- Trận này mặc kệ kết quả ra sao, người thua sẽ phải nhận một trừng phạt bất kỳ từ người thắng, dám cược không? Oha dõng dạc nói: - Nhưng do đây chỉ là đấu tập, chính vì thế đến điểm dừng thì thôi, tránh làm tổn thương quá nặng lẫn nhau, thế nào?
- Quyết định vậy đi.
- Đã là đối thủ của nhau thì trước hết phải gạt bỏ hết tình cảm cá nhân. Oha chậm rãi nói: - Đừng để Oha phải nhắc lại nhé.
- Phiền phức quá. Muốn đánh thì nhanh đi.
Hoàng bực mình nói.
Thế nhưng trái ngược với sự chờ mong của Thư Lệ, Oha sau khi ra điều kiện thì chỉ nhắm mắt, thả lỏng người, giống như đang ngồi luyện công vậy. Cô bé kéo dài tư thế ấy trong hơn một phút. Thư Lệ đứng ngoài thấy vậy thì không khỏi hiếu kỳ. Rõ ràng Oha lúc này đầy rẫy sơ hở, tại sao Hoàng bên kia vẫn không tấn công? Nói đúng hơn là trù trừ mãi không tấn công.
Hoàng ban đầu còn có vẻ đăm chiêu vì sợ Oha giở trò quỷ. Song được một lúc, hắn dường như không nhẫn nại thêm được nữa, đó là khi đồng hồ điểm một phút mười hai giây. Hoàng cuối cùng cũng là người xuất chiêu trước! Bắt đầu bằng việc điều khiển bão lửa đi tiên phong, hắn cũng nhảy vào trong đám lửa. Nhất thời, chỉ thấy cái bóng mờ mờ của Hoàng in hình trong đám lửa hừng hực cháy.
Oha mở bừng mắt. Đó là hình ảnh cuối cùng mà Thư Lệ nhìn thấy...trước khi chỗ cô bé đứng hoàn toàn bị lửa đỏ bao trùm.
"Phừng"
Hư trương thanh thế là vậy, song thực ra chỉ là hư chiêu...khi mà sát chiêu thật sự lại ở phía sau...với việc sử dụng tốc độ cao tạo ảo ảnh trong quầng lửa thu hút sự chú ý của đối phương, Hoàng vốn nuôi hy vọng sẽ hạ Oha chỉ bằng một chiêu..song cái kế hoạch đó đã sớm tan thành mây khói khi mà hắn chỉ vừa mới tiếp cận cô bé. Oha dường như có mắt ở đằng sau lưng, trong chớp mắt quay người, tung một đá thẳng ra sau, trúng ngực trái Hoàng không sai một li.
Cú đá này rất không nhẹ. Bằng chứng là "quỹ tích" bay tự do khiến Hoàng đốn gãy những hai cây cổ thụ lớn trước khi đặt mông xuống đất. Song hắn rất nhanh trở lại trận chiến..bằng một cú xoay người, sau đó là bật nhảy.
- Dùng sở đoản đấu với sở trường của đối thủ...đầu anh có vấn đề à? So với Oha, anh chỉ đáng là trẻ con nghịch lửa thôi!
- Hừ!
Câu trả lời của Hoàng là gốc cây đại thụ khổng lồ trên tay. Thư Lệ đứng quan chiến cách đó hai chục mét cũng phải bịt tai bởi tiếng động khủng khiếp khi hắn quật thẳng gốc cây to tướng đó, xuống ngay nơi Oha đứng.
- Chạy đâu!
Hoàng hai mắt sáng như sao, thoắt cái đã bỏ gốc cây tung người nhảy lên không. Có một cái bóng mờ ngay phía trên đỉnh đầu hắn. Hai người thoáng cái đã qua lại đáp trả nhau hơn chục chiêu, bằng một tốc độ mà Thư Lệ dù căng mắt cũng chẳng thể thấy rõ. Cô chỉ biết, Hoàng bị Oha dùng cách nào đánh bật ra.
- Giỏi..lắm!
Hoàng gầm lên hung hăng lao tới. Thế nhưng bất kể hắn lao đến bao nhiêu lần thì đều bị Oha đánh bật ra ngần ấy lần. Chu trình ấy diễn ra và lặp lại khoảng chục lần, cho tới khi người đứng ngoài là Thư lệ mơ hồ nhận ra...
Hắn không phải bị đẩy lùi...mà là bị Oha dùng một tay ném đi, lần nào cũng giống lần nào.
- Hừ! Đấu một trận nghiêm túc xem nào! Hoàng không đụng được đến cái móng tay của Oha thì tức giận khích tướng: - Giỏi thì đừng xài cái trò đấy nữa.
- Được, nhào vô.
Oha đồng ý. Hai người lại lao vào nhau, song kết quả cũng chẳng khác là bao.
-...Sao lại thế nhỉ? Thư Lệ thấy Hoàng đánh thì nhiều mà hiệu quả thì ít, còn Oha ngược lại thì nhíu mày. :"Quan Tài Đen" thật sự không nghĩ trận đấu lại thiếu cân bằng đến thế: - ...Lúc trước..hắn đâu có vậy? Chẳng lẽ hắn nương tay, hay do cô bé kia quá mạnh?
- Không hẳn thế. Linh Chi nói: - ..Hoàng không làm gì được Oha không phải vì yếu hơn đối phương, trái lại là đằng khác. Mà đơn giản vì Oha "đọc" được hành động của anh ấy, còn anh ấy thì không.
- Thế là sao? Thư Lệ hỏi.
- ..Cái này đơn giản mà. Đó gọi là sự khác nhau giữa người dày dạn trận mạc và kẻ tay mơ. Nói đơn giản thế này nha, nếu đã từng đánh nhau thì ai cũng biết, đánh vào mặt là khó nhất ban đầu, vì ai cũng sẽ che nó theo bản năng. Càng thực chiến nhiều thì kinh nghiệm càng gia tăng, lúc đó cách xử lý tình huống sẽ khác. Nhìn thì biết, kinh nghiệm thực chiến và nhất là khả năng "đọc" của anh Hoàng kém Oha xa lắc xa lơ.
- "Đọc"? Là gì thế?
- Đó là khả năng phân tích cùng kinh nghiệm phán đoán tích lũy qua quãng thời gian dài thực chiến. Bao gồm đọc điểm thăng bằng, liên kết cơ bắp của đối phương, nơi nào thả lỏng, nơi nào căng thẳng, chỗ yếu, chỗ mạnh của địch, từ đó dự đoán được phương hướng tấn công cùng chiến thuật của địch.
-...Điều chị Oha đang làm cũng giống như dùng tay không bắt cá vàng trong bể vậy. Cá vàng di chuyển rất khó đoán trước song chúng lại có yếu điểm là không suy đoán được những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đọc được vị trí con cá bơi tới...cũng chính là "Đọc" vậy. "Đọc" tốt thì mọi cử động của đối thủ đều nằm trong óc, lúc đó chiến thắng coi như đã nắm 50% trong tay. Những điều này chỉ có thể học được qua thực chiến, không có sách vở nào dạy cả.
-...Dĩ lực đả lực, lấy yếu thắng mạnh, cái này người Châu Á giỏi nhất, vì thể tạng của họ không được bằng người Châu Âu. Thư Lệ dường như đã hiểu, nói: -..Cứ như vậy thì anh ta càng đánh chỉ tổ mất sức mà thôi, nhìn xem, quá nhiều động tác thừa.
- ... Cũng chẳng có gì lạ, cô ấy là Mar mà. Là chủng tộc sinh ra và lớn lên trong chiến đấu, Mar chúng em tất nhiên là hơn con người xa. Linh Chi nói.
- Cô bé đó cũng là Mar? Thư Lệ nghe đến đây thì giật mình.
- Gyaaa!
Phía bên kia, Hoàng vẫn đánh nhiều trúng ít, lại còn bị Oha dùng chiến thuật du đấu, liên tục tập kích. Hắn sau khi trúng một trận đòn tối tăm mặt mũi thì động tác đã hoàn toàn rối loạn, đánh đấm chả có chút bài bản nào. Mà sự thật hắn từ trước tới giờ đánh đấm cũng đâu theo bài bản nào!
- Eo cao quá. Oha lẩn như chạch ra sau, chân phải giơ lên đá mạnh vào eo Hoàng. Cú đánh đau thấu xương khiến hắn nổi giận vung tay về phía sau theo bản năng, kết quả là lại bị thêm một cú cùi chỏ vào hông đau không kém.
-...Eo kín thì hở sườn.
Oha nói gọn lỏn.
-...Đánh đấm kiểu này..anh ta thua là cái chắc rồi? Thư Lệ thấy Hoàng liên tiếp ăn hành không ngóc đầu lên được thì không khỏi khó hiểu. Hoàng bây giờ cứ như lưu manh liều mạng đánh bừa vậy, một chút nguyên tắc cơ bản của con nhà võ cũng không có. Đây mà là người đã một chiêu đánh chết "Bá Tước" tối hôm đó sao? Chẳng lẽ hôm đó chỉ là may mắn?
- ..Cũng chưa chắc. Linh Chi lắc đầu: - ..Em đã từng đánh với anh ấy nên em biết. Có thể về kỹ thuật và kinh nghiệm anh Hoàng thua kém chị Oha xa, song về sức mạnh thì hoàn toàn vượt trội, ít nhất cũng trội hơn chị Oha trong trạng thái hiện giờ. Em sở dĩ lần trước thua anh Hoàng ngoài do bản thân tự mãn ra, thì nguyên do chính là vì chênh lệch sức mạnh quá xa.
-...Song Oha thì khác, chị ấy bây giờ nếu so ra tuy vẫn yếu hơn anh Hoàng, song chưa đến mức kiến đá voi, mà cũng mạnh hơn em nhiều. Chị ấy đang chờ ảnh xuống sức đó. Đấy, chị để ý thì biết, Oha không bao giờ trực diện đỡ đòn của anh ấy, không thể phủ nhận rằng bộ pháp của cô ấy hơn anh Hoàng nhiều, ảnh có đánh cũng chẳng trúng, song có một lý do quan trọng hơn, đó là...chị ấy thật sự không dám đỡ đòn của ảnh.
- Ồ...Thư Lệ nghe vậy thì mới bắt đầu chú ý. Quả thật, Oha từ đầu trận tới giờ chỉ chuyên né đòn, không bao giờ trực diện đỡ đòn của Hoàng. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng chẳng đánh trúng được cô bé phát nào.
-...Chị hiểu em nói chứ? Có nghĩa là chỉ cần chị Oha bất cẩn trúng một đòn thôi, không cần nhiều..tình thế sẽ đảo ngược hoàn toàn. Chính vì thế nên em mới nói kết quả còn chưa ngã ngũ. Song anh Hoàng giờ có vẻ cũng kiệt sức rồi...khả năng lật ngược thế cờ không cao. Mà nói đi cũng phải nói lại, anh Hoàng thật ra nếu nghiêm túc đánh từ đầu thì cũng chẳng đến mức này đâu, chỉ vì anh ấy mắc một sai lầm nghiêm trọng. Sai lầm ý em cũng vừa mắc không lâu, thật không ngờ bây giờ lại đến lượt ảnh.
- Sai lầm? Đó là gì?
- Đó là...Linh Chi mấp máy môi...
- ..Thế nào, anh định làm cái bao cát cho Oha đánh thế mãi à?
Còn lúc này giữa khoanh đất trống, trong khi Hoàng bây giờ máu đã chảy khắp mũi, miêng, xây xẩm mặt mày thì Oha trông vẫn rất sung sức, lúc vờn chỗ này, khi lượn chỗ khác, thi thoảng lại nhân lúc sơ hở mà thụi cho hắn một phát.
- Tôi mà bắt được..thì cô chết chắc!
Hoàng hít một hơi dài, máu từ mũi đi xuống cổ họng, mắt nhắm mắt mở, lúc này hắn đã cảm thấy đầu óc ong ong, nhìn cái gì cũng hoa lên, dấu hiệu của sự kiệt sức. Song hắn vẫn không thể tin được vào những gì đang xảy ra trước mắt. Tại sao lại thành ra thế này?
Vốn Hoàng nghĩ mình bây giờ tuy chưa đến mức đội trời đạp đất không đối thủ, song ít ra cũng là cao thủ một phương. Oha dù gì cũng là bại tướng trong tay "Bá Tước", còn "Bá Tước" thì sao? Đó là kẻ chẳng chịu nổi một đòn của hắn. Vậy mà cớ sao? Cớ sao??
Thực ra thì không thể không nói, sở dĩ lần đó Oha bị "Bá Tước" dần cho một trận thê thảm là vì cô bé lúc đó đang trong tình trạng suy kiệt ( Do bị Linh Chi bắt giữ một thời gian), sức lực chỉ còn chưa đầy 10%so với lúc sung mãn nhất, đúng như những gì Oha từng thừa nhận khi được Hoàng giao trách nhiệm ở lại đoạn hậu. Thế nhưng...dù sao thì hắn cũng không thể thua thê thảm tới mức này chứ! Mặc dù chính tên ""Judas" tương lai kia đã nói rằng, trình độ của hắn lúc này nếu đem so với những Mar như Oha thì vẫn còn chút khoảng cách...song cũng phải nhìn xem đây là lúc nào chứ, dù gì thì Oha cũng đã nói, cô chỉ đang dùng khoảng 30% sức lực thôi mà. Chẳng lẽ hắn ngay cả 30% của Oha cũng không đấu lại?
Không thể...chuyện này sao có thể là sự thật?
- Bốp!
Trong lúc Hoàng còn đang nghĩ vẩn vơ thì mắt bỗng đầy sao. Tiếp đó, hắn nặng nề gục xuống...
- Đơ rồi phải hem? Oha thong thả hạ chân xuống, nhìn Hoàng nằm xụi lơ trên mặt đất nói: - ...Đòn vừa rồi Oha cùng lúc đánh vào cả xương sống và đầu anh, người thường thì toi rùi. Theo kinh nghiệm của Oha thì anh ít nhất cũng phải đơ đơ tầm chục phút. Thắng thua ngã ngũ rồi nhé.
- Haizz, chỉ có thể trách anh mà thôi. Còn nhớ câu đầu tiên Oha nói khi bắt đầu tập huấn cho anh không? Một khi đối mặt với kẻ địch thì cần phải tận dụng mọi thời cơ có thể, miễn sao có lợi cho mình. Dốc toàn lực ngay khi tiếng còi khai chiến vang lên. Chẳng phải lúc đầu trận Oha đã cho anh một cơ hội rồi hay sao? Nếu lúc đó anh chớp cơ hội tấn công thì cho dù không thành công đi nữa, Oha mặc dù vẫn sẽ dần cho anh một trận song nhất định sẽ nhẹ tay hơn...Bây giờ thì ngoan ngoãn nhận trừng phạt đi nha!
- Ai bảo...tôi thua?
Hoàng gầm lên một tiếng, bất thần lao tới. Khí thế hung hãn là thế, song Oha trái lại chỉ cúi xuống, đá mạnh vào ống quyển của hắn là đã nhẹ nhàng phá giải đòn liều mạng cuối cùng này. Một tiếng rốp giòn giã vang lên, Hoàng chao đảo mấy cái rồi ngã xuống, phen này thì có lẽ khó lòng đứng dậy nổi.
- Hạ bàn chưa vững thì đừng nghĩ đến chuyện tấn công. Oha dạy cái gì anh quên hết rồi hử? Oha lắc đầu: -...Mà anh cũng giỏi lắm, bị một đòn vừa rồi mà vẫn còn sức gượng dậy được, thể chất của anh đúng là đã có bước tăng trưởng vượt bực. Nếu xét về thể thuật, anh bây giờ thậm chí còn hơn cả Oha với 100% sức mạnh nữa. Song trong chiến đấu, sức mạnh cơ bắp tuy quan trọng thực song vẫn chưa phải yếu tố làm nên 100% chiến thắng. Ừm...mặc dù không biết vì sao anh lại có sự thay đổi lớn như thế...song nếu như vẫn giữ thái độ như bây giờ, anh cùng lắm cũng chỉ là một con trâu mình đồng da sắt, tuy mạnh thật song cuối cùng vẫn bị con người dùng mưu xẻ thịt mà thôi...
- Ý cô là sao? Tôi thì thái độ gì?
- ..Đó là tự mãn. Oha đáp:- Anh bây giờ đã quá tự mãn rồi.
- Tôi tự mãn?
Hoàng tuy cả người đau dần, đầu gối còn bị gãy, song vẫn cố chấp nhướn đầu hỏi lại.
- Ừm. Anh bây giờ khác trước nhiều, quá kiêu ngạo. Oha gật đầu, cúi người xuống vỗ vai Hoàng: - ...Oha nhìn thấy điều đó trong mắt anh mỗi ngày. Tự mãn là thuốc độc với con nhà võ. Bây giờ vẫn còn chưa muộn, anh nên thay đổi đi thì hơn. Phải công nhận là anh đã mạnh hơn trước rất rất nhiều, mạnh đến nỗi khó hiểu, song vẫn chưa phải là vô địch đâu. Núi cao còn có núi cao hơn. Ừm, trận này Oha thắng, rõ ràng rùi nhé, bây giờ là sự trừng phạt của Oha dành cho anh...
- Ừm...
Lúc này Oha gần như dán sát vào người Hoàng, câu trả lời của hắn khiến cô yên tâm thả lỏng. Mà không ngờ ngay sau đó, một cỗ sát khí cuồng bạo bất ngờ ập tới. Mất cảnh giác, Oha chỉ kịp nhoài người theo bản năng...song điều đó chỉ giúp cô thoát hiểm một phần..bởi cú đấm bất ngờ của Hoàng tuy chỉ trúng cánh tay phải thay vì trái tim, song cũng đủ để ngiền nát tay phải của Oha.
Oha nhanh như sóc kéo giãn khoảng cách. Cô bé dường như không chút mảy may để ý đến cánh tay bị dập nát bét mà chỉ chòng chọc nhìn Hoàng.
- Bây giờ là tôi kiêu ngạo hay là cô không cẩn thận đây? Hoàng đứng dậy, mặc dù còn có chút khó khăn, song ít ra hắn bây giờ vẫn đứng thẳng.
- ...Anh quả là hết thuốc chữa rùi. Tấn công khi trận đấu đã phân thắng thua, đó gọi là đánh lén, là chơi xấu. Oha lắc đầu: -...Bất chấp tất cả để chiến thắng, xem ra anh đúng là đã bị sự tự mãn làm mờ mắt rồi. Mới thắng mấy trận đã nghĩ mình là vô đối à?
-...Rõ ràng tôi chưa chấp nhận thua cuộc mà. Hoàng chống chế.
- Còn bao biện, lúc đầu không phải đã cam kết rằng trận này chỉ thuần túy là so tài, điểm tới là dừng sao? Hmm...Mặc dù Oha vốn chỉ nghĩ 30% là đủ..song để khiến anh hoàn toàn sáng mắt ra thì có lẽ phải là 50%..Được rồi, chuẩn bị đi. Oha sẽ không nương tay nữa đâu.
Oha dứt lời thì cả người cứng lại, hai mắt lập lòe tia lửa:
- Hôm nay Oha sẽ cho anh thấy...chiêu thứ hai trong bộ ba tuyệt kỹ của truyền nhân Hỏa Thần.." Tấn Lôi".Chuẩn bị đón nhận trừng phạt đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT