- Được rồi, cũng đến lúc rồi. Đi thôi.

Alice đột nhiên cầm tay Hoàng, khiến hắn theo bản năng muốn giật ra.

- Đi đâu?

- Cứ đi là biết.

-------------------------------



Lúc Alice nắm lấy tay hắn bất quá chỉ là một cái nhắm mắt, song gần như ngay lập tức, khung cảnh trước mắt Hoàng đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Đập vào mắt hắn bây giờ là một đống hỗn độn, một đống rác không hơn không kém. Song điều khiến hắn sởn gai ốc là, đống rác này lại kéo dài đến tận đường chân trời!

Mặt đất tràn đầy rác thải, mảnh vụn, gạch đá và tàn dư của nền văn minh nhân loại. 

Bóng tối bao trùm.

Trên bầu trời đen kịt, liên tục le lói những tia chớp đì đùng, thỉnh thoảng giáng xuống mặt đất phát ra những tiếng “Ruỳnh” ghê rợn. Cứ mỗi lần như thế, bầu trời dường như lại càng tối hơn. Rồi cường độ đánh xuống của những tia sét đó càng lúc càng tăng, nhìn xa xa, có những nơi thậm chí mặt đất trở nên trắng xóa bởi vô số luồng sấm sét.

Sấm sét như móng vuốt sắc nhọn của loài dã thú, rạch xé mặt đất tựa người ta đang dùng tay bóc vỏ trứng.

Mặt đất và bầu trời thời khắc này, dường như đã hoàn toàn đảo lộn.

-Đây…đây là nơi nào?

Hoàng nhíu mày. Hắn có cảm tưởng như đang quan sát một thành phố hoang tàn vừa xảy ra chiến tranh hoặc là nạn nhân của một cuộc thử nghiệm vũ khí hạt nhân vậy.

-Mắt anh kém vậy? Vẫn chưa nhận ra đây là đâu à?

Alice cười trêu chọc. Hoàng nghe vậy thì hơi phật ý, dám bảo một người có “thị lực di động” mắt kém? Mặc dù chỉ còn một mắt bên trái, song cũng đừng nên coi thường hắn. Dõi mắt nhìn vào đống gạch đá lổn ngổn, Hoàng chợt lờ mờ thấy cái gì đó, thứ khiến tim hắn như thắt lại. 

Không dám tin đây là sự thật, hắn lập tức tìm thêm những ví dụ khác. Song mặc dù rất muốn phủ nhận, nhưng tất cả đều đi đến cùng một đáp án.

Những bảng hiệu bằng tiếng Việt, những kiến trúc quen thuộc…thứ tiếng cha sinh mẹ đẻ của hắn! Nhìn lại toàn cục, Hoàng bây giờ mới sững sờ nhận ra, mặc dù chỉ còn là một đống đổ nát hoang tàn….song đây rõ ràng chính là nơi hắn từng sinh sống! 

Hà…Hà Nội?

-Chuyện…chuyện gì đã xảy ra ở đây? Tôi đang ở đâu?

-Tương lai. 

-Cô nói cái gì?

Hoàng giật mình.

- Đây chính là tương lai, chính xác là tương lai trong quá khứ. 

Alice nói.


-------------------


Hoàng và Alice cứ như hai linh hồn phiêu du, chầm chậm lướt qua đống hoang tàn trải dài ngút mắt. Nhìn từ trên cao xuống, hắn thật sự không dám tin vào những lời cô gái này nói. Những con đường, những bảng hiệu, thậm chí là quán bia ruột hắn vẫn thường ghé qua…tất cả đều hoàn hảo như trong trí nhớ của hắn, song bây giờ chỉ còn lại là một đống gạch vụn.

-Đó là một thảm họa. Mùng một tháng một năm 2018 ở thế giới thứ nhất, một quần thể gồm rất nhiều thiên thạch lớn nhỏ, trong đó cá biệt có những mảnh khổng lồ đường kính trên năm trăm kilomet đi ngang qua trái đất, có tên khoa học là Misdebrosh, tất cả các nhà thiên văn học đều dự đoán chắc chắn rằng nó sẽ đi qua trái đất ở một khoảng cách an toàn.

-.. Thế nhưng bọn họ đã nhầm, chính xác là cả thế giới đã nhầm. 7-1-2018, khi quần thể thiên thạch kia bất ngờ đổi hướng và lao thẳng xuống bề mặt trái đất. Đó cũng chính là ngày đặt dấu chấm hết cho nền văn minh nhân loại.

-..Người ta đã sử dụng mọi cách để tiêu diệt chúng, bằng tất cả sự cố gắng của nền văn minh công nghệ tích lũy suốt mấy ngàn năm. Song ngay cả khi thành công, những mảnh vụn thiên thạch sinh ra cũng quá đủ để khiến trái đất, một lần nữa trở về thời kỳ đồ đá. Nhất là trong chúng lại tồn tại một loại hợp chất rất kỳ lạ.

-Cái..cái gì kìa?

Hoàng giật mình chỉ tay xuống dưới. Ngay cách nơi hắn và Alice đứng chừng hai trăm mét..đột nhiên trồi từ trong đống vụn đất ra một con gián khổng lồ. Gọi là gián thì không đúng, vì nó có tất cả là tám chân, trông giống con nhện hơn, song đầu thì lại là đầu gián. Thề có chúa, hắn chưa bao giờ thấy con gián nào to bằng con voi như thế cả!

Cái thế giới này thật quá điên rồ.

Alice vẫn từ từ nói tiếp.

-…Con quái đó chính là một ví dụ. Loại hợp chất kỳ dị ấy giống như vi khuẩn, sinh sôi nảy nở với một tốc độ khủng khiếp, làm biến đổi hoàn toàn mối tương quan và thảm thực vật trên trái đất. Oxy cạn dần, bầu không khí cực loãng, sự biến đổi khắc nghiệt đó đã tạo thành môi trường sống của vô số loài sinh vật quái thai, mà ngay cả người có óc tưởng tượng phong phú nhất cũng không nghĩ ra nổi. 

Một con ếch có cánh bay ngang qua chỗ hai người. Từ mình nó phát ra một thứ mùi tởm lợm. Hoàng còn đang tái mặt thì nó đã xuyên qua người hắn cứ như là phim 3D vậy.

-…Sau hơn hai năm vật lộn chống trả, nền văn minh nhân loại tích cóp hàng ngàn năm cứ thế bị hủy diệt, rác thải công nghiệp và vụn vỡ phủ kín bề mặt trái đất, tất cả những gì còn lại chỉ là một cơn mưa rác. Anh có thể thấy đó. 

Alice nói đến đây thì dừng bởi một trận động đất bỗng nhiên rung lên, từ bên dưới đống hoang tàn. Trận động đất này cường độ thật sự không quá mạnh, song cũng đủ khiến Hoàng vốn chưa biết động đất là gì cảm thấy khủng hoảng. 

Hắn không tin, hoàn toàn không tin!

-Cô…đừng đùa thế chứ? Đây rất có thể là ảo giác, hoặc là một nơi nào đó trên trái đất vừa bị tàn phá bởi chiến tranh! Cho dù nơi này có thực sự là Hà Nội đi chăng nữa, song cô nghĩ chỉ nhiêu đó thôi là đủ khiến tôi tin vào câu chuyện hoang đường đó sao?

-Đúng, đây chỉ là ảo giác. Alice gật đầu: - Ảo giác được xây dựng từ trong trí nhớ được truyền thừa của em. Có lẽ anh đã nhận ra, chúng ta chẳng thể can thiệp tí gì vào chỗ này ngoài đứng nhìn, vì đơn giản đó chỉ là một dạng sóng năng lượng. Song nếu như anh muốn chứng minh? Điều đó không khó.

Nói rồi nắm lấy tay Hoàng. Vụt một cái, nơi hai người đặt chân lại một lần nữa thay đổi, lần này là thủ đô Seoul của Hàn Quốc, cũng cùng một vẻ hoang tàn. Sau đó, Alice dẫn hắn trong nháy mắt lướt qua một vòng rất nhiêu di tích cũng như các thành phố lớn trên thế giới, chỉ để chứng minh cho hắn thấy.

Những gì thấy được kia, hoàn toàn là sự thật, hoặc đã từng là sự thật.

-Tại sao…

Hoàng nghiến răng.

-Không …không phải thiên đàng có mối liên hệ máu mủ ruột thịt với trần gian sao? Tại sao dù trái đất xảy ra chuyện này, thiên đàng các người vẫn cứ ngồi trơ mắt nhìn tất cả đi đến chỗ diệt vong? Tại sao?

Alice nhìn Hoàng, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.

-Anh tưởng chúng tôi muốn thế lắm sao?

-Là sao?

-…Trần gian bị diệt vong, điều đó cũng đồng nghĩa thiên đàng và địa ngục cũng phải xóa sổ. Trơ mắt nhìn? Lúc đó truyền nhân của Thủy Thần, người chấp chưởng thế giới thứ nhất này đã cố làm mọi thứ để vãn hồi, thậm chí còn có cả sự giúp đỡ của ba trên năm Thất Diệu còn lại, song vẫn không thay đổi được gì.

-… Anh nghĩ Thất Diệu chúng em, những kẻ chịu trách nhiệm cho sự tồn vong của thế giới loài người, lại có thể nhàn nhã đứng yên chờ đến cái ngày mà ngay cả chính mình cũng không còn chỗ đặt chân sao? Nhất là khi nơi ấy lại còn là nơi mình chưởng quản nữa.

-..Khoan đã, thế giới thứ nhất…nghĩ a là sao? 

- Ừm, quên chưa nói với anh. Không chỉ riêng nơi anh ở là có sự sống đâu. Chính xác là không phải có một trái đất, mà là bảy. 

-Cái gì?

-Chuyện này…kể ra thì rất dài. Vốn thủy tổ Thất Diệu chúng em được sinh ra, vốn là để chống chọi sự xâm chiếm của các thế lực đến từ bên ngoài vũ trụ trong chiến dịch “Đại Hồng Binh”. Mặc dù các ngài ấy đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, song trái đất sau trận chiến thế kỷ ấy thì lại bị tàn phá vô cùng nặng nề, không thể duy trì sự sống được nữa. 

-…Chính vì vậy, để phòng ngừa vạn nhất, các God of time lúc bấy giờ đã hợp sức lại, dùng quyền năng của mình, bẻ gãy thời gian và không gian, tạo ra bảy trái đất song song cùng tồn tại, trong đó có một nơi mà anh đã sinh sống, đó gọi là “Trái đất thứ bảy”.

-Cái…cái gì?

-Mỗi trái đất là một thế giới song song, tất cả chúng khi ấy được giao cho từng người trong số Thất Diệu chúng em chưởng quản. Thực hiện chính sách “chia để trị”, những thủy tổ của Thất Diệu và bây giờ là chúng em, có nhiệm vụ coi sóc và đảm bảo sự phát triển của cả bảy thế giới ấy đi theo đúng tiến trình lịch sử, ngăn cản kẻ xấu bẻ gãy thời gian quay lại làm đảo lộn quá khứ. 

-..Nơi chúng ta đang đứng đây là những ký ức lưu lại về trái đất thứ nhất, nơi do truyền nhân của Thủy Thần chấp chưởng, chịu trách nhiệm. Mỗi trái đất cách nhau một khoảng thời gian chu kì đúng hai ngàn năm. Do đây là những thế giới song song, thế nên bất cứ chuyện gì ở nơi này, nếu không có sự can thiệp thay đổi quá khứ thì đều sẽ tuần tự xảy ra ở những nơi còn lại. Ví dụ như ở trái đất thứ sáu, “anh” vốn đã sinh ra cách đây hai ngàn năm, và tất nhiên là ngỏm lâu rồi. 

-…Tất cả những điều này sở dĩ em biết được cũng là do ký ức của truyền nhân Tạo Thần đời trước để lại. Nơi em đưa anh vào chính là tương lai của thế giới thứ nhất cách đây gần mười bốn ngàn năm trước. Vậy nên em mới gọi đây là “Tương lai trong quá khứ”.

-Vậy tất cả những thứ này rốt cuộc xảy ra từ khi nào?

-Chuyện bắt đầu vào mười bốn ngàn năm trước, từ thế giới thứ nhất của Thủy Thần.

Alice trầm ngâm kể lại:

-.. Sau khi không thể vãn hồi tấn thảm kịch xảy ra tại nơi mình quản lý, Thủy Thần đã phải tìm tới thế giới thứ hai của Hỏa Thần để tá túc. Song hai ngàn năm sau, lịch sử lại một lần nữa lặp lại với thế giới thứ hai của Hỏa Thần. Lần này, mặc dù đã có kinh nghiệm và có sự giúp đỡ của Thủy Thần, Tạo Thần, Chiến Thần và Lôi Thần, tất cả những thành viên Thất Diệu còn lại, cùng với sự chi viện đáng kể từ thiên đàng, song vẫn không cứu vãn được gì.

-..Tại sao? Không phải chỉ là một mảnh thiên thạch thôi sao? Ngăn cản nó khó…khó đến vậy ư?

-..Còn rất nhiều nguyên nhân và ràng buộc liên quan nữa. Em thật ra cũng không rõ lắm…chỉ biết rằng việc này hình như nằm ngoài tầm tay những người tiền nhiệm của chúng em, mặc dù đã cố gắng hết sức. 

Alice khẽ lắc đầu vẻ bất lực.

-..Thiên thạch chỉ là một phần, nguyên do chính dẫn tới sự diệt vong không thể tránh nổi của từng trái đất là sự xuất hiện của một thế lực bí ẩn tự xưng là “H”. Bọn em, không, phải là những tiền bối ngày trước của bọn em mới đúng… không phải là đối thủ của chúng. 

- Có kẻ sở hữu quyền năng vượt cả “Thất Diệu”? Hoàng giật mình: - Không đùa đấy chứ?

-Chuyện sinh tử sao có thể đem ra nói đùa. Alice thở dài: -..Bọn chúng là những kẻ nằm ngoài quy tắc của Thần. Thật ra em cũng chỉ dựa vào ký ức những người tiền nhiệm trước của Tạo Thần mà biết được mơ hồ, chứ thật ra chưa có cơ hội chính thức chạm mặt với chúng. Trong số bảy truyền nhân của Thất Diệu hiện giờ, chỉ có một mình Athéna, hậu duệ Chiến Thần là từng có cơ hội tiếp xúc với tầng lớp cao tầng của chúng, và toàn mạng trở về mà thôi.

Hoàng im lặng, thật sự hắn chưa tiêu thụ được cú sốc này.

-Hai ngàn năm sau, mọi việc lại tiếp tục diễn tiến với trái đất thứ ba của Thủy Thần, thứ tư của Lôi Thần, và cuối cùng là Chiến Thần. Không gì có thể cản “Tai ương” ấy lặp đi lặp lại. Chính “H” là thủ phạm khiến sự diệt vong của trái đất nhanh hơn, bằng việc tự tay phá hủy những thành phố và căn cứ quân sự lớn cuối cùng của loài người. .

-Bi đát vậy sao? Hoàng trầm ngâm, song đột nhiên nghĩ ra điều gì: - Khoan đã nào, Thủy Thần, Kim Thần, Chiến Thần, Lôi Thần, Hỏa Thần…tất cả mới có năm. Còn hai người nữa cơ mà?

-Anh cũng tỉnh đấy. Alice mỉm cười: - … Đúng là cho tới giờ thì mới chỉ có năm trên bảy “trái đất” bị hủy diệt mà thôi. Mục tiêu tiếp theo phải gánh chịu tai ương ấy chính là trái đất thứ bảy. Đó là nơi mà anh sinh sống, và cũng là địa bàn phân phó do chính tay em chưởng quản, Truyền Nhân đời thứ bảy trăm sáu mươi tám của Tạo Thần!

Hoàng há hốc miệng. Hắn đang đi cạnh người nắm quyền sinh sát cả thế giới mình từng sống đây sao? Có cho vàng hắn cũng chẳng tưởng tượng được có ngày này.

Hư cấu, hư cấu vãi nồi.

-Tai ương này xảy ra với chu kỳ cứ hai ngàn năm một lần, theo thứ tự từ một tới bảy. Nó đã lặp đi lặp lại được tất cả là mười ba ngàn chín trăm chín mươi bảy năm rồi. Thật ra cũng có một trong số bảy thế giới thoát khỏi kết cục tai ương này, chỉ có một mà thôi. Ngoại lệ đó chính là “Trái đất thứ sáu” của Thực Thần.

- Thực Thần? Hoàng như nhớ ra cái gì: - ..Không phải truyền thuyết kể lại rằng, ông ta đã mất tích ngay sau chiến dịch “Đại Hồng Binh” hay sao?

-Không sai. Song không vì thế mà trái đất thứ sáu của ông ta, người đàn ông duy nhất trong Thất Diệu mất đi. Nơi đó vốn đã được một truyền nhân không chính thức của Thực Thần tiếp quản. Song người này ít lâu sau không hiểu vì lý do gì mất tích, cũng từ đó “Trái đất thứ sáu” hoàn toàn trở nên tách biệt với sáu thế giới song song còn lại.

-… Không ai biết đã có chuyện gì xảy ra với nơi đó, cũng không ai rõ bây giờ tình hình bên trong ấy là như thế nào…từ khi người tiếp quản kia mất tích, bọn em hoàn toàn không thể can dự cũng như biết bất cứ chuyện gì xảy ra bên trong “Thế giới thứ sáu”. Đó là một bí mật tồn tại cả chục ngàn năm. Bọn em chỉ có thể thông qua dấu hiệu mà biết nó vẫn đang tồn tại hay là không thôi.

-Thế giới thứ sáu, thế giới của Thực Thần…cô nói bây giờ đã tới kỳ hạn của thế giới thứ bảy? Vậy thì chẳng lẽ…

-Đúng, cho tới giờ thì đã gần bốn ngàn năm trôi qua kể từ khi thế giới thứ năm của Chiến Thần bị tàn phá, cũng đã quá “thời hạn” tai ương xảy đến với thế giới thứ sáu hai ngàn năm rồi. Song nơi ấy, theo như cảm quan của chúng em, dường như vẫn tồn tại đến tận bây giờ. Đó chính là ngoại lệ duy nhất!

-Ngoại lệ duy nhất? Hoàng trợn mắt: - Nghĩa là…”những người” ở bên trong đó, đã tìm ra cách ngăn chặn tấn thảm kịch ấy?

-Có lẽ thế…bởi một ngàn năm trước, để tìm hiểu thực hư, những người tiền nhiệm của chúng em, trong đó có Athéna, đã từng một lần thành công tìm được lối vào “Thế giới thứ sáu của Thực Thần”. Mục đích của họ không gì khác là tìm hiểu xem, rốt cuộc họ đã làm như thế nào để vượt qua tai ương đó. Thế nhưng bi đát thay, trong số bảy người ra đi, chỉ có một mình Athéna là toàn mạng trở về….

Cổ họng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, Hoàng nhẩm tính, rồi bỗng dưng tái mặt. 7-1-2018! Cái mốc này có nghĩa là…

-Đúng vậy, chỉ còn ba năm nữa thôi. 

Alice quay sang nhìn Hoàng mỉm cười: 

- Thế giới mà em đang chấp chưởng, chỗ đặt chân cuối cùng của sáu trên bảy truyền nhân của Thất Diệu, hiện chỉ còn đúng ba năm để tồn tại nữa mà thôi. Lúc đó, không chỉ loài người và trái đất bị hủy diệt, ngay cả chúng em cũng không còn chỗ đặt chân nữa.

“Cậu chỉ còn ba năm. Đó là khoảng thời gian thảnh thơi cuối cùng dành cho cậu.” 

Trong đầu Hoàng chợt vang lên câu nói của “Judas” . 

Ba năm…

Hắn vốn không muốn tin, thậm chí là tìm mọi cách cốt sao có thể phủ nhận. Thế nhưng cuối cùng vẫn phải tin.

Mẹ kiếp.

-..Đó cũng chính là lý do, em hôm nay tới tìm anh. Anh nhất định phải theo em gặp một người.

-Tìm tôi? 

Hoàng chỉ tay vào mình, bộ dáng khó hiểu.

-Tôi thì làm được gì?

-Anh cứ đi rồi sẽ biết.

Thấy Hoàng vẫn còn ngần ngừ, Alice cười nói:

-Anh biết không, với địa vị là truyền nhân của Tạo Thần, quyền năng của em là vô hạn. Đó là một khái niệm mà “Mar siêu cấp” vĩnh viễn không bao giờ đủ tầm mang ra để so sánh, chứ đừng nói là hơn thua ở điểm nào . 
-…Thất Diệu khác Mar siêu cấp ở chỗ nào ư? Là người chấp chưởng tối cao của trái đất thứ bảy, em có quyền can dự vào mọi mặt của thế giới ấy, nắm giữ sinh mệnh toàn bộ sinh vật sống ở đó, ngoại trừ những truyền nhân của Thất Diệu đồng cấp với mình, trong đó có cả anh. Chỉ cần em muốn, ngày mai trên báo của địa ngục tầng mười chín sẽ có tin báo tử của “Thần Quyền” ngay lập tức. Anh có muốn thử không?

Nhìn vẻ mặt chấn kinh của hắn, Alice khẽ cười:

-Ngoài ra, là người kế thừa năng lực của Tạo Thần, em cũng giống như một cuốn “Bách Khoa Toàn Thư” sống vậy. Bất cứ điều gì xảy ra ở “Trái đất thứ bảy”, chỉ cần đã xảy ra từ quá khứ đến hiện tại đều không thể qua mắt được em. Nhớ là ở hiện tại thôi nhé. Đó là quyền năng của riêng Tạo Thần. 

-…Nếu như trên đời này thật sự có thứ em không trả lời được, thì chỉ có hai điều mà thôi. Một là những sự kiện có liên quan đến “tai ương” khủng khiếp ba năm sau kia, còn thứ hai là…

-Khoan đã, cô nói mình không gì không biết? Vậy thì hãy trả lời tôi một câu. 

Hoàng nghe đến đây thì vội vã cắt lời, cả người hơi run rẩy, sau đó hỏi với giọng sốt sắng: 

- Tôi là ai? Rốt cuộc thì tôi với Lê Minh Hoàng đang sống sờ sờ trên trần gian, ai mới là Lê Minh Hoàng thật? Tôi, hay là hắn? Trả lời đi!

Alice không trả lời, thay vào đó là nhìn hắn bằng cặp mắt kỳ lạ. Một lát sau, cô gái thắt tóc bím này mới khẽ nhếch môi, lắc đầu:

-Rất tiếc. Vì đó cũng chính là điều thứ hai mà em sắp nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play