Trong thành Tử Vân có một con sông, người dân trong thành Tử Vân trên đường về nhà thường thích thông qua con sông này, cho nên trên mặt sông thường xuyên nhìn thấy một ít con thuyền nhỏ.

Thái Sinh và Bạch Tấn Uy hai người sóng vai ngồi ở trên thềm đá, nhìn từng lớp nước sông đánh vào thềm đá, tâm tình hai người lúc này cũng hoàn toàn không giống nhau .

Bạch Tấn Uy nghiêng đầu nhìn Thái Sinh ngồi bên cạnh vẻ mặt thản nhiên mỉm cười.Nói đi nói lại nếu không phải Thái Sinh chính miệng thừa nhận, hắn vô luận như thế nào cũng không tin tưởng, nữ tử dịu dàng trong long hắn nháy mắt biến thành nam nhân ở trước mắt, làm cho hắn khó chấp nhận được.

Mà Thái Sinh thì sao ? Hắn cho tới bây giờ không thản nhiên được như vậy, trước kia hắn phải sắm vai tỷ tỷ, muốn cho người chung quanh tin tưởng hắn  xác thật là một nữ nhân nhưng mà hiện tại không cần hắn đã khôi phục thân nam nhi, cho nên không cần cấm kỵ cái gì.

Tuy rằng cùng Bạch Tấn Uy tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Thái Sinh biết hắn là người hiền lành giống như ánh sáng mặt trời, làm bạn bè với hắn, hắn thật cao hứng, có thể giống như bây giờ hai người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.

“Ngươi……” Bạch Tấn Uy nhìn Thái Sinh nửa ngày lúc sau rốt cục không nhịn được mở miệng , mới nói một chữ Thái Sinh liền mang theo khuôn mặt ôn nhu tươi cười quay đầu nhìn hắn, chẳng qua chỉ là một cáu nháy mắt mà Bạch Tấn Uy cảm thấy được chính mình đột nhiên run rẩy một chút, mặt hắn có chút đỏ giống như là bản than gặp được nữ nhi mình thích.

“Ta tên là Thái Sinh.” Thái Sinh cười nói lại tên chính mình, hắn tưởng Bạch Tấn Uy quên hắn tên là gì cho nên mới mở miệng nói một chữ.

“Ack, Thái Sinh…… Ngươi thật là nam nhân?” Bạch Tấn Uy dường như tự cấp chính mình cuối cùng một tia hy vọng cuối cùng.

“Ừm, ha ha lừa mọi người, ta thật rất có lỗi.” Thái Sinh cười xin, hơi hơi cúi đầu,“Hy vọng ngươi có thể bỏ qua cho ta.”

Bạch Tấn Uy nhìn Thái Sinh vẻ mặt có chút sững sờ, vẫn là bộ dáng kia mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, thật ra hắn vẫn không có thay đổi, hắn chính là hắn, biến hóa chỉ có quần áo.

“Thái Sinh, ngươi bị đại ca hưucũng là nguyên nhân này sao?” Không đầu không đuôi ,Bạch Tấn Uy đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“Sao?” Thái Sinh bị hỏi có chút sửng sốt, sau đó ngẫm lại, coi như là  vậy đi, bởi vì chính mình là nam nhân cho nên phải rời khỏi hắn.

Nghĩ đến đây Thái Sinh ngượng ngùng nở nụ cười, mang theo một tia bất đắc dĩ cùng thê lương,“Ừm, xem như vậy đi, xem như là nguyên nhân này……”

Thái Sinh mới nói xong tay hắn đột nhiên bị Bạch Tấn Uy bắt lấy, động tác thình lình xảy ra này thực  làm cho Thái Sinh hoảng sợ, hắn phản xạ có điều kiện tính rút lại tay mình, lại bị Bạch Tấn Uy bắt được ngay, nhất thời giãy không ra.

“Nhị thiếu gia…… Ngươi đây là……” Thái Sinh bị Bạch Tấn Uy bắt được có chút hoảng hốt.

“Thái Sinh…… Nếu, nếu đại ca của ta không thể chăm sóc ngươi, như vậy để cho ta chăm sóc ngươi đi……” Bạch Tấn Uy rốt cục hạ quyết tâm, đem lời trong lòng chính mình nói ra.

Đúng là vừa rồi bởi vì hắn là nam nhân mà có chút hoang mang , nhưng mà Bạch Tấn Uy cuối cùng vẫn tôn trọng tâm chính mình, hắn biết chính mình thích Thái Sinh từ khi bắt đầu đã như vậy. Nhưng hắn không nghĩ tình cảm chính mình đối với hắn lại vượt qua giới hạn nam nữ, lại không ngại hắn là nam nhân.

“Nhị thiếu gia, ngươi đang nói cái gì!” Nghe được lời nói của Bạch Tấn Uy Thái Sinh có chút tức giận đứng lên, hơn nữa dùng sức rút lại tay mình,“Nhị thiếu gia, Thái Sinh tuy rằng là người nghèo  nhưng mà không cần biến ta thành trò đùa. Trời đã tối, nhị thiếu gia mau trở về đi.”

Nói xong Thái Sinh xoay người liền đi .

Bạch Tấn Uy cũng chậm rãi đứng lên, nhìn đi Thái Sinh đi xa trong lòng có loại xúc động không hiểu rõ.

Tất cả đều đang không ngừng nói cho chính hắn biết, hắn thích Thái Sinh,vô cùng thích……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play