Trong mắt Đồng Vũ Thu, tựa hồ chỉ có Hiên Viên Uyển Nhi, không ai biết vì sao hắn lại si mê y như vậy, nhưng chuyện Hiên Viên Uyển Nhi ba năm qua chưa bao giờ ra khỏi Thần Thu các là có thật.
Đồng Vũ Thu không nhìn thấy tình thế của Đồng phủ, hắn chỉ để tâm đến phong hoa tuyết nguyệt của riêng mình, lại không biết, Đồng gia sắp bị hủy trên tay hắn, hệt như Tất phủ năm nào.
Ban đêm, Trần Tuyệt vừa nằm xuống, đã có người gõ cửa.
Khoác vội xiêm y xuống giường mở cửa, người đứng ở cửa, là Hiên Viên Uyển Nhi.
“Thế nào, không mời ta vào phòng ngồi sao?” Hiên Viên Uyển Nhi nhìn Trần Tuyệt đang thất thần nói.
Vào phòng, Trần Tuyệt rót trà cho Hiên Viên Uyển Nhi, hỏi “Nửa đêm tới tìm ta có việc gì?”
Hiên Viên Uyển Nhi nói “Trần Tuyệt, ta cần ngươi giúp”
“Giúp ngươi cái gì?”
“Rời khỏi Đồng phủ” Hiên Viên Uyển Nhi gằn từng tiếng, khiến Trần Tuyệt kinh ngạc.
“Rời khỏi đồng phủ? Đi đâu?”
“Trừ quay về phủ Vương gia, ta còn có thể đi đâu?” Hiên Viên Uyển Nhi tự giễu “Chuyện cửa hàng của Đồng gia gần đây gặp nhiều phiền toái ta đều biết, nếu không đoán sai, là do ý của Vương gia. Ta hiểu hắn, trừ phi là hắn chủ động không cần ta, bằng không, bất cứ ai chạm vào ta, hắn đều không bỏ qua. Ta trốn ra khỏi vương phủ, lại ở bên Đồng Vũ Thu tận ba, bốn năm, hắn sao có thể có thể dễ dàng bỏ qua cho ta, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho thiếu gia?”
“Nếu cố chấp, kết cục sẽ như thế nào?” Trần Tuyệt hỏi.
“Nhẹ thì Đồng phủ tiêu điều, nặng thì cửa nát nhà tan! Vương gia cho đến bây giờ cũng chưa từng biết nương tay.”
“Cho nên, ngươi phải trở về? Chui đầu vào lưới, để người người xâm phạm?”
“Trần Tuyệt, nếu bây giờ ta quay về, vương gia có thể sẽ chừa cho Đồng phủ một con đường sống, còn nếu ta vẫn cố chấp ở lại bên thiếu gia, sẽ chỉ hại đến thiếu gia thôi” Hiên Viên Uyển Nhi nói “Ngay từ đầu, Vương gia đã chờ ta tự trở về tìm hắn. Nếu không, ngay từ đêm thất tịch, hắn rõ ràng có thể ngăn cản hết thảy mọi chuyện phát sinh, vì sao lại khoanh tay đứng nhìn? Hắn muốn ta nợ ngươi, muốn ta cả đời không thể sống yên ổn, muốn ta phải bò về vương phủ như một con chó, ngoan ngoãn mà nghe lời hắn.”
“Uyển Nhi, nếu ngươi đi, thiếu gia phải làm sao bây giờ?”
“Nói thật, ta không biết thiếu gia tại sao lại đối với ta tốt như vậy. Có lẽ các ngươi đều nghĩ thiếu gia thật lòng yêu ta? Chỉ là, ta không thấy thế, có lẽ ngay từ đầu ta chỉ là thế thân của Liễu Tinh Thần, cho dù hắn đã biết ta là Hiên Viên Uyển Nhi, ta vẫn không nghĩ hắn thực sự yêu ta! Nói thật, làm thế thân đã lâu lắm, ngay cả chính mình cũng trở nên hồ đồ, sợ thiếu gia sẽ rối loạn, phân không rõ thật giả, không nhận rõ thị phi” Hiên Viên Uyển Nhi cười khổ buông chén trà trong tay, nắm tay Trần Tuyệt nói “Mấy ngày nay,tinh thần thiếu gia đã vững vàng hơn, ta cũng có thể an tâm rồi, khoảng thời gian cuối cùng này ta đã vô cùng hạnh phúc, tuy rằng ta biết, hạnh phúc này là do ta chiếm đoạt.”
“Trở về Vương phủ kia, liệu ngươi có còn đường sống?”
“Đường sống?” Hiên Viên Uyển Nhi cười, nói “Trần Tuyệt, khi ngươi bị bán vào Tần Nguyệt lâu, ngươi có nhìn thấy đường sống của bản thân không? Ta từng chán ghét sự nhẫn nhục chịu đựng của ngươi, còn nhớ không, ta nói rồi ngươi sẽ không bảo vệ được bản thân mình. Chính là, ta đến bây giờ mới hiểu được, không phải ngươi không biết bảo vệ mình, mà là đã phản kháng nhiều lắm, đến nỗi quá mệt mỏi, mệt mỏi rồi sao còn cần tìm đường sống! Ngược lại, hãy cứ trôi theo số phận đi, có lẽ đó mới là lựa chọn tốt nhất”
“Uyển Nhi, ta không hy vọng ngươi giống ta.”
“Đúng vậy, chúng ta không giống nhau, ít nhất Đồng Vũ Thu thật tâm yêu Liễu Tinh Thần, mà Hiên Viên Liệt sao có thể động tâm với ta? Ta chỉ là đồ chơi của hắn, bị hắn khống chế, cả đời không thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Ta thật sự mệt mỏi rồi, không muốn trốn nữa, cũng không muốn nợ người cái gì!”
Trần Tuyệt nhìn Hiên Viên Uyển Nhi kiên quyết như vậy, biết rằng khuyên nữa cũng vô dụng, nhưng mà, thật sự phải rời đi sao? Đồng Vũ Thu có thể chấp nhận sao? Mà quay về vương phủ, Hiên Viên Uyển Nhi sẽ phải đối mặt thế nào?
“Uyển Nhi, đáp ứng ta, vô luận như thế nào, cũng không được buông tha số phận, phải sống, sống thật tốt ”
“Trần Tuyệt, ngươi quá coi thường Hiên Viên Liệt rồi, hắn nếu muốn ta sống, thì ta muốn chết cũng không được” Hiên Viên Uyển Nhi nhìn sắc trời, lại nói “Không nói nhiều nữa, thiếu gia sắp ra khỏi thư phòng, ta phải trở về, để hắn khỏi nghi ngờ. A Trần, hai ngày này ngươi hãy giúp ta tìm mê hương, ta chờ tin tức của ngươi”
Lại qua hai ngày, tới sáng sớm ngày thứ ba, Tứ công tử Hiên Viên Uyển Nhi bỗng nhiên mất tích, Đồng Vũ Thu sau khi tỉnh lại, giận dữ lục soát khắp toàn bộ Đồng phủ, nhưng vẫn không thể tìm thấy.
Mà bên kia, các cửa hàng của Đồng gia rốt cục cũng không qua khỏi, đồng loạt đóng cửa, một số bị người thâu tóm, số còn lại miễn cưỡng duy trì, lại đều bị quan phủ kê biên tài sản.
Đồng Vũ Thu tìm người quen trong triều hỗ trợ, lại phát giác tất cả những kẻ từng thua Đồng gia bắt đầu kết hợp lại, mà tỷ tỷ của mình, phi tử sớm thất sủng, cũng không hề có biện pháp.
Đồng gia lập tức rơi vào đáy cốc, mọi người đều như những gốc cây khô trong gió thu, điêu linh tán bại, chỉ còn lại cái khung xương, lung lay sắp đổ.
Đúng lúc này, Đồng Vũ Thu lại nhận được thiếp mời của vương phủ.
Hiên Viên Liệt, hắn nhớ rõ người này, là Tam vương gia bất ngờ xuất hiện trong đêm thất tịch.
Khi Đồng Vũ Thu chạy tới vương phủ ở Lâm An, rốt cục gặp được Hiên Viên Uyển Nhi của hắn.
Hiên Viên Uyển Nhi ngồi trên đùi Hiên Viên Liệt, một thân áo đỏ ti bào, vô cùng diễm lệ.
“Uyển Nhi” Đồng Vũ Thu thất thanh gọi.
“Làm càn, người của bổn vương là người ngươi có thể tùy tiện gọi sao?” Hiên Viên Liệt nheo mắt, nói “Đồng Vũ Thu, ngươi hãy nhìn cho kỹ, người này là luyến đồng bổn vương nuôi từ nhỏ, không phải là người của ngươi!” Dứt lời, tay phải Hiên Viên Liệt đã thâm nhập vào vạt áo Uyển Nhi, lướt qua bờ ngực, khiến y bật tiếng rên rỉ, xấu hổ đến nỗi hai má đều đỏ ửng.
“Bốn năm trước, bổn vương vốn muốn tặng y cho thượng thư đại nhân làm nam sủng, ai ngờ y lại chạy trốn, đúng lúc ấy ngươi nhặt y về, Đồng Vũ Thu, một Đồng gia đổi lấy bốn năm bên người của bổn vương, ngươi nên vừa lòng đi.”
“Ngươi thả y đi, nếu y chạy thoát, chính là không muốn ở cùng ngươi, cho dù ngươi là Vương gia cũng không thể ép buộc!” Đồng Vũ Thu nắm chặt tay xông lên, lại bị thị vệ ngăn cản.
“Là như thế này sao?” Hiên Viên Liệt nhìn người trong lòng, hỏi “Ngươi có bằng lòng theo hắn trở về hay không?”
“Vương gia, trước kia Đồng thiếu gia là thiếu gia quyền thế, theo hắn cũng có thể không có trở ngại, nhưng hiện tại, Đồng phủ đã bại dưới tay hắn, ta còn theo hắn để uống gió tây sao? Vương gia, tiểu nhân đã trở lại đây rồi, ngài đừng nóng giận, đừng bỏ rơi Uyển Nhi”
Khi nói chuyện, Hiên Viên Uyển Nhi làm nũng cọ trên người Hiên Viên Liệt, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Đồng Vũ Thu nói “Đồng gia cũng chưa diệt vong đâu, ngươi còn tới đây làm gì? Ta sẽ không trở về với ngươi, ngươi sao có thể sánh với vương gia?”
Từng lời của Hiên Viên Uyển Nhi như những cơn sóng ngầm, xao tỉnh tình yêu cố chấp, trầm mê nơi Đồng Vũ Thu.
Tình là gì? Yêu là gì? Chỉ là nhất thời mà thôi.
Cả đời này, tình yêu chính là vinh hoa phú quý, lẽ phải chính là tiền tài quyền thế.
Thật buồn cười, tình ái lại khiến Đồng Vũ Thu mê võng nhiều năm như vậy, dùng cơ nghiệp bao đời của Đồng gia, đổi lấy công dã tràng.
Nhìn bóng lưng Đồng Vũ Thu khuất dần, Hiên Viên Uyển Nhi chậm rãi rơi lệ, trong suốt mà tràn đầy chua xót.
Đồng Vũ Thu dù sao cũng từng cho y hạnh phúc, cái loại sủng ái khiến tâm đau thắt, đã có đôi lúc y lầm tưởng mình là Liễu Tinh Thần mà Đồng Vũ Thu tâm tâm niệm niệm, sạch sẽ trong suốt, có thể tùy hứng làm loạn.
Chỉ là đã kết thúc rồi, y giờ đây là luyến đồng của Hiên Viên Liệt, là nam sủng, là kẻ bị người ta khống chế.
“Sao? Đau lòng?” Hiên Viên Liệt lẳng lặng nhìn Hiên Viên Uyển Nhi khóc, lạnh lùng nói “Uyển Nhi, ngươi hãy nhớ cho kỹ, ngươi có chết cũng làm ma của Hiên Viên Liệt, trừ phi ta không cần ngươi nữa, bằng không ngươi đừng hòng rời khỏi ta nửa bước. Ta càng không cho phép trong mắt của ngươi còn chứa đựng bóng hình người khác! Nuốt nước mắt vào trong đi, ta sẽ không làm hại đến hắn, nhưng nếu ngươi lại vì hắn mà khóc một lần nữa, đừng trách ta không giữ lời!”
“Uyển Nhi đã biết” Hiên Viên Uyển Nhi lấy tay gạt nước mắt, đem tất cả những thống khổ giấu kín vào trong.
“Vậy mới ngoan chứ.” Hiên Viên Liệt đắc ý cười, thuận thế vạch áo Uyển Nhi ra, thân thể xinh đẹp chậm rãi hiện lên trước mắt hắn, lưu lại dấu vết tình dục đêm qua.
Hiên Viên Uyển Nhi cảm thụ sức nặng trên người, hai mắt nhắm nghiền.
Động tác của Hiên Viên Liệt so với Đồng Vũ Thu thô bạo hơn rất nhiều, chỉ lo phát tiết cùng xâm chiếm, hoàn toàn không giống Đồng Vũ Thu săn sóc cùng ôn nhu.
Chính là, chính là một người như vậy, lại khiến y thấm thía đau đớn cõi hồng trần, tan xương nát thịt, yêu, mà tuyệt vọng khổ đau.
Trần Tuyệt, ngươi nói xem, vì cái gì chúng ta lại giống nhau đến nhường này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT