Ngày ấy sau khi trở về, Đồng Vũ Thu sai quản gia mang sổ sách của cửa hàng vào thư phòng, ba ngày ba đêm mới ra ngoài.
Ý thức được hiện trạng của Đồng phủ, hắn bắt đầu bôn ba bên ngoài, muốn cứu vớt chút hơi tàn.
Trừ lần đó ra, Đồng Vũ Thu không nói thêm lời nào nữa, thường giữ khuôn mặt lạnh băng, không còn nụ cười ôn hòa như gió xuân khi trước.
Hắn cũng bắt đầu sủng hạnh thê thiếp khác, từ nữ thiếp đến nam thiếp, mỗi ngày đổi một người.
Ngày hôm đó đến phiên Trần Tuyệt.
Đồng Vũ Thu đến Trần các, nhìn Trần Tuyệt dung nhan tương tự Hiên Viên Uyển Nhi, nhất thời ngẩn ngơ.
Đôi tay nhẹ chạm vào khuôn mặt non mềm, khắc sâu từng đường nét, mê luyến nói không nên lời.
Đột nhiên, Đồng Vũ Thu nghĩ tới Hiên Viên Uyển Nhi trong vương phủ, đầu ngón tay tăng thêm lực đạo, làm đau Trần Tuyệt.
Khuôn mặt này thực giống Liễu Tinh Thần, cũng thực giống Hiên Viên Uyển Nhi.
Đồng Vũ Thu kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt Trần Tuyệt, nói “A Trần, ta ghét khuôn mặt này của ngươi.”
“Ngươi rõ ràng là nam xướng của Tần Nguyệt lâu, vì cái gì lại giống Tinh Thần đến thế? Hiên Viên Uyển Nhi cũng bất quá là một nam sủng không biết liêm sỉ, dựa vào cái gì lại khiến ta si mê?”
Trần Tuyệt ngẩn người, nói “Thiếu gia, có phải ngài đã uống rượu hay không?”
“Đúng vậy, nhưng ta không say, ta rất tỉnh táo.” Đồng Vũ Thu một phen đẩy ngã Trần Tuyệt “Ta chưa bao giờ tỉnh táo như vậy”
Không có dạo đầu, không có âu yếm, không có những lời nói nhỏ nhẹ yêu thương.
Khi Đồng Vũ Thu dùng hết sức cắm vào thân thể Trần Tuyệt, Trần Tuyệt chỉ buông lỏng đôi tay vòng qua lưng Đồng Vũ Thu.
Đôi tay vô định nắm lấy vạt áo ngủ bằng gấm, trong tiếng gào rền rĩ của Đồng Vũ Thu, siết chặt rồi thả lỏng, khiến toàn thân đau đến chết đi sống lại.
Trần Tuyệt như quay về lúc còn ở Tần Nguyệt lâu, mùi trầm hương xộc vào khứu giác, chịu đựng sự xâm phạm của nam nhân, từng chút từng chút một, bị dập nát là trái tim, bị xé rách là trí nhớ, hồn lìa khỏi xác, phiêu diêu trên không trung, nực cười nhìn hồng trần đau đớn, lạnh nhạt muốn bay đi, lại bị cơn đau mãnh liệt kéo về, một lần nữa nhập vào xác, tựa như luân hồi, một lần lại một lần rên rỉ trong đau đớn, sinh tử cũng không thể nắm giữ.
Không biết giằng co bao lâu, liên tục đổi tư thế, Đồng Vũ Thu điên cuồng quấn lấy thân thể y, đến tận khi chính mình không còn sức lực, nằm úp sấp trên người Trần Tuyệt, chậm rãi lấy lại bình tĩnh, sau đó chậm rãi ngủ.
Trần Tuyệt cẩn thận lách khỏi hắn, nằm sang một bên, đau đến chết lặng, không còn cảm giác, y biết mình cả người nóng lên, cơ thể suy yếu sớm không chịu nổi tra tấn này.
Có lẽ nên chết đi, như vậy là tốt nhất.
Trần Tuyệt chậm rãi ngồi dậy, mới phát giác toàn thân vô lực, căn bản không xuống giường được.
Một lần nữa quay về giường, ôm hai đầu gối nằm nghiêng, mệt mỏi cùng mông lung xâm nhập, rốt cục lâm vào mê man.
Sáng sớm Đồng Vũ Thu tỉnh dậy, nhìn Trần Tuyệt cuộn mình ở một bên, nhất thời mơ hồ nhớ lại đêm qua.
“A Trần” Đồng Vũ Thu có chút áy náy lay Trần Tuyệt, muốn gọi y tỉnh lại “A Trần ”
Kêu to vài tiếng cũng không thấy người tỉnh, Đồng Vũ Thu lấy tay sờ sờ trán Trần Tuyệt, mới phát giác nóng đến dọa người, sờ thân thể trong chăn, cũng chỉ thấy mồ hôi nóng rát.
Đồng Vũ Thu vội vàng mặc y phục đi tìm thầy thuốc.
Khi Trần Tuyệt tỉnh, đã gần hoàng hôn.
Cách Dao nói “Thiếu gia thật quá đáng”
Trần Tuyệt không nề hà, nhìn Cách Dao nói “Thiếu gia chỉ là tâm tình không tốt ”
“Hừ!” Cách Dao nói “Ngươi cứ nói giúp hắn đi, ngươi có biết thầy thuốc nói như thế nào không? Hả? Nói ngươi khí huyết không đủ, thân thể hư nhược, nếu không chịu khó điều dưỡng, sẽ sống không qua tuổi bốn mươi. Còn nữa, chuyện phòng the cũng phải cẩn thận, nếu lại như lần này, chỉ sợ sẽ lập tức xuống dạo chơi địa phủ!”
“Đừng khoa trương như vậy, dọa mọi người sợ.”
“A Trần, ta không rảnh nói đùa với ngươi.”
“Ta tự biết chừng mực” Trần Tuyệt nhìn Cách Dao đang lo lắng, nói “Uyển Nhi đã từng đến tìm ta, có một số việc, ta đã hiểu được.”
“A Trần, ta không phải sợ ngươi không hiểu, mà chính là sợ ngươi hiểu được” Cách Dao thấp giọng “Ta thật sự không hiểu, rõ ràng hạnh phúc ở ngay trước mắt, vì cái gì ngươi lại chùn bước?”
“Cách Dao, ngươi đã nghe câu gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt chưa? Chính là như vậy, hạnh phúc rõ ràng ở ngay trước mắt, lại không thể với tới, bởi vì cái gọi là hạnh phúc rất hư ảo,không thể chạm vào, cũng không thể giữ trong tay, không bằng cứ đứng ở xa mà kỳ vọng, ít nhất, sẽ không chỉ nhìn thấy hư vô.”
“Vậy tới khi nào mới có được nó?”
“Không biết, ngươi rất nhanh sẽ có nó, Cách Dao, rất nhanh thôi.”
Sau hôm ấy, Đồng Vũ Thu không còn tới chỗ Trần Tuyệt.
Là nghĩ đến thân thể Trần Tuyệt cũng được, là không muốn nhìn thấy gương mặt kia cũng thế, Trần Tuyệt không muốn đuổi theo nữa.
Mà Đồng phủ mấy ngày nay được Đồng Vũ Thu chiếu cố, có chút khởi sắc, chỉ là đã rơi vào túng quẫn, không thể trở lại như xưa.
Trần Tuyệt gọi Cách Dao, đem chút vốn liếng năm xưa tích được nhờ Cách Dao đưa cho Đồng Vũ Thu.
Cách Dao tất nhiên là không chịu, nhưng không cãi nổi mồm mép Trần Tuyệt, đành phải đi.
Ai ngờ ngày thứ hai, Đồng Vũ Thu đã triệu tập năm người thiếp cùng ăn tối.
Đồng thời, Đồng Vũ Thu cũng nhân dịp có mặt đông đủ, tuyên bố một đại sự.
Ngày rằm tháng sau, Đồng Vũ Thu sẽ cưới Lê gia đại tiểu thư Lê Tình làm vợ.
Lê gia là gia tộc có nhiều thế hệ làm quan, Đại lão gia là mệnh quan triều đình, Nhị lão gia là thương gia kỳ tài.
Dưới sự trông coi của hai vị lão gia, Lê gia có thể nói là muốn quyền có quyền, muốn phú có phú.
Đồng Vũ Thu trong lúc bôn ba bên ngoài thì biết đến đại tiểu thư Lê Tình, Đồng Vũ Thu cố ý tiếp cận, Lê gia Đại tiểu thư cứ như vậy mà chìm vào tình yêu với Đồng Vũ Thu, không thể tự kiềm chế, thuyết phục phụ thân cùng Nhị thúc, muốn được gả vào Đồng phủ.
Lê gia Nhị lão tuy rằng đồng ý, nhưng cũng bởi vì nghe chuyện phong lưu của Đồng thiếu gia mà có chút lo lắng, bắt Đồng Vũ Thu phải đuổi hết thê thiếp nếu muốn cưới Lê Tình, hơn nữa kiếp này không được tái giá lần thứ hai.
“Năm ngày sau, Đồng phủ sẽ chuẩn bị chuyện cưới Lê gia Đại tiểu thư, mấy ngày nay, quản gia sẽ giúp các ngươi chuẩn bị hết thảy, muốn gì cứ nói, muốn đi đâu cũng cứ nói, đến lúc đó Đồng phủ sẽ cho xe đưa các ngươi đi. Thiên hạ còn nhiều yến hội, thiếu gia ta mặc dù cũng luyến tiếc, nhưng Đồng phủ ngày hôm nay cũng chỉ còn một biện pháp này. Ta đã bảo quản gia cho các ngươi chút ngân lượng, để rời khỏi Đồng phủ cũng có vốn liếng mà sinh sống, sau này, các ngươi phải tự chăm sóc mình, thiếu gia không bao giờ … có thể giúp các ngươi được nữa.”
Buổi nói chuyện của Đồng Vũ Thu làm cho mọi người choáng váng, một phòng im ắng, tất cả thấp thỏm phỏng đoán tương lai, chỉ thấy một mảnh mờ mịt.
“Chúc mừng thiếu gia.” người đánh vỡ trầm mặc chính là Trần Tuyệt, chỉ thấy y rót đầy ly rượu cho Đồng Vũ Thu, cầm lấy chén rượu cung kính nói: “Đây là việc vui, Trần Tuyệt kính thiếu gia một chén.”
Uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt Trần Tuyệt ửng đỏ, đôi mắt đẹp như sao, long lanh ánh sáng, xoáy sâu vào lòng người, khiến người run rẩy.
Đồng Vũ Thu nhìn Trần Tuyệt, lại nhìn Tĩnh Nhi, Phù Dung, Cách Dao cùng Quỳnh Ngọc, thu liễm vẻ lạnh như băng mấy ngày nay, khôi phục ba phần nhu tình khi trước, thở dài: “Đúng vậy, thiếu gia… thực xin lỗi các ngươi.”
Đồng Vũ Thu uống cạn chén rượu, cuối cùng buông hết thảy, rời đi.
Trước là kẻ vì tình yêu mà suýt làm Đồng phủ lụn bại, mà nay lại vì phú quý quyền thế mà vứt bỏ tình yêu.
Dùng hôn nhân cứu vớt Đồng phủ, đi một vòng, thì ra, lại về tới khởi điểm, số mệnh đã định sẵn, giãy dụa cũng uổng công.
Là ai đã nói, từ khi bắt đầu đã liền kết thúc.
Trần Tuyệt gắp đồ ăn bỏ vào miệng tinh tế nhấm nuốt, nói: “Uyển Nhi đã từng hỏi ta, khi bước vào Tần Nguyệt lâu, liệu có còn một con đường sống? Lúc trước ta không trả lời y, là bởi vì y và ta đều biết, vòng đi vòng lại, cũng chỉ là ngõ cụt, dù có rẽ sang hướng nào, cuối cùng vẫn phải trở về nơi xuất phát.”
“Cách Dao, ngươi xem, hiện tại là lúc ngươi mang ta đi được rồi.”
Trần Tuyệt nháy mắt trêu chọc Cách Dao, đôi mắt ấy trong suốt, không có dấu vết của nước mắt, giống như một con rối gỗ chỉ biết cười mà không biết khóc, vô tâm vô phế, vô cảm vô tri.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT