta cần phải nhắc lại thảm họa mang tên " Đại Hồng Binh".
"Đại Hồng Binh" là chiến dịch do những God of time phát động từ thuở sơ khai, nhằm mục đích chống lại cuộc xâm chiếm quy mô lớn của một thế lực mạnh mẽ không rõ xuất xứ đến từ bên ngoài vũ trụ. Để bảo vệ sự sống mới manh nha trên trái đất không bị tàn phá, "Thất Diệu" từ đó đã được sinh ra.
Bảy người đó - sáu nữ và một nam, tất cả bọn họ đều rất mạnh. Truyền thuyết kể lại rằng, "Thất Diệu" đã góp công chính trong sự thành công của chiến dịch" Đại Hồng Binh". Thế nhưng không phải là không có tổn thất. Sau thảm họa lịch sử ấy, Thực Thần mất tích.
Vậy, lý do tại sao?
Người ta đồn rằng, người đàn ông duy nhất trong số Thất Diệu đã hy sinh.
Cũng có giả thuyết cho rằng, Thực Thần do không được lòng các God of time, vì thế nên đã bị chúng thần đồng tâm khai trừ.
Lại có người nói rằng, cái chết của Thực Thần là chuyện tất yếu, là phục vụ cho đại cục.
Giả thuyết thì có rất nhiều, đáng tin cũng có, không đáng tin lại càng nhiều. Thế nhưng chúng cũng là dựa theo nhiều tư liệu đáng tin cậy.
Thế nhưng những tư liệu liên quan đến chiến dịch "Đại Hồng Binh" đều vô cùng khan hiếm và ít ỏi. Nguyên nhân chính là God of Time, sau khi kết thúc chiến dịch đã dùng quyền năng quay ngược thời gian, gây ra "đứt gãy lịch sử" và khiến đoạn ký ức đó vĩnh viễn “ biến mất” trong lịch sử loài người.
- Trong số chúng ta, cô chính là người biết rõ nhất. Đúng chứ?
- Có vấn đề gì sao? Đông Phương Ngân Nguyệt thong thả uống trà, cũng không buồn nhìn Le Josh.
- Vậy hãy phản biện lại quan điểm của tôi. Cô không đồng ý mà? Rằng sự diệt vong của năm trái đất từ trước tới giờ không có liên quan đến Thực Thần.
- Cậu nhầm rồi. Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích bất cứ thứ gì cho cậu cả, chàng trai. Thế nhưng nể tình cậu và người đàn ông này đã trợ giúp, tôi sẽ cho hai người một ngoại lệ.
Đông Phương Ngân Nguyệt chậm rãi nói tiếp:
- Đầu tiên, tôi khẳng định là Thực Thần đã chết. Điều đó là sự thật. Đó cũng là người duy nhất trong Thất Diệu không hề có bất cứ truyền nhân nào. Thực Thần đã vĩnh viễn biến mất từ thuở sơ khai rồi.
- Căn cứ vào đâu mà cô cam đoan đó là sự thật? Le Josh phản bác: - Chỉ dựa vào những gì mà các truyền nhân Thất Diệu lưu truyền lại từ đời này sang đời khác?
- Cậu có quyền không tin. Nhưng đó là sự thật. Tất nhiên tôi hiểu cậu có lý do để đưa ra quan điểm này. Nhưng rất tiếc, ngay giả thiết đầu tiên của cậu đã là không có cơ sở rồi.
- Lý do? Hoàng hiếu kỳ nhìn Le Josh.
- Lý do? Tất nhiên là tôi có. Le Josh gẩy gẩy mắt kính, trầm giọng: -..Thế nhưng có nói ra bây giờ cũng chẳng có ích gì. Quan điểm của hai chúng ta từ đầu đã không giống nhau rồi.
Nói rồi xoay người đi mất. Trong phòng nhất thời chỉ còn lại Hoàng và Đông Phương Ngân Nguyệt.
- Cậu còn gì muốn nói sao? Đông Phương Ngân Nguyệt vừa đuổi khéo vừa che miệng ngáp dài: - Nếu không có chuyện gì thì ra ngoài đi.
- Tôi..cái này...Hoàng ngập ngừng: - Tôi...Tôi có thể hỏi cô một câu không?
- Với điều kiện là chỉ một câu. Tôi cần phải nghỉ ngơi để lại sức. Còn đâu..chờ khi hoàn thành được điều kiện kia của tôi rồi hãy tính.
- Một câu? Ít vậy sao?
Hoàng lấy tay day day trán. Cơ hội chỉ có một, mà vấn đề cần biết thì lại quá nhiều. Hắn biết chọn cái gì bây giờ? Thật sự là một lựa chọn khó khăn mà.
- Vậy..điều kiện kia của cô là gì?
- Đơn giản thôi. Tôi muốn anh giết một người.
Thấy Hoàng nhất thời sầm mặt, Đông Phương Ngân Nguyệt hừm một tiếng:
- Bất mãn sao? Nếu tôi giúp anh quay về quá khứ thì có thể sẽ cứu được hai mạng người. Một mạng đổi hai mạng, lời quá rồi còn gì?
Thấy sắc mặt Hoàng vẫn chẳng thay đổi tí nào, Ngân nguyệt cười khểnh:
- Hừ, không biết ai vừa mạnh miệng cam đoan sẽ làm bất cứ chuyện gì để tôi đổi ý? Loài người đúng là không trọng chữ tín. Thôi được rồi, tôi sẽ cho anh một ngoại lệ. Kẻ mà tôi nói, anh chỉ cần chân chính trước bàn dân thiên hạ đánh bại cô ta một lần là được. Đối với ả ta, thất bại cũng chẳng khác gì cái chết.
- Thật chứ? Chỉ cần đánh bại một lần thôi sao? Vậy người cô nói đó là ai?
- Đợi đến lúc thích hợp tôi sẽ nói. Đông Phương Ngân Nguyệt lại ngáp dài thêm một cái: -...Được rồi, bây giờ muốn hỏi gì thì hỏi đi. Nhớ là chỉ một câu thôi đấy.
" Chỉ một câu thôi sao?"
- Được rồi. Vậy cô có thể cho tôi biết..tôi rốt cuộc là ai?
Hoàng nhấn mạnh từng chữ:
- Tôi..cùng với "Quỷ vương" đã chết ba ngàn năm trước, có liên quan gì không?
Đông Phương Ngân Nguyệt thôi không ngáp nữa, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
- Câu hỏi hay đấy.
- Vậy..cô có thể trả lời không?
Hoàng tràn đầy hy vọng nhìn Đông Phương Ngân Nguyệt. Thời khắc này...hắn đã chờ đợi từ rất lâu rồi!
- Câu hỏi này của anh, tôi chỉ có thể trả lời được một nửa. Đông Phương Ngân Nguyệt chậm rãi đáp: - Lý do thì rất nhiều, nhưng chủ yếu là..tôi không giấu anh, mặc dù đã cố gắng, thế nhưng thông tin về anh trong tâm nhãn của tôi đều rất mù mịt. Tâm nhãn của tôi..dường như bị thứ gì đó ngăn cản vậy.
- Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao? Hoàng nhất thời như bị ném xuống hố sâu, song vẫn cố vớt vát một chút hy vọng: - Đến cô cũng không biết, vậy thì tôi biết hỏi ai đây? Rốt cuộc tôi với tôi đang sống trên trần gian ai mới chính là "Lê Minh Hoàng"? Chính Alice đã khuyên tôi tìm cô, vậy mà...
- Đừng nhảy vào miệng của tôi giữa chừng như thế. Tôi đã nói là trả lời được một nửa cơ mà. Mặc dù không biết chính xác, thế nhưng tôi có cách để xác định.
- Có..có cách ư?
- Anh hãy đi tìm Di tích của Thực Thần - thần tích tạo quỷ.
- Cô đang nói thứ gì thế?
- Tâm nhãn của tôi cho biết, nơi ấy nhất định sẽ có câu trả lời cho anh. Điều này là không phải bàn cãi. Nếu như anh tin tôi, vậy thì không cần bàn nữa. Vậy đấy, tôi chỉ có thể nói với anh như vậy thôi.
- Nhưng..nơi đó ở đâu?
Đông Phương Ngân Nguyệt nhún vai:
- Tôi đã nói rồi. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
"FUCK, nói vậy thì khác gì không nói!"
Hy vọng vừa mới dấy lên lại lập tức tắt ngóm. Hoàng vò đầu gãi tai, hắn phải đi tìm cái nơi gọi là "Thần tích tạo quỷ" kia ở đâu bây giờ? Tất cả đã lại quay trở về con số 0 tròn trĩnh.
- Được rồi, muốn đi tự tử thì cũng ra ngoài trước cho tôi nghỉ ngơi.
- Khoan đã, chưa xong đâu. Hoàng thẫn thờ đứng lên, song bỗng dưng làm mặt nghiêm trọng ngồi xuống: -..Cô mới chỉ trả lời tôi được một nửa, điều đó là không đúng với giao ước của chúng ta. Không phải sao?
- Được rồi, được rồi...Đông Phương khó chịu phất phất tay: - Không nói nhiều. Thêm một câu nữa. Hỏi đi, nhanh. Tôi cho anh năm giây. Năm, bốn...
- Tôi muốn biết người tên là Tiêu Lệ hiện giờ còn sống hay đã chết?
Hoàng chống tay lên mặt bàn, không suy nghĩ nói luôn.
--------------------
Đêm tối.
Bãi đất trống.
Lúc này đã là nửa đêm. Đất trời đã chìm sâu vào trong giấc ngủ yên bình. Thế nhưng ở đây vẫn có một người không ngủ.
- Hộc, hộc...
Một bóng nam giới nửa thân trên ở trần, trán chít khăn, cả người nhễ nhại đầy mồ hôi. Anh ta đứng giữa bãi đất trống ngổn ngang rông lớn. Mặt đất nơi đây giống như vừa bị mấy chục cái máy cày cày qua cày lại vậy.
" Như vậy...vẫn là chưa đủ."
Hoàng một tay chống đất thở dốc, mặc dù cả người ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng đôi mắt vẫn không lúc nào ngưng hướng về phía trước.
"Bốp, bốp, bốp."
Có tiếng vỗ tay vang lên.
- Là cậu, Le Josh?
- Tôi cứ thắc mắc mãi tiếng động này là từ đâu ra. Hóa ra là đây.
Le Josh mặc áo thun, quần bò chậm rãi bước tới. Gã giơ ngón tay lên với Hoàng:
- Tập luyện chăm chỉ quá nhỉ. Là để chuẩn bị cho chuyến đi vượt thời gian tuần tới sao?
Hoàng không trả lời. Hắn im lặng lấy khăn lau mồ hôi, gương mặt rắn rỏi lạnh như băng không hiểu đang suy nghĩ gì. Le Josh cười nhẹ, nhìn hắn với vẻ thấu hiểu. Hoàng thấy vậy thì lấy làm lạ:
- Cậu biết tôi nghĩ gì?
- Sao lại tự nhiên hỏi thế? Le Josh nhún vai: - Ừm, cũng không giấu anh, tôi cũng có tí nghề bói toán đấy. Mặc dù không được như kẻ ngạo mạn tự xưng là truyền nhân của Thủy Thần kia.
- Vậy thử bói cho tôi một quẻ?
- Được thôi.
Le Josh làm ra vẻ bóp tay bấm quẻ, tiếp đó nhìn Hoàng phán:
- Uhm..anh trở thành quỷ sai từ năm hai lăm tuổi. Trong chuyện tình cảm thường không quyết đoán. Đã từng có một mối tình nhưng thất bại, đối phương là một nữ y tá. Hiện nay đang có mối quan hệ phức tạp với ít nhất hai người..ừm, chính xác là ba người, trong đó có một đối tượng không phải nhân loại. Hiện tại đã không còn là zai tân. Lần quan hệ đầu tiên là..
- Khụ khụ...có thể skip qua phần tình cảm được không?
Le Josh cười cười:
- Được rồi, theo đúng ý anh. Bỏ qua chuyện tình cảm. Anh là người một khi đã quyết chuyện gì thì sẽ nhất nhất theo đến cùng, sở hữu một trái tim nhiệt huyết. Hồi nhỏ từng trải qua một chuyện khó quên cùng cô bạn gần nhà, và cũng là cột mốc đánh dấu lần đầu tiên giết người.
- Chuyện này...sao cậu biết?
Hoàng biến sắc.
- Chưa xong đâu. Anh còn là..một ông bố không tốt.
Le Josh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT