Hoàng trừng mắt. Thần thái của hắn lúc đó thật sự không thể diễn tả được bằng lời. 

-Đúng vậy. Song điều này càng chứng tỏ anh là một trong số những người có liên quan mật thiết đến “Tai ương” ấy. 

-Ha ha, đến bản thân mình cũng không biết mình là ai. Thậm chí còn phải hỏi người khác, nực cười thật…

Hoàng ôm mặt cười, lắc đầu:

-Vậy cô có biết “Đại Thánh” là ai không?

-“Đại Thánh”? Alice nhíu mày: - Ý anh là Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký ấy à?

-…Thôi được rồi, cám ơn vì chuyến đi, Alice. Giờ thì làm ơn đưa tôi trở về đi.

Hoàng lắc đầu, chặn lời.

Cũng không rõ Alice đã làm gì. Song khung cảnh lại một lần nữa thay đổi, quay trở về trước cửa bệnh xá nơi Hoàng điều trị. 

-Sao, chúng ta đi luôn chứ?

Alice hí hửng hỏi.

Hoàng lầm lì quay vào phòng lấy ghế ngồi, pha một ấm trà. Sau khi pha xong trà, hắn rót ra hai tách, một tất nhiên là cho mình, còn một thì giơ lên về phía Alice.

-Uống trà chứ? Xin lỗi, chỗ tôi chỉ còn trà thôi.

Alice thấy vậy thì sốt ruột đi tới, lấy ghế ngồi đối diện hắn, hai tay giữ tà váy trắng tinh khiết nói:

-Không có thời gian đâu. Là người chịu trách nhiệm cai quản thế giới này, em thật sự rất bận. Chúng ta phải đi ngay bây giờ mới kịp.

Hoàng thong thả nhấp một ngụm trà rồi lắc đầu.

-Tôi không đi đâu.

-CÁI GÌ?

-Alice, bỏ qua mối nghi ngờ về câu chuyện mà cô vừa nói, tôi thật sự không tìm được lý do nào để đi với cô. Rất xin lỗi nhưng đó là lựa chọn của tôi, cô hãy quay trở về đi. Xin lỗi vì khiến cô phải cất công tới tận đây mà tay trắng ra về.

-Anh…Alice tròn mắt nhìn hắn: - Anh nói thật? Không đi?

Hoàng khẽ gật đầu. 

-Anh có biết điều mình vừa nói ngu ngốc như thế nào không? Đừng vô lý như thế chứ. Anh có biết hành động đó ảnh hưởng đến vận mệnh hàng tỷ con người đang sinh sống cả trên thiên đường, địa ngục lẫn trần gian không? Những điều vừa thấy không khiến anh động tâm tí nào à?

Alice giãy nảy nói.

-Tôi vốn là người ích kỷ mà.

Hoàng lắc đầu, sắc mặt vẫn không thay đổi:

-Bỏ thời gian đi làm một chuyện mơ hồ mà chính mình cũng chưa hiểu, tôi thật sự không có thói quen ấy. Với lại một người bình thường như tôi thật sự có khả năng thay đổi được cái chu kỳ lặp lại, đã kéo dài những mười bốn ngàn năm đó ư? Nghe thôi đã thấy nực cười rồi. Tôi không nghĩ mình có cái tài ấy. Thời gian của mỗi người là có hạn, cần phải biết phân bố vào những việc thực sự cần thiết. 

-Ý anh là chuyện đi với em không cần thiết? Alice nghe vậy thì sầm mặt: - …Anh có biết cái thế giới này tối đa chỉ còn ba năm ngắn ngủi nữa không hả? giờ này còn…

-Ba năm thì sao? Hoàng đứng dậy nói: - Chính vì chỉ còn ba năm, thế nên càng phải biết quý trọng thời gian.

Alice còn muốn nói gì đó…song điều Hoàng không tưởng tượng nổi là, đường đường là truyền nhân của Tạo Thần, song cô gái này đùng một cái bỗng dưng chuyển mode từ cằn nhằn sang nhõng nhẽo, tóm lấy áo hắn mè nheo.

-Oa oa, không biết âu. Có phải vì trận đấu dở hơi ngày kia không ? Yên tâm, em có cách giải quyết mà. Mặc dù chuyến đi có thể kéo dài ba, bốn ngày, song người ấy thật sự muốn gặp không phải lúc nào cũng được , cơ hội này là rất hiếm có đấy…đừng có cứng đầu nữa. Oa oa oa…

Hoàng không dám tin, đây lại là cách hành xử của một nhân vật tự xưng là người cầm trịch cả cái thế giới mà hắn đang sống? Thật sự không dám tin. Cô ta bét ra cũng phải hơn hai, ba trăm tuổi rồi đi, chẳng lẽ càng già con người ta lại càng “trẻ con” hơn? Hay như thuật ngữ ở chỗ hắn là tái phát bệnh “Tiền mãn teen”?

Song ít ra thì Hoàng cũng nhờ từ miệng Alice mà biết rằng, chuyến đi này có thể kéo dài đến mấy ngày. Hắn làm sao có thể bỏ chỗ này đi những mấy ngày cơ chứ? Còn trận chiến với Park Jong Seok ngày kia thì sao?

Hoàng lại có thêm một cái cớ vững chắc để củng cố quyết định của mình.

“Có ai ở nhà không?”

-Tới đây.

Nghe có tiếng gọi, Hoàng chạy ra, song vị khách lần này thật sự khiến hắn bất ngờ.

-Tatsu?

-Là tôi. Có thể nói chuyện riêng chút không?

Tatsu Nakamura trong bộ quần áo bụi bặm, áp thun quần jean, đầu đội cái mũ lưỡi trai ngược, nhìn hắn chăm chăm. Hoàng hơi nhíu mày, mặc dù không rõ tên người Nhật này đến tìm mình để làm gì, song hắn vẫn theo phép lịch sự mời gã vào.

-Ngồi đi, có trà nóng đấy.

Hoàng rót một cốc trà rồi đẩy về phía Tatsu Nakamura, làm tận lễ chủ nhà. Alice lúc này vẫn đang bĩu môi đứng chống nạnh phía sau hắn, ánh mắt nhìn gã người Nhật mới đến này với vẻ khó chịu không thèm che giấu.

Tatsu Nakamura tất nhiên thừa tinh tế để nhận ra cô gái ăn mặc cao quý này đang ném cái nhìn không mấy thiện cảm về mình. Nghĩ đến có thể là do chuyến thăm bất ngờ quấy rầy cả hai, gã cười xã giao:

-Hèm, xin lỗi vì nếu vô ý làm phiền hai người. Thế nhưng tôi đúng là có việc rất quan trọng nên mới phải đến tận đây tìm cậu. Đầu tiên xin được chúc mừng cậu, Lê Minh…à, phải gọi là Judas mới đúng nhỉ. Lọt được vào tận vòng chung kết, cả thị trấn Một Sừng tự hào vì cậu.

-Có gì thì nói luôn đi. Alice xen vào: - Tìm người hả? Cô gái mà anh muốn tìm đúng là có qua chỗ này một lần trước khi mất tích thật, song giờ không có ở đây đâu.

Hoàng còn đang chưa hiểu Alice nói gì thì Tatsu Nakamura đối diện sắc mặt bỗng dưng cứng đờ, tiếp đó kịch liệt nhăn nhúm. Hắn ta sau khi nghe câu nói của Alice thì giống như người bị động kinh, cả người bất thần chồm lên tóm lấy cổ áo Hoàng, thái độ thay đổi 180 độ.

-Tao đã nghi là mày mà..thằng chó, nói mau, mày giấu cô ấy ở đâu rồi?

Hoàng đầu tiên là bất ngờ trước hành động quá khích này của đối phương. Song điều đó chỉ diễn ra đúng một giây.

-Này, nếu muốn nói chuyện tử tế thì trước hết, yêu cầu anh buông tôi ra. Hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn nứt ra của Tatsu, lạnh lùng nói: - ..Tôi cho anh ba giây.

-Mày…

Tatsu Nakamura bỗng rùng mình, hắn chợt cảm thấy một mối nguy hiểm không tên đến từ gã đàn ông kém tuổi mình này. Giống như loài dã thú hung tàn. Hắn thậm chí hoài nghi, tên này so với người từng đấu tay đôi với mình tuần trước liệu có phải là một? Sao lại có sự thay đổi lớn đến thế?

Cánh tay bắt đầu chậm rãi buông cổ áo Hoàng ra, Tatsu Nakamura cố sức kìm nén cơn giận trong lòng mình, đặt mông ngồi xuống ghế.

Hắn đã lựa chọn thỏa hiệp.

-Cô ấy đâu? Mày đưa cô ấy đi đâu rồi?

-Mày nói ai?

-Đừng có giả vờ. Còn ai vào đây nữa. Tatsu nhấn giọng: - Thư lệ đâu?

-Thư Lệ?

Con ngươi của Hoàng chợt mở lớn.

--------------------------------,





-Vậy là…Thư Lệ đã mất tích?

Tatsu Nakamura nhìn Hoàng, thái độ rõ ràng là đang hoài nghi hắn. Dù gì thì lời nói vừa rồi của Alice cũng rất đáng nghi, nơi Thư Lệ xuất hiện cuối cùng là ở đây? Vốn đã có sẵn ấn tượng xấu về mối quan hệ mờ ám gần đây giữa Hoàng và “Quan Tài Đen”, Tatsu Nakamura đúng là có lý do để kích động.

-Đừng hiểu lầm. Chẳng liên quan gì đến tôi cả. Mà ai nói với anh rằng Thư Lệ mất tích? 

Hoàng hỏi.

-Điện thoại đầu tiên là gọi không ai nghe máy, sau đó thì hoàn toàn không liên lạc được, sms fb cũng không trả lời. Chuyện này đã kéo dài bốn ngày rồi. Tất cả bạn bè của cô ấy khi được hỏi thì đều có chung một câu trả lời, đó là không biết. Cô ấy cứ như thể bốc hơi vậy. Cho dù là giận tôi thì cô ấy cũng không bao giờ như thế. 

Hoàng nhíu mày. Câu nói cuối của Tatsu khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu, không rõ là vì sao, song cảm giác ấy là rất rõ ràng. 

-Bốn ngày thì chưa thể nói lên điều gì. Đúng là tối hôm ấy, đêm trước khi anh nói là Thư Lệ mất tích đó, cô ấy có tới chỗ tôi một lần. Là để thăm bệnh thôi, đừng hiểu lầm. Song theo như những gì Thư Lệ nói với tôi hôm ấy thì cô ấy phải về gấp để tham gia một chiến dịch truy quét quan trọng. Trong khi làm nhiệm vụ thì không mang điện thoại hay bị gián đoạn liên lạc cũng là chuyện bình thường, đừng nghiêm trọng hóa vấn đề.

-Tôi đã điều tra rồi. Tatsu Nakamura lắc đầu: - Không có nhiệm vụ nào cho cô ấy thời gian gần đây cả. 

Sắc mặt vốn làm ra vẻ bình tĩnh nãy giờ của Hoàng, cuối cùng cũng biến sắc.

Thư Lệ đã nói dối!

Vốn ngay từ buổi tối hôm đó, hắn đã cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đơn giản. Song thật không ngờ, tình huống lại xảy ra theo chiều hướng xấu nhất!

Thế nhưng chính Hoàng cũng không ngờ, đối tượng hoài nghi đầu tiên hiện lên trong đầu hắn, đằng sau sự mất tích của Thư Lệ lại là..

Chingna!

-Chuyện kiểu như thế này mới là lần đầu xảy ra. Bình thường cô ấy dù bận đến mấy cũng luôn tìm cách liên hệ với bạn bè. Nếu không phải là bằng điện thoại thì cũng là mạng xã hội. Đúng, có thể cậu cho rằng tôi quá lo lắng, song thật sự lần này tôi cảm thấy, từ sâu trong tâm can, một dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt. Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra với cô ấy.

Hoàng sầm mặt, hai tay chống cằm. Được một lát, hắn quay sang nhìn Alice, ý tứ không cần nói cũng biết.

Alice thấy vậy thì nhoẻn miệng cười vẻ đắc ý. Cô dùng tay gõ gõ mấy cái lên bàn, mắt giả bộ nhìn ra chỗ khác, rõ ràng là chờ đích thân hắn mở miệng.

Hoàng làm sao lại không nhìn ra cơ chứ.

-Alice…việc này không làm khó cô được, đúng chứ? 

Tatsu Nakamura nhìn Hoàng, rồi lại nhìn cô gái thắt tóc bím mặc áo liền váy màu trắng bên cạnh hắn với vẻ khó hiểu. Chẳng lẽ người phụ nữ này biết tung tích của Thư Lệ? 

Alice trừng mắt nhìn Hoàng, không trả lời ngay mà vặn lại.

-Vậy anh trả lời em câu này trước đã: anh có chịu đi hay là không?

Hoàng nheo mắt. Tất nhiên hắn chẳng còn lựa chọn nào khác là gật đầu. 

Alice lúc này mới tỏ vẻ hăng hái, như đứa trẻ thành công vòi quà người lớn vậy, phong thái so với địa vị của bản thân thì khác nhau một trời một vực. Cô ta đưa một ngón tay lên trán, nhắm mắt nghĩ ngợi chừng nửa giây, sau đó nhanh nhảu nói:

-Ừm, muốn tìm tung tích cô ta ư? Chỉ là chuyện nhỏ…Nguyễn Minh Thư, biệt danh “Thư Lệ”, cao một mét bảy hai, quốc tịch Trung Quốc, hai mươi lăm tuổi, số đo ba vòng: 91, 60, 86, hiện là Danh Ác bậc năm, thường trú tại thị trấn Một Sừng, tiểu sử: khi còn sống ở trần gian từng một thời cầm đầu đường dây buôn hàng trắng tại Lưỡng Quảng, tính tình rất khó nắm bắt..

-Khụ,đi luôn vào việc chính được không? Giờ cô ta đang ở đâu? Hoàng chặn lời, trong khi gã người Nhật ngồi đối diện giờ này đang ngạc nhiên đến không ngậm miệng lại được.

-Ừm, ở đâu hả? Xem nào…cô ta hiện đang ở dưới tầng hầm một tòa nhà cách đây hai kilomet về phía đông. Chính xác là đang bị giam giữ tại đó. Điều kiện ở đó rất không tốt, khó mà chịu đựng được lâu.

Hoàng và Tatsu Nakamura nghe đến đây thì đều đồng loạt biến sắc. 

-Hai kilomet về phía đông? Đó là khu V.I.P dành riêng cho những đấu thủ và những người nổi tiếng có địa vị ở tham gia dự khán Đại Hội Danh Ác cơ mà? Tại sao Thư Lệ lại ở đó? 

Tatsu thảng thốt nói. Hoàng thì chú ý vào hai chữ giam giữ hơn. Hắn nhìn Alice:

-Cô có biết ai là người bắt giữ cô ta không?

-Ừm, anh hỏi ai đã bắt cô ta hả? Đó là một cô gái, tên là Koteyasu Minenoha. Cô ta làm theo chỉ thị của Park Jong Seok. 

Hoàng nhìn Tatsu.Tatsu nhìn Hoàng. Park Jong Seok? Cả địa ngục tầng mười chín, người có cái tên này chỉ có một. 

Vấn đề là, Thư Lệ rốt cuộc đắc tội Thủ Tướng Đảng Tự Do khi nào? 

Chuyện này thật sự khiến Hoàng và Tatsu nghĩ không ra. Những con người ở tầng lớp dưới như họ, khi nào lại can hệ đến những kẻ như “Thần Quyền” cơ chứ? Họ vốn không cùng một đẳng cấp. Điều này cũng giống như trẻ con đi tống tiền một người lớn cầm súng vậy.

-Lại là Park Jong Seok…

Hoàng nghiến răng, tay phải vô thức nắm chặt lại. Chuyện của Oha còn chưa xong, giờ lại đến lượt Thư Lệ. Chẳng lẽ tên người Hàn này thực sự muốn nhắm vào hắn?

Song mục đích của gã là gì? Vì hắn “dám” giúp Chingna? Chỉ vậy thôi ư?

-Được rồi, thế là xong nhé. Bây giờ tới lượt anh.

Alice đứng vụt dậy, sau đó hăm hở kéo Hoàng một mạch đi ra cửa. Song khi sắp ra ngoài, Hoàng lạng người rất khéo đẩy Alice ra, còn mình thì vẫn đứng bên trong bục cửa. 

-Gì đây? Đừng nói là anh muốn nuốt lời đó nhé?

Alice chỉ tay vào mặt Hoàng, trợn mắt.

-…Tôi chỉ nói là đồng ý theo cô đi gặp người kia, song không bắt buộc là phải đi ngay bây giờ mà.

-Anh…

Alice trợn mắt, một cơn giận trong tích tắc từ ngực truyền lên. Bị một “con dân” trong lãnh vực quản lý của mình lừa gạt giữa ban ngày ban mặt, cảm giác này suốt ba trăm năm qua cô mới gặp đây là lần đầu. Nếu không phải là gã đàn ông này mà là một người bất kỳ nào khác, cái giá phải trả chắc chắn sẽ là mạng sống rồi. 

-Yên tâm đi, Alice. Tôi đã hứa thì sẽ giữ lời. Cô có thể nói cho tôi tên người đó không? Người mà cô dẫn tôi đi ấy, cả địa chỉ nữa. Sau khi đại hội Danh Ác kết thúc, tôi sẽ lập tức đi tìm người đó.

-Hừ hừ…hừ hừ hừ..

Alice vẫn nhìn chằm chằm gã đàn ông cứng đầu, người đầu tiên dám trái lời mình này, sắc mặt hết đỏ lại trắng. Dường như bị cảm nhiễm từ cơn giận của Truyền nhân của Tạo Thần, bầu trời cũng đột nhiên mất đi vẻ trong xanh, âm u hẳn lên. Những đám mây đen không hiểu từ đâu kéo tới che kịt cả đường chân trời. 

Hoàng nhíu mày, trán đổ mồ hôi. Giờ hắn mới chân chính hiểu được, chuyện mình vừa làm ngu ngốc đến bực nào.

Hắn đang chọc giận một vị thần!

-Thôi được, Ác thần. Ép buộc cũng chưa hẳn là tốt.

Làn mi đang rung rung của Alice khó khăn nhắm lại. Sau khi mở ra, đôi mắt đỏ rực đã hoàn toàn lấy lại vẻ trong suốt vốn có. 

-… Được rồi, tin anh lần này. Nhớ lấy, em chỉ nói một lần thôi. Người anh nhất định phải tìm gặp trong thời gian sớm nhất - đó là Đông Phương Ngân Nguyệt, truyền nhân đời thứ tám trăm lẻ sáu của Thủy Thần. Hiện giờ cô ta đang cư trú tại băng nguyên Cosh, Châu Đại Dương. Khá xa đấy.

Đoạn cho tay vào trong áo lấy ra một phong thư đưa cho hắn.

-Nếu gặp thì nhớ đưa thứ này cho cô ta. Chỉ cần đọc được nó, cô ta chắc chắn sẽ tiếp đãi anh chu đáo. 

Hoàng nhận lấy bức thư từ trong tay Alice, khẽ gật đầu. Alice cũng không nói thêm gì nữa, cô như lá bay trong gió, phiêu phù trôi nổi trên không. Có vẻ như “vị thần” này thật sự đúng là rất bận.

-Rất cám ơn cô, Alice!

Hoàng nhìn cô gái tựa thiên sứ kia đang dần dần biến mất, hắng giọng nói lớn. Alice có vẻ vẫn còn giận, sắc mặt rất kém. Mãi sau đó, cô ta mới như chợt nghĩ ra điều gì, cất giọng trong trẻo:

-Quên nữa, câu hỏi vừa rồi của anh…cô ấy rất có thể sẽ giải đáp được. Chúc anh may mắn trong trận chiến sắp tới. Vậy nhé, tạm biệt. Lần tạm biệt này sẽ là rất lâu đấy. Đừng có nhớ em quá nhé.

-Tạm biệt.

Cho tới bây giờ, Hoàng vẫn cảm thấy mình như đang mơ.

Chờ cho khi bóng hình Alice mất hẳn, Hoàng mới trở bước vào nhà, đúng lúc gặp Tatsu Nakamura lừ đừ từ trong đi ra. 

-Dù không biết thông tin vừa rồi là đúng hay sai…song cũng cám ơn cậu.

Tatsu đưa tay ra bắt. Hoàng cũng không ngần ngại bắt tay hắn. 

-Yên tâm đi.

Nói rồi chống nạng vào trong nhà, để lại gã người Nhật hơi ngẩn người đứng đó. Mãi đến khi rời khỏi nhà hắn, Tatsu Nakamura vẫn chưa hiểu, hai chữ “yên tâm” đó là có ý gì.

Hoàng nhớ ra, hắn còn phải xem trận so tài giữa “Thần Quyền” và Nguyễn Trần Minh Vương. Hắn bật tivi, hy vọng trận đấu vẫn còn chưa kết thúc. 

Phụ lục: Sáu điều "Có thể bạn chưa biết" về địa ngục tầng 19 =))

1 - Ở đây không có khái niệm “thất nghiệp” – bởi vì mỗi người ít nhất cũng có một việc cố định bắt buộc phải làm, đó là thực hiện các chiến dịch truy quét của thiên đàng ( Tất nhiên nà có lương =))

2- Tuổi thọ max của quỷ sai là gần hai trăm tuổi, khá cao, bởi vì tố chất thân thể hơn người thường xa ( Được phục dụng Chén Thánh). Song tuổi thọ trung bình lại là bốn mươi, do bị ảnh hưởng bởi một số lượng lớn toi mạng trong khi làm… nhiệm vụ truy quét =))

3- Điện là thứ tương đối xa xỉ với 60% quỷ sai dưới địa ngục tầng 19. Bởi vì tất cả nhu cầu sinh hoạt nơi đây đều phụ thuộc vào hạt Chark (Thay vì điện năng như trên trần gian), mà cái này thì khá hiếm nên giá tương đối chát, chỉ tầng lớp trung lưu trở lên mới có thể sử dụng thoải mái. Hơn nữa nguyên nhân chính là dân dưới này cũng ít chịu làm ăn hơn so với trên trần gian =))

4- Tỉ lệ gay, less ở địa ngục tầng mười chín là khá cao, hiện đã là 20%, tỷ lệ gái trinh còn thấp hơn, xấp xỉ 0,5% =))

5 - Bóng đá vẫn là môn thể thao vua dưới địa ngục tầng mười chín. Ở đây có năm, sáu giải vô địch quốc gia và cũng có cup C1, World Cup. Đội tuyển Việt Nam ( Do " Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương đeo băng đội trưởng) hiện đang là đương kim vô địch World cup =)).

6- Do điều kiện khắc nghiệt, cơ cấu nền công nghiệp nặng + nhẹ dưới địa ngục tầng mười chín phát triển khá khiêm tốn. Trong đó có một ngành tuyệt chủng khi so sánh với trần gian: Công nghiệp chế biến bao cao su =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play